Cực Phẩm Hệ Thống

Chương 2: Chương 2: Nhận tiền , đồng ý




Về đến nhà, vì đã khuya nên đã không còn ai thức nữa, Đặng Dịch liền đi một mạch lên phòng ngủ của mình. Làm qua thủ tục cá nhân rồi lên giường đi ngủ luôn…

Sáng hôm sau, trời đã tạnh. Sau một đêm trút đi nhưng giọt mưa nặng hạt. Bầu trời đã trở nên vô cùng sáng sủa.

Như thường ngày Đặng Dịch đều dậy từ rất sớm, mới mười giờ trưa hắn đã dậy rồi, làm qua thủ tục cá nhân, đi xuống bếp tìm tạm cái gì đó để lấp đi cái bụng trống rỗng đang sôi sùng sục. Ăn xong rồi hắn lại lên nhà ngủ tiếp….

Vừa định đi ngủ, Đặng Dịch mới giật mình nhớ ra tập tài liệu ngày hôm qua.

Đi đến chỗ cặp sách, hắn lấy ra một tập tài liệu khá dầy, tò mò xem có cái gì hay nên hắn bắt đầu tìm hiểu.

Nhưng khi đọc bộ tài liệu thì Đặng Dịch như bị mê hoặc vào đó vậy.

Trong tài liệu nói rất rõ, “Thượng Thiên“ là một tựa đề game thực tế ảo, chỉ với một chiếc mũ là đã có thể giúp ta tiến được vào thế giới game như bao tiểu thuyết Võng Du vẫn hay kể, nhưng tất nhiên là nó vẫn đang được nghiên cứu một cách vô cùng bí mật.

Chả biết thời gian trôi qua bao lâu, Đặng Dịch mới ngẩn người, ngồi ở trên giường lẩm bẩm:

“Chả nhẽ điều này là có thật, chả nhẽ thật sự có thể tiến vào một thế giới khác ư .Nếu như tựa game này thành công thì chẳng phải ta có thể trở thành siêu cấp bá chủ trong game như bao cuốn tiểu thuyết Võng Du hay sao. Đến lúc đó tiền tài, mỹ nữ sẽ kéo đến ồ ạt, chả phải lo sợ cái gì cả….oa ha ha… thật là kích thích quá mà, không được, phải mau tìm đến đó trước, nhỡ đâu có người cướp chỗ của ta thì chết…..”

Nói xong hắn vội vàng đứng bật dậy, vội vàng mặc quần áo vào rồi xách balo lên đi tìm địa chỉ được ghi ở trên giấy.

...

Tìm đến địa chỉ, hắn chỉ thấy có một con căn nhà cấp bốn sập sệ, chả giống một cơ sở nghiên cứu gì cả. Lấy tâm lý may mắn, hắn thử bấm chuông cửa.

Đợi một lúc lâu thì mới có người hé hé cánh cửa, thò đầu nhìn ra bên ngoài..

Người này mặc bộ quần áo màu trắng, mặt có đeo một cái kính khá dầy. Không ai khác, hắn chính là Đinh Hoàng đã gặp Đặng Dịch ngày hôm qua.

Khi Đinh Hoàng nhìn thấy Đặng Dịch thì hắn ngẩn ra một chút, sau đó thì cười một cách vô cùng rạng rỡ:

“Ah ha, ngươi cuối cùng cũng tới, ta còn tưởng ngươi nghĩ ta lừa đảo nữa chứ…..vào..vào nhanh..”

Vừa nói hắn vừa kéo tay Đặng Dịch lôi thật nhanh vào căn nhà cũ đó.

Vừa vào phía trong thì Đặng Dịch ngây ngẩn cả người. Nếu chỉ nhìn phía bên ngoài thì không một ai có thể nghĩ được rằng , bên trong lại đồ sộ đến như vậy.

Dây điện trằng trịt khắp nới, cùng đó là có đến hàng trăm cái máy tính với hàng trăm người mặc áo trắng đang làm việc cật lực, nghiên cứu. Ngay chính giữa căn nhà là một căn buồng hình con nhộng, một cái mũ bảo hiểm, và một tấm thẻ bạch kim nhìn trông rất đẹp đang được xếp ngay ngắn trong buồng kính ở đó.

Đang còn trong suy nghĩ miên man thì tiếng chuông lại vang lên, hắn tò mò quay lại.

Khi Đinh Hoàng vừa ra mở cửa thì có một tiếng the thé vọng vào khiến Đặng Dịch cười khổ :

“Thu tiền điện đây …. 11.509.000 Việt Nam đồng… khủng khiếp, nhà làm gì mà dùng lắm thế”

Chỉ thấy ngoài cửa là một mụ béo, mặt chát đầu son phấn đang cầm một đống giấy tờ, trước bụng bà béo còn đeo một cái túi màu đen đen. Ánh mắt bà ta thì tò mò thi thoảng nhìn vào phía trong, nhưng do bị Đinh Hoàng che hết nên chả nhìn thấy gì…

Thanh toán xong tiền điện, Địch Hoàng quay lại bên cạch Đặng Dịch thì thấy hắn đang ngẩn người liền nói :

“Sao nào, thấy cơ sở làm việc của ta như nào hoành tráng chứ ..haha…”

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nơi như vậy, nhưng ta thắc mắc ngươi mời ta đến đây là để làm việc gì , ta thì không học về chuyên ngành công nghệ thông tin, chả biết tí gì về cái này cả..”

“Ai thèm mời ngươi về để làm ba dăm cái nghiên cứu gì đâu. Ngươi đủ trình độ chắc.. hừ……”

Đinh Hoàng khinh bỉ hắn một cái rồi bắt đầu kể về công việc lần này cho Đặng Dịch nghe.

Sau một hồi thì Đặng Dịch mới bật thốt lên :

“Cái gì!! Ngươi để cho là người thử nghiệm đầu tiên tiến vào game á…Ngươi nói thật hay nói đùa vậy…”

Tiếng hét của hắn làm cho mọi hoạt động đều dừng lại , mọi người đề nhìn về phía hắn với ánh mắt quái dị khiến hắn không được thoải mái. Biết mình thất thố, Đặng Dịch ngượng ngùng gãi gãi đầu quay về phía mọi người xin lỗi vài câu.

“Đấy xem ngươi , có cái gì mà phải hét lên như vậy, thật sự là quá mất mặt mà…mau đi theo ta về phòng làm việc để tiếp tục bàn bạc”

Sau khi hai người tiến vào phòng thì Đinh Hoàng lại bắt đầu lảm nhảm nghe đau hết cả đầu.

Một lúc lâu sau Đặng Dịch mới có chút do dự nói: :

“Như vậy thật…thật sự sẽ tổn thương đến tính mạng ư…..”

“Ừm cũng có thể nói như vậy , tại trong thí nghiệm không thể nói trước điều gì……Nhưng ngươi thử suy nghĩ, nếu như ngươi đồng ý thì chẳng những giúp gia đình ngươi trả hết nợ mà còn cải thiện cuộc sống của bọn họ, cha mẹ ngươi được hưởng phúc tuổi già, em trai ngưoi được đi học đầy đủ như bao đứa trẻ khác , không phải suy nghĩ gì cả….”

Nghe những lời đó, Đặng Dịch bắt đầu động lòng. Nói đi nói lại, hắn cứ sống như vậy thì cũng chả giúp ích gì được cho gia đình, thà cứ liều mạng một lần mà có thể để cha mẹ bớt lo, cho em trai được đi học thì dù có chết cũng đã làm sao….

Nghĩ đến đây hắn liền nói :

“Được rồi ,ta đồng ý ở lại nơi đây làm nghiên cứu cùng với các ngươi, nhưng trước hết ngươi phải trả đầy đủ tiền cho người nhà ta đã….”

“Ha ha ha, ta biết người sẽ đồng ý mà. Không cần phải lo , tiền đã được chuyển cho mẹ ngươi ngay lúc ngươi nói đồng ý rồi, không tin ngươi có thể gọi cho mẹ ngươi hỏi thử …”

“ Đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu….tèo téo teo téo teo tèo tèo tèo……”

Chưa chờ Dịch Hoàng nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại của Đặng Dịch vang lên.

Cầm máy lên nghe, hắn không kìm chế được có hơi xúc động.:

“Alo , mẹ àh…”

“Dịch hả con, con đang ở đâu vậy, về nhà mau lên , tự dưng trong tài khoản của mẹ có hơn tám trăm triệu đồng, mẹ sợ người ta gửi nhầm, con mau về đi ra ngân hàng cùng với mẹ để trả lại người ta…”

Từ trong điện thoại vang lên tiếng một người trung niên phụ nữ , nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng tiếng người mẹ dịu dàng gọi con lại khiến cho bao nhiêu người cảm thấy đầm ấm con tin.

Đặng Dịch không tự chủ được rơi lệ, đã có tiền, thật sự có tiền rồi, gia đình ta có thể vượt qua cảnh khó khăn này rồi……

“Alo, Dịch à, con có nghe thấy mẹ nói gì không…alo…”

Đang trong lúc cảm thấy vui mừng thì tiếng mẹ hắn lại vang lên làm hắn bừng tỉnh vội vàng nói :

“Mẹ, con nghe thấy, mẹ không cần phải lo, đó là tiền mà con trai người kiếm được đó. Con vừa mới tìm được một công tác khá là hay, thấy con là người có tiềm năng nên ông chủ đã cho con ra nước ngoài làm việc một thời gian, lương được trả theo tuần, con đã xin ông chủ trả lương trước 3 năm đó Mẹ hãy mau mau trả hết nợ đi, mẹ thấy con trai mẹ có giỏi không nào…ha ha ha…”

“Thật….thật sao… đúng vậy chứ con , đúng thật là vậy sao..”

“Vâng , đúng mà mẹ , chẳng nhẽ mẹ không tin con sao..”

“Tin….ta tin, con trai mẹ đúng là giỏi nhất…ô…ô… cuối…cuối cùng thì nhà chúng ta cũng được giải thoát rồi , con trai mẹ đúng thật là giỏi , mau , mau về tối nay nhà mình cùng làm liên hoan , để mẹ báo tin này cho cha con biết….”

Giọng của bà có chút ngập ngùng, xúc động, vui sướng, khó có thể diễn tả hết được. Bao nhiêu năm tháng qua, số nợ thì cứ tăng lên mà chả có cách nào để chi trả được. Và giờ đây, cuối cùng đã có tiền để trả, không những vậy lại còn thừa cả tiền để lo cho cả gia đình trong một thời gian dài không cần lo nghĩ. Bà choáng váng, thật sự choáng, còn nghĩ rằng mình phải chăng đang nằm mơ.

“Mẹ, con xin lỗi, tối nay có lẽ con không về được, tí nữa con phải bay rồi, do gấp quá không báo được cho cha mẹ biết, thi thoảng con sẽ liên hệ về với cha mẹ, con đi 1,2 năm rồi con sẽ về. Cha mẹ ở nhà nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt nhé!!”

Đang trong niềm vui bất tận thì bỗng dưng nghe con trai nói vậy, bà liền cảm thấy hụt hẫng, buồn buồn nói:

“Vậy à, vậy con đi nhớ bảo trọng, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, còn cả ông chủ của con nữa, đó tuyệt đối là người vô cùng tốt, con nhớ thật cố gắng làm việc cho người ta, đừng làm phụ lòng tin tưởng của người ta, nhớ chưa?. À mà còn nữa, khi ra nước ngoài nhớ báo tin về cho cha mẹ để cha mẹ ở nhà được yên tâm, cả em trai con nữa, mọi người đề sẽ nhớ con……….”

Sau một hồi nghe lời nhắc nhở từ mẹ thì lúc này Đặng Dịch cố gắng hít một hơi thật sau nói:

“Được rồi mẹ, con cúp mấy đây, con phải đi rồi, con yêu mẹ !!!”

“Cái thằng này, cũng biết nịnh đấy nhỉ, con ta thật sự lớn rồi, mau mau đi làm về rồi kiếm cho ta đứa con dâu rõ chưa”

“Yes sir, con đi nhé!!”

Nói xong hắn tắt máy.. Nhìn về phía Đinh Hoàng.

Đinh Hoàng ngồi ở một bên nghe cuộc nói chuyện mà mặt vênh lên tận trời :

“ Ngươi thấy chưa ta là ông chủ tốt, vô cùng tốt . khựa khựa ….”

Đặng Dịch thấy vậy liền đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một cái , hít một hơi thật sâu nói :

“ Đúng, ngươi vô cùng tốt, thật sự…….Cảm ơn..”

Đinh Hoàng nghe vậy thoáng ngẩn người rồi cười hớ hớ đi ra khỏi phòng làm việc. Đặng Dịch nhìn theo bóng lưng hắn, nhìn ra phía bên ngoài đang tấp người làm việc chay qua chạy lại rồi rít mà trong lòng bốc lên một cảm giác thật tươi đẹp, liều mạng tí thì đã có làm sao chứ, miễn sao người thân của ta thấy hạnh phúc, được vui vẻ là tốt lắm rồi.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần , hắn cũng đứng dậy đi ra ngoài theo sau Đinh Hoàng, trên mặt còn nở một nụ cười vô cùng tự tin, làm toát lên một khí chất vô cùng ngầu…….. Số từ: 2203

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.