Cưng Chiều Em Nhất

Chương 59: Chương 59




Edit: Thanh Hưng

Anh ta giống như người thông minh nhìn rõ toàn cục, trong lời nói mang theo chắc chắn, Trương Tư Ninh biết chồng sẽ không bắn tên không đích: “Có phải anh biết chuyện gì hay không?” Cô ấy hỏi: “Nếu như thuận tiện, có thể giúp thì giúp một chút đi.”

Vệ Cẩm Huyên cười cười: “Tối hôm qua nhận được điện thoại của Mục Thanh, anh lập tức cho người bên nước Anh (lqd) kia điều tra chuyện này.” Nhận lấy trà lài bà xã đưa tới, uống một hớp, dưới sự thúc giục của Trương Tư Ninh tiếp tục nói: “Người bên kia phát hiện chút chuyện thú vị. Mặc dù còn chưa có chứng cớ xác thực nhưng có lẽ người mưu tính chuyện này hẳn là Hề phu nhân hôm nay. Cũng chính là mẹ kế của Hề Duy.”

Đối với chuyện của nhà họ Hề, Trương Tư Ninh cũng từng nghe qua, lại bởi vì lý do cá nhân cho nên đối với mẹ ghẻ đều khá là ghét, nhất là cái loại tiểu tam thượng vị đó càng không cần nói, quả thật căm thù đến tận xương tuỷ. Lúc này nghe được là mẹ ghẻ mưu hại con riêng, trước hết nhíu chân mày lại: “Em nhớ con trai của người nọ năm nay mới mười tuổi, lá gan quá lớn, chẳng lẽ cho rằng giết người ở nước ngoài thì có thể giấu diếm được à?”

Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ vai vợ: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, lại nói người ra mặt cũng không phải là bản thân Hề phu nhân, coi như bắt được phạm nhân thì cũng không dính líu tới bà ta. Đây là một cuộc mua bán vạn lợi, nếu như thành công thì người thừa kế Hề thị sẽ thay đổi, còn coi như thất bại thì dù sao ở đó cũng không phải trong nước, có rất nhiều hạn chế, Hề phu nhân lại ẩn nấp rất sâu, ngoài mặt nhà họ Hề lại là khung cảnh hòa thuận, cũng như em nói, con trai độc nhất kia năm nay mới mười tuổi, từ nhận thức của người bình thường mà nói, coi như Hề phu nhân mưu đồ bất chính cũng phải chờ con trai lớn tuổi chút nữa mới hợp lý.”

Trương Tư Ninh bày ra vẻ mặt chán ghét: “Coi như cầu tài cũng không nên giết người bừa bãi, huống chi em từng nghe người ta nói, Hề thiếu gia đối với bà ta vẫn là tương đối tôn kính. Tiểu tam lên chức mẹ ghẻ quả nhiên đều là cùng một loại người, ghê tởm muốn chết. Đúng rồi, anh tra được cái gì?”

Vệ Cẩm Huyên nói: “Lịch sử trò chuyện của em vợ của em rể của một bà con xa của phụ tá của anh cả nhà mẹ Hề phu nhân.” (T^T)

Trương Tư Ninh cười khúc khích: “Cái người này quanh quẩn thật tốt ha,“ lại châm chọc, “Khó trách lá gan lớn như vậy, em thấy chuyện này chắc hẳn đã dự mưu lâu rồi chứ? Còn nữa, nếu tra được lịch sử trò chuyện của người kia thì đây không phải là chứng cứ sao?”

“Đây coi là chứng cớ gì chứ?” Vệ Cẩm Huyên ôm bà xã vào trong ngực: “Lịch sử trò chuyện cũng không phải là ghi âm, tùy tiện lấy một cái cớ là có thể nguỵ biện được. Huống chi hai tháng trước cả nhà cậu em vợ kia đã di cư sang nước Mĩ, liên quan trong đó anh không nói em chắc cũng có thể hiểu. Người hành hung thì cảnh sát nhất định có thể bắt được, nhưng người phía sau lại không thể.” Mà anh ta có thể khóa mục tiêu lại trên người Sầm Úy cũng là bởi vì phương pháp bài trừ đơn giản nhất, khi tất cả mọi người vẫn không có động cơ đến thời điểm cần bí quá hóa liều, như vậy sau khi Hề Duy chết người nào được lợi nhất tự nhiên người đó có hiềm nghi lớn nhất.

Những năm này nhà mẹ đẻ Sầm Úy dựa vào nhà họ Hề mà làm giàu, ở vòng thượng lưu Vũ Lăng có lẽ thuộc về không thể vào được nhưng ở trong mắt rất nhiều người bình thường cũng đã là cao không thể chạm, thu mua một hai người bán mạng cho mình thật sự dễ dàng. Nhưng nhà giàu mới nổi dù sao cũng là nhà giàu mới nổi, Vệ Cẩm Huyên muốn tra ra bọn họ thật sự quá dễ dàng, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc là đủ.

Trương Tư Ninh lại là một trận thổn thức, nói với ông xã: “Tuy chúng ta là người ngoài nhưng nếu đã nhờ đến anh thì (tha.nhh ưng) anh cứ báo chuyện anh tra được đi, mặc dù không có chứng cứ nhưng về sau để cho hai anh em Hề Hi đề phòng một chút cũng tốt.” Cô ấy không tin Hề Bá Niên sẽ bởi vì không có chứng cứ gì mà đối xử với người vợ đương nhiệm như thế nào, mẹ ghẻ ràng buộc bố dượng, đây là hình thức trước, chính cha ruột cô ấy cũng là một điển hình.

Thật ra thì Vệ Cẩm Huyên cũng không muốn báo những thứ này cho người nhà họ Hề, anh ta có thể trợ giúp cho hai anh em ở Anh quốc kia đã có thể được xem là phẩm đức cao thượng rồi. Dù sao dính vào chuyện như vậy cũng rất dễ chuốc họa vào thân. Nhưng hiển nhiên tâm trạng đồng tình của bà xã đã tràn lan, lại suy bụng ta ra bụng người, bởi vì Sầm Úy này là tiểu tam lên chức mẹ ghẻ nên liên tưởng đến trên người mình. . . Thôi, Vệ tiên sinh bất đắc dĩ nghĩ, coi như là làm chuyện tốt tích phúc giúp bà xã và đứa bé đi.

***

Gần tối ngày hôm sau Hề Duy mới khôi phục lại ý thức. Bác sĩ phụ trách nói anh ta vận khí không tệ, một đao cuối cùng nếu như lệch một centi mét nữa thì có thể vị tiên sinh này sẽ thật sự phải đi gặp thượng đế rồi. Hiện tại, nếu Hề Duy đã tỉnh lại vậy thì chỉ cần nằm viện tĩnh dưỡng, sắp tới sẽ khôi phục khỏe mạnh.

Từ rạng sáng đêm đó khi Hề Hi nhận được điện thoại của Phùng Tranh đến bây giờ đã là gần hơn bốn mươi giờ sau, rốt cuộc cũng chờ được kỳ tích xuất hiện. Anh trai tỉnh có nghĩa là thần chết đã lỡ mất dịp tốt với bọn họ. Sau đó cô đã bất tỉnh.

Hạng Việt ôm bạn gái vào phòng bệnh đặt lên trên giường, giúp cô cởi giày và áo khoác xuống, đắp chăn, nhìn cô đã nhỏ giọng ngáy khò khò, cười cười, cúi người hôn một hớp lên khóe môi hơi khô rách, trong mắt tràn đầy thương yêu.

May mà Hề Duy tỉnh, nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì cũng không biết cô nhóc có thể gắng gượng qua được cái hố này hay không. Cũng may, ông trời cho chuyển cơ, hy vọng tình huống sẽ không tệ hại hơn.

Hề Hi ngủ ngon giấc, khi tỉnh lại cả người đều lộ ra vẻ lười biếng. Hạng Việt nằm ngủ trên ghế sa lon trong phòng bệnh, nghe tiếng động lập tức tỉnh lại. Mở mắt ra, thấy cô đang khom lưng thắt dây giày, vén áo khoác lên ngồi dậy: “Đói bụng không, trong nhà vệ sinh có bàn chải đánh răng mới, trước tiên đi đánh răng rửa mặt, anh bảo người ta đưa thức ăn tới đây.”

“Em đi thăm anh trai em trước, anh ngủ một lát nữa đi.” Hề Hi buộc dây giày xong đi tới đây, hôn vào miệng anh một cái: “Hai ngày nay em làm anh vất vả rồi, hữu tình hậu bổ hắc ~”

Hiếm thấy trên mặt cô lần nữa lộ ý cười, tâm tình Hạng Việt cũng theo đó mà tốt hơn, vuốt vuốt mặt: “Anh với em cùng nhau đi, ngủ tiếp cũng không ngủ được.” Còn nói: “Ngày hôm qua Uy Nhĩ Tốn tiên sinh dẫn theo hai vệ sĩ tới đây coi chừng Hề Duy, tối hôm qua anh cũng cho Phùng Tranh về khách sạn nghỉ ngơi rồi.” Cầm điện thoại di động trên bàn uống trà nhỏ lên nhìn thời gian, đã gần tám giờ sáng rồi.

Nghe được vệ sĩ, Hề Hi nháy mắt mấy cái: “Lần này thật sự thiếu Vệ tiên sinh nhân tình lớn rồi.”

“Chỉ cần Hề Duy không có việc gì, nợ nhân tình luôn có cơ hội để trả lại.” Hạng Việt giống nhau đi xong giày, cầm áo khoác lên, vừa mở cửa cùng Hề Hi cùng nhau đi ra ngoài vừa thương lượng nói: “Gạt trong nhà như thế không phải là chuyện tốt, ít nhất Hề Duy còn cần ở bệnh viện một tháng, xem ở chênh lệch giờ giấc, đợi lát nữa thì gọi điện thoại cho chú Hề thôi.”

Hề Hi nói đã biết, Hạng Việt bèn không nhiều lời nữa. Gần đến phòng quan sát đặc biệt thì xa xa đã nhìn đến hai người vệ sĩ da trắng vừa cao lớn lại khỏe mạnh mặc một thân âu phục màu đen canh giữ ở bên ngoài, Phùng Tranh cũng đã đến, đang nói gì đó với y tá.

Nhìn thấy Hề Hi và Hạng Việt, Phùng Tranh lại cùng y tá trẻ tuổi nói đôi câu lập tức chạy lại đón, ngày hôm qua anh ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, không tiều tụy giống lúc mới gặp gỡ ngày đó.

Mọi người chào hỏi nhau, Phùng Tranh giải thích: “Mới vừa rồi tôi hỏi y tá sau khi Hề tổng tỉnh lại có ăn được cơm hay không, cô ấy nói phải hỏi bác sĩ đã.”

Hạng Việt nói: “Có thể Hề Duy phải ăn chút thức ăn lỏng trước, nhưng mà vẫn là hỏi qua bác sĩ Shere trước sau đó lại nói đi.”

Hề Hi đã cách thủy tinh nhìn vào bên trong. Trên người Hề Duy vẫn như cũ cắm rất nhiều ống, nhưng tâm tình lúc này đã khác hoàn toàn lúc mới tới, khi đó là anh trai sống chết không rõ, hiện tại, ít nhất có thể xác định anh trai đã thoát khỏi nguy hiểm.

Hạng Việt nói đôi câu với Phùng Tranh, lại lên tiếng chào hai người vệ sĩ tận trách, đang muốn đi tới thì điện thoại di động lại vang lên, là điện thoại của Mục Thanh.

Lúc nghe điện thoại thì trên mặt anh vẫn còn treo một nụ cười yếu ớt, ở lối đi an toàn trên một đầu khác của hành lang nhìn chằm chằm cô bạn gái nhỏ, sợ chính mình sơ suất một cái, cô lại xảy ra chuyện gì. Vậy mà theo lời người bên đầu điện thoại kia thuật lại, nụ cười nơi khóe miệng Hạng Việt đã dần dần không duy trì nổi, lúc ngắt điện thoại thì trên mặt của anh chỉ còn lại lạnh lẽo.

Buổi chiều thì Hề Duy tỉnh lại lần nữa, lần này thời gian thanh tỉnh của anh ta nhiều hơn một chút. Hề Hi và Hạng Việt thay đồ vô trùng rồi đi vào phòng quan sát đặc biệt, bác sĩ Shere đã giúp anh ta làm kiểm tra, bày tỏ tình huống đã ổn định hơn hôm qua rồi.

“Anh ~” Hề Hi cẩn thận nắm lấy tay Hề Duy, trên mặt mang theo tươi cười, trong đôi mắt lại là nước mắt.

Mắt Hề Duy nhanh chóng chớp động hai cái, anh ta vẫn không thể nói chuyện, bình chụp dưỡng khí bao trùm hà hơi biểu thị anh ta muốn mở miệng nói chuyện.

“Hề Duy, trước đừng nói, bây giờ cậu đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì rất nhanh sẽ khang phục.” Hạng Việt ở một bên nhẹ giọng nói: “Những chuyện khác không cần lo lắng, tôi và Hề Hi sẽ giúp cậu xử lý tốt.”

Hề Hi cũng vội vàng nói: “Anh, tốt nhất là anh cứ dưỡng thương đi, chuyện khác đều giao cho em, mặc kệ là chuyện của công ty hay là lần này những người làm bị thương anh, em đều có thể.” Cuối cùng, còn nói giỡn: “Từ nhỏ vẫn là anh đứng phía trước em, lần này cuối cùng để cho em có được cơ hội làm chủ.”

Trên mặt trắng bệch của Hề Duy hơi lộ ra nụ cười, Hề Hi nhìn thấy rất đau xót, khổ sở không nói nên lời. Chờ Hề Duy lại ngủ mê man, Hề Hi lau nước mắt ra khỏi phòng quan sát đặc biệt.

Phùng Tranh không có tư cách vào bên trong, lúc hai người ra ngoài thì vội vàng chạy tới hỏi: “Hề tổng thế nào rồi?”

Hạng Việt nói khỏe hơn hôm qua. Hề Hi đã lau sạch sẽ nước mắt, nhìn Phùng Tranh hỏi: “Cảnh sát bên kia có tin tức gì không? Còn chưa bắt được phạm nhân à?”

“Vừa mới hỏi qua rồi, cảnh sát bên kia nói bọn họ đã khóa mục tiêu, hẳn là rất mau sẽ có tin tức truyền đến.” Phùng Tranh nói tới chỗ này, lại trở nên có chút chần chừ, bộ dáng cứ như muốn nói lại thôi. Hề Hi nói: “Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi, chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên quen nhau.”

Phùng Tranh làm phụ tá cho Hề Duy đã gần bảy năm, Hề Duy lớn hơn anh ta vài tuổi, sau khi Hề Duy đến Hề thị đi làm vẫn là anh ta (PT) theo bên người, lại trung thành tận tâm, Hề Hi vẫn rất tin tưởng anh ta.

“Tổng công ty bên kia còn có công ty bên nước Anh này. . . Nếu như Hề tổng không lộ diện, có thể sẽ kinh động đến chủ tịch.”

Biểu hiện trên mặt Hề Hi không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Biết, chuyện này tôi tới xử lý, anh đưa tài liệu công trình còn có vấn đề công ty bên nước Anh này cho tôi.”

Phùng Tranh ngẩn ra, lại rất nhanh gật đầu, nói hai câu lập tức vội vàng về khách sạn sắp xếp tư liệu.

***

Hạng Việt thuê một gian phòng ở khách sạn bên cạnh bệnh viện. Hề Hi đi phòng tắm tắm trước, lập tức khoác áo tắm một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra. Sau đó ngồi vào ghế sa lon nhỏ trong phòng khách, nhìn bạn trai ngồi đối diện: “Tốt lắm, có lời gì cứ nói đi.” Không hiểu có chuyện gì quan trọng nhất định đợi sau khi cô tắm xong mới có thể nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.