Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 16: Chương 16: Sâu róm




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Lại qua hai ngày, lá trà ở Trà viên đã đến lúc nên hái, Bảo Nhi ngồi ở trên bờ ruộng nhìn Nhạc Mặc hái lá trà.

Cả vườn trà mang theo mùi thơm ngát khác với thường ngày, Nhạc Mặc không kìm được liếc liếc về phía những khóm hoa lài Bảo Nhi trồng ở trong Trà viên kia.

Bảo Nhi vừa ăn điểm tâm Nhạc Mặc làm cho nàng, vừa mặc sức tưởng tượng kế hoạch kiếm tiền. Giặt quần áo nấu cơm ta không biết, ta cũng phải có bản lãnh kiếm tiền mới được, ta không thể tuột hậu ở phía sau bộ tộc các tỷ muội xuyên không á.

Đang nghĩ nhập thần, đột nhiên cảm thấy trên tay ngưa ngứa, quay qua nhìn, một con sâu róm xanh xanh, “Á, cứu mạng á!” Bảo Nhi dựng lông, vừa vẩy tay, vừa khóc chạy về phía Nhạc Mặc.

Tiếng hét này làm cho Nhạc Mặc kinh sợ, trực tiếp bỏ sọt lại, tiếp lấy cô bé con.

“Bảo Nhi, làm sao vậy?” Nhìn nước mắt nổi lên trong mắt nàng, tâm cũng thắt chặc.

Tại sao ta xui xẻo như vậy chứ, từ nhỏ đến lớn cái khác không hề sợ, chỉ sợ côn trùng thân mềm. Có thể không cần ức hiếp người như vậy hay không á!

Bảo Nhi đưa tay cho Nhạc Mặc, Nhạc Mặc nhận lấy lật tới lật lui nhìn một cái, tay tốt mà, có làm sao đâu?

“Tướng công, sâu róm cắn ta!” Bảo Nhi ai oán khóc kể. Nhạc Mặc nghe xong, đành phải âm thầm nhếch khóe môi, nói chuyện nhỏ nhẹ dụ dỗ. Bảo Nhi càng ngày càng nũng nịu, trước kia còn chuyên bắt trùng tử chơi, hiện tại hiểu chuyện không ngờ lại sợ. Cưng chìu lau nước mắt cho nàng.

Bảo Nhi cũng không dám một mình ngồi trên bờ ruộng nữa, một tấc cũng không rời đi theo phía sau Nhạc Mặc, nâng sọt cho Nhạc Mặc.

“Bảo Nhi, ngày mai Trương thúc đi vào trấn, ngày mai chúng ta thức dậy sớm một chút, ngày mai nàng không được ngủ nướng.” Nhạc Mặc vừa hái lá trà, vừa nói chuyện với Bảo Nhi, Trà viên rất nhỏ, cũng không cần gấp gáp.

“Ừm” Bảo Nhi còn đắm chìm trong sự kiện sâu róm không thể tự thoát ra được, có thể nghĩ biện pháp diệt sạch toàn bộ sâu róm trong Trà viên không? “Thuốc trừ sâu DDVP” trong truyền thuyết đặc hữu hiệu, dùng cái gì pha chế đây?

Thật hối hận sao lúc trước không học trung y, hoặc là học nông lâm nghiệp gì đó, học quản lý doanh nghiệp, quản cái gì á, chính mình cũng không hiểu!

Bảo Nhi buồn bực hồi lâu, cho đến giờ ăn cơm vẫn còn suy nghĩ.

“Bảo Nhi, sao không dùng bữa? Không phải rất thích ăn đậu côve sao?” Nhạc Mặc gắp mấy cọng đậu côve vào trong bát cho Bảo Nhi.

“Oh”, bờ ruộng có sâu róm không qua được, các ngươi chờ, một ngày nào đó ta sẽ tiêu diệt sạch các ngươi!

Hung hăng nhai mấy cọng đậu côve, nhai nhai, tưởng tượng nhai chết kẻ địch, cả cái đĩa đậu côve đều giống như là ồ!

Bảo Nhi quẳng chiếc đũa xuống, trực tiếp úp sấp ngoài cửa ói ra, làm Nhạc Mặc sợ hết hồn.

“Bảo Nhi, sao không thoải mái? Nói chuyện” Nhạc Mặc sốt ruột.

Sâu róm thối nhà ngươi, ngươi hại chết ta rồi, tỷ thề với trời, nhất định phải giết các ngươi không chừa mảnh giáp!

Bảo Nhi vẻ mặt đau khổ xúc miệng một lần nối tiếp một lần, “Tướng công, sau này ta không ăn đậu côve nữa được không?”

“Được, được. Nào Bảo Nhi nói cho tướng công biết nàng không thoải mái ở chỗ nào?” Cơm không ăn được, Nhạc Mặc trực tiếp dụ dỗ tiểu nhân nhi kia.

“Toàn thân ta đều không thoải mái!” Bảo Nhi gãi đầu, vô lực dựa vào Nhạc Mặc.

“Bảo Nhi, tướng công đồng ý với nàng sau này không cần ăn đậu côve nữa”, nhìn bộ dạng vô lực này của Bảo Nhi, Nhạc Mặc thương yêu không dứt.

Buổi tối Nhạc Mặc lại moi cái hộp bảo bối kia ra, Bảo Nhi không nổi lên bất cứ hứng thú gì nổi.

“Bảo Nhi, tới đây, cho nàng xem đồ tốt” Nhạc Mặc giơ ngọc bội trong tay về phía Bảo Nhi nói.

Bảo Nhi ngắm cũng không ngắm một cái, vẫn nằm ở trên giường như cũ.

Nhạc Mặc không thể làm gì khác hơn là nhét ngọc bội vào lại phía dưới sách bản thảo, lấy chút tiền, thả cái hộp về lại chỗ cũ.

Ngày hôm sau, Bảo Nhi và Nhạc Mặc dậy thật sớm chạy tới nhà Trương thúc, Trương thúc đi đứng không thuận tiện lắm, vẫn luôn sống một mình, nghe nói mấy năm trước thú một tức phụ, nhưng cũng không bao lâu thì bệnh chết, sau đó cũng không có bước thêm bước nữa.

Trương thúc rất lạc quan, dọc theo đường đi đều cùng Nhạc Mặc trò chuyện, Bảo Nhi ngủ á, gối lên chân Nhạc Mặc tiếp tục ngủ. Chờ bọn họ đến trấn thì đã sắp trưa rồi. Trương thúc nói chờ bọn họ ở cửa thành, giao hẹn thời gian xong, Nhạc Mặc liền dẫn theo Bảo Nhi vào trong trấn.

Không hổ là thị trấn á, so với chợ lần trước phồn hoa hơn nhiều. Thật sự gần giống với đã xem trên ti vi, người đến người đi, các loại tiếng rao hàng, chung quanh là một vài cửa hàng, rực rỡ muôn màu.

Bảo Nhi và Nhạc Mặc vào một tiệm sách trước, “Nhạc công tử, ngài tới rồi!” Một đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi thân thiết chào hỏi.

Nhạc Mặc mỉm cười gật đầu, lấy sách bản thảo trong cái gùi ra.”Nhạc công tử, ngài chờ, chưởng quỹ chúng ta đi ra ngoài, một lát sẽ trở lại, nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà trước.” Sai vặt rất nhanh bưng hai ly trà lên.

“Tướng công, nhiều bản thảo như vậy tính tiền thế nào?” Nhìn thấy một xấp bản thảo lớn được lấy ra, Bảo Nhi nhìn cũng đau lòng, mỗi ngày Nhạc Mặc vừa có thời gian một chút là sao chép, viết như vậy đáng giá không?

“Một quyển sách bản thảo 50 văn” Nhạc Mặc cười đáp.

“Bao nhiêu? Chỉ 50 văn?” Sức lao động này bị lấy rẻ đến mức nào á.

Lúc này chưởng quỹ cũng tới rồi, nhìn khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, để râu, nhìn qua có vẻ nho nhã. Vào cửa rất khách khí chào hỏi Nhạc Mặc.

“Nhạc Cử nhân đến rồi, ta chờ bản thảo của ngài đã lâu rồi. Nào, mau ngồi xuống.” Vừa kêu Nhạc Mặc ngồi xuống, vừa liếc mắt nhìn Bảo Nhi.

“Vị này là?” Thấy Bảo Nhi ngồi bên cạnh Nhạc Mặc, chưởng quỹ lễ phép hỏi.

“Đây là chuyết kinh” Nhạc mặc cười nhìn về phía Bảo Nhi.

“Bảo Nhi ra mắt chưởng quỹ.” Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy chứ, chào hỏi thì không thành vấn đề.

Từ chưởng quỹ thấy Bảo Nhi không câu nệ như nông phụ bình thường, không khỏi chăm chú nhìn thêm.”Nhạc phu nhân không cần đa lễ“.

Hàn huyên một hồi, Từ chưởng quỹ sai hỏa kế (người làm) lấy tiền bản thảo tới, cũng chỉ có 200 văn.

“Nhạc công tử, gần đây ta lại nhận được một cuộc làm ăn, không biết công tử có hứng thú hay không?” Từ chưởng quỹ dò hỏi nhìn về phía Nhạc Mặc.

“Chưởng quỹ cứ nói đừng ngại” thấy chưởng quỹ muốn nói lại thôi, Nhạc Mặc nói.

Chưởng quỹ ra hiệu Nhạc Mặc vào bên trong nói chuyện, “Bảo Nhi, nàng ở bên ngoài này chờ tướng công một lát, ngoan nhé.” Bảo Nhi gật đầu một cái, tiện tay bốc một cái bánh điểm tâm lên.

“Oa, chữ này thật là đẹp, ta muốn quyển này.” Một nữ hài tử mặc váy màu vàng nhạt đưa sách cho hỏa kế, nha đầu bên cạnh đến trước quầy tính tiền rồi.

Ngay sau đó nữ hài kia ngồi xuống đối diện Bảo Nhi, lúc nhìn về phía Bảo Nhi thì cười một cái với Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng cười đáp lại.

Bảo Nhi chú ý tới, nha hoàn đó lấy ra 500 văn đưa cho hỏa kế kia. Lời kết sù như vậy, Nhạc Mặc tân tân khổ khổ chỉ có thể kiếm 50 văn, người ta qua tay chính là 500 văn, quá lừa bịp rồi!

Trong lòng Bảo Nhi khó cân bằng lại được, đợi đến lúc cùng Nhạc Mặc đi ở trên đường vẫn còn buồn bã không vui.

“Bảo Nhi tức giận cái gì? Trách tướng công để nàng đợi quá lâu sao?” Nhạc Mặc nắn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, không để ý ánh mắt chung quanh trực tiếp kéo nàng đi.

Nơi này dân phong không cởi mở lắm, Bảo Nhi không có rãnh rỗi đi quan tâm đây rốt cuộc là triều đại gì, địa phương nào, cần quan tâm cũng chỉ là cuộc sống của bọn họ thôi. Nơi này coi trọng trà đạo, nguồn tiêu thụ lá trà cũng không tệ lắm, nhưng phương pháp của nàng cũng không phải là độc gia bí truyền gì, người ta rất nhanh cũng sẽ biết, cũng sẽ kiếm không được bao nhiêu, phải nghĩ đến những đường ra khác á.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.