Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 126: Chương 126: Chương 84. Hối hận! Đau đớn! (3)




Editor: trang bubble ^^

Trước khi cô tới nơi này, thật ra thì Âu Lượng cũng đã từng nói một số tình huống cặn kẽ về biệt thự với cô, nhưng Âu Lượng cũng nói một câu, có thể khiến chủ nhân hài lòng hay không, còn phải xem chính cô.

Lại nói, vào lúc Âu Lượng nhận được Tiêu Cẩn Chi muốn tìm một vị nhân tài đặc biệt tới phục vụ Tiêu Cửu Cửu, anh đã nghĩ đến Lăng Mẫn trước tiên, mà anh muốn cất nhắc Lăng Mẫn, cũng không tách khỏi quan hệ với gia đình khó khăn của cô.

Chồng của Lăng Mẫn cũng là một quân nhân, nhưng lại hy sinh vào một lần làm nhiệm vụ, để lại hai đứa con gào khóc đòi ăn, còn có cha mẹ tuổi già phải chăm sóc.

Tuy Lăng Mẫn kiên cường, nhưng một mình nuôi bốn năm miệng ăn, cô chống đỡ cũng rất khổ cực, nhưng cô vẫn luôn không oán giận, cũng không sợ khổ, chỉ một lòng cố gắng kiếm tiền, chỉ muốn nuôi lớn hai đứa con và chăm sóc tốt bố chồng mẹ chồng.

Sau khi đồng nghiệp bộ phận an ninh biết việc nhà của Lăng Mẫn, muốn trợ giúp cô, lại bị cô nói lời khéo léo từ chối, nhưng công việc lại càng ngày càng cố gắng. Cô thường giúp đỡ đồng nghiệp, cũng vì vậy lấy được kính trọng của toàn thể nhân viên bộ phận an ninh.

Sau khi danh tiếng tốt của cô truyền ra, Âu Lượng mới chú ý tới có một nhân viên tốt như vậy tồn tại.

Nếu không, với sự khổng lồ của tập đoàn Tàng Ngọc, anh thân là trợ lý của tổng giám đốc Tiêu Cẩn Chi, sao lại có thể phát hiện được công nhân viên tầng dưới chót này tồn tại? Chớ nói chi là cất nhắc trọng dụng.

Âu Lượng thân là chức trách trợ lý, chính là khám phá càng nhiều nhân tài có thể trọng dụng cho ông chủ lớn.

Sau khi anh nghe nói tới Lăng Mẫn, bèn bắt đầu để ý hành động của cô, chuẩn bị khảo sát xong rồi, bất cứ lúc nào có thể dùng cô, mà Lăng Mẫn quả nhiên cũng không để cho anh thất vọng, vẫn biểu hiện vô cùng tốt.

Bởi vì sự cố gắng của cô, cho nên, vào trước lúc cơ hội tới, Lăng Mẫn lấy được cơ hội được đề bạt trọng dụng. Từ đó, Lăng Mẫn coi như là chính thức đi vào tầng quan trọng của trận doanh Tiêu thị, cuối cùng, trở thành Đại Quản Gia mà Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu trọng dùng cả đời.

Đây là nói sau.

Nếu Tiêu Cẩn Chi quyết định dùng Lăng Mẫn, tất nhiên có nguyên tắc “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người”, anh cũng nói một chút chuyện giữa anh và Tiêu Cửu Cửu, dĩ nhiên là nói tránh nặng tìm nhẹ.

Một điểm mấu chốt nhất phải báo cho Lăng Mẫn cẩn thận trong lúc này chính là để Lăng Mẫn tiêu diệt cho hết tất cả đồ có thể dụ dỗ Tiêu Cửu Cửu nôn nghén, sau đó, phục vụ cô thật tốt, trang #ddlqd# bubble vả lại không thể để cho Cửu Cửu phát hiện mình không sinh non. Lăng Mẫn phải cố gắng bảo vệ cẩn thận cái thai của cô, chăm sóc tốt cuộc sống ăn uống thường ngày của cô, không để cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy cô. Đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của Lăng Mẫn hiện tại.

Lăng Mẫn ghi nhớ toàn bộ từng chút một vào trong lòng, cũng thi hành triệt để.

Dĩ nhiên, Tiêu Cẩn Chi cũng biết, bản thân Tiêu Cửu Cửu là học y, tuy bảo Giang Tiếu Trần với anh diễn một màn kịch “Sinh non không đau”, nhưng thai nhi này không bỏ đi, đoán chừng cũng không lừa được cô bao lâu.

Anh cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, có thể giấu tạm thời thì tạm thời.

Về phần việc học của Cửu Cửu, anh chỉ có thể chào hỏi với hiệu trưởng trường đại học B trước, để ông xử lý cho cô tạm nghỉ học trước, chờ sau này sinh xong đứa bé lại nói.

Khi Trương Dương và La Manh nghe chủ nhiệm lớp Yến Quy Lai công bố chuyện Tiêu Cửu Cửu tạm nghỉ học thì hôn mê ngay rồi!

Họ đều cho rằng cô là không nghĩ ra rồi, sau giờ học vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Cửu Cửu.

Ở bên này, Tiêu Cửu Cửu cũng nghe đến không hiểu ra sao, cô không có lo liệu tạm nghỉ học mà?

Ngay sau đó vừa nghĩ, chuyện này khẳng định lại là Tiêu Cẩn Chi giở trò quỷ, ngoại trừ anh sẽ không có người khác.

Cô trấn an Trương Dương và La Manh mấy câu, chỉ nói mình bị bệnh, chờ thân thể khỏe mạnh, cô lại tìm họ tụ họp.

Cúp điện thoại của Trương Dương và La Manh, Tiêu Cửu Cửu lập tức bấm điện thoại Tiêu Cẩn Chi, trực tiếp hỏi, “Sao anh đã ngưng tất cả môn học của em?”

Tiêu Cẩn Chi kiên nhẫn giải thích cho cô, “Bây giờ em cần nghỉ ngơi, lại nói, môn học kia có lên hay không cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đối với em. Với kiến thức lý luận bây giờ của em, lại dời một chồng sách thuốc ở trước mặt em, em đã lập tức có thể trở thành một kho tri thức y thuật linh hoạt, bây giờ em thiếu cũng chỉ là cơ hội thực tiễn. Có điều, cứ nhìn hiệu quả chữa bệnh của em cho bà nội Đông Phương, phu nhân bá tước, còn có Long Cửu bọn họ, cũng biết y thuật của em là hoàn toàn có thể xuất sư (thành nghề). Như vậy đi, nếu như em thật sự muốn tiếp tục học tập chuyên sâu, vậy anh đồng ý với em, chờ thân thể em khỏe mạnh, sẽ đến chỗ Giang Tiếu Trần làm bác sĩ thực tập, như thế nào?”

Tiêu Cửu Cửu nhíu mày, “Chỗ của Giang Tiếu Trần? Anh ấy chịu không?”

Tiêu Cẩn Chi đắc chí hừ nhẹ, “Có anh lên tiếng, anh ta có thể không chịu sao?”

Tiêu Cửu Cửu bất đắc dĩ thở dài, “Không phải đâu, ý của em là, em nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi, có cần phải tạm nghỉ học sao?”

Trong nháy mắt giọng của Tiêu Cẩn Chi trầm xuống, “Em cho rằng vào sau khi từng xảy ra chuyện Lương Kinh Đào và em bị người khi dễ, anh còn có thể cho em sống ở trong trường học dở tệ đó sao?”

Khóe mắt Tiêu Cửu Cửu nhắm thẳng tới, trường học dở tệ? Chỉ có cái tên cuồng ngạo này dám nói thế với đại học B thôi? Lời này thật đúng là ngông cuồng đến không có đạo lý! Bao che khuyết điểm đến ghê gớm!

“Được rồi! Em nghe anh là được.”

Nếu cô không nghe anh nữa, còn không biết sau đó anh sẽ sinh ra cái yêu thiêu thân gì đây!

Tiêu Cẩn Chi thấy cô nghe lời, lúc này mới hài lòng dừng máy.

. . . . . .

Thời gian nửa tháng tới này, sự nghiệp gia tộc nhà họ Tư vô cùng không dễ chịu, bao phủ ở trong một vùng mây đen mù sương.

Bởi vì, sự nghiệp gia tộc nhà họ Tư gặp phải chèn ép và nguy cơ trước nay chưa có.

Tất cả sản nghiệp nhà họ Tư, dù là một ngành kia một nghiệp đó, đều bị người giành đơn hàng, đều bị người đả kích đủ loại. Mà các bộ ngành lớn của chính phủ như công thương, thuế vụ, phòng cháy chữa cháy vân vân cũng liên tục tới cửa đập phá, lại không nể tình dàn xếp, từ nghiêm khắc đến xét xử nặng, cũng viết giấy phạt, lệnh cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách.

Còn có ngân hàng, cũng đang ngày ngày thúc giục trả lại khoản cho vay.

Tuy nói nhà họ Tư cũng là một trong bốn nhà giàu lớn của kinh thành, nhưng coi như căn bản của dòng dõi bọn họ hùng hậu, cũng không chịu được giày vò không dừng như vậy!

Gia chủ nhà họ Tư, Tư Trường Cảnh trăm điều khó hiểu, ông luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, làm việc cẩn thận, sao lại đột nhiên bị người chèn ép chứ?

Sau quá trình hỏi thăm nhiều mặt, rốt cuộc ông tìm được đáp án, là con em trong dòng họ bọn họ không có mắt, ở bên ngoài đắc tội với người không nên đắc tội, cho nên mới liên luỵ nhà họ Tư, bọn họ mới sẽ bị người chỉnh chết bỏ.

Nhưng suy cho cùng bọn họ cũng là hào môn thế gia có máu mặt ở kinh thành, rốt cuộc ai dám xuống tay với bọn họ?

Tư Trường Cảnh về nhà sai người điều tra tỉ mỉ, thiếu chút nữa hộc máu, lại là con gái nhỏ mình thương yêu nhất, Tư Tiểu Nghi gây ra chuyện chó má.

Lúc ông tức kêu Tư Tiểu Nghi trở lại, chửi mắng một trận.

Dưới sự gặng hỏi tỉ mỉ, Tư Trường Cảnh mới biết, đứa con gái ngốc này là bị người của nhà họ Lương lợi dụng làm vũ khí sử dụng.

Cô lại có loại can đảm đi khiêu chiến với Tiêu Cửu Cửu, thật là một đầu heo mà!

Cô cũng không suy nghĩ một chút, Tiêu Cửu Cửu đó là nhân vật nào?

Không nói người đứng sau lưng cô ấy là Tiêu Cẩn Chi, chỉ nói bản thân cô ấy, cô ấy là người ngay cả loại đại tiểu thư nhà quan như Lương Kinh Diễm kia cũng dám chỉnh chết bỏ, là người ngay cả bối cảnh hiển hách như nhà họ Lương cô ấy cũng không sợ, là cô có thể chọc nổi sao?

Nhưng bây giờ sai lầm lớn của cô đã đúc, còn có thể làm sao?

Nhà họ Tư bọn họ chỉ có thể dẫn người, ngoan ngoãn tới cửa châm trà nhận sai cho người ta, lại nói một vài lời hay, bồi thường thêm một khoản tiền, cầu cho bọn họ tha thứ, hi vọng bọn họ có thể giơ cao đánh khẽ, thả nhà họ Tư bọn họ một con ngựa.

Kết quả, Tư Trường Cảnh dẫn theo Tư Tiểu Nghi, nghiêm mặt tìm tới Khu bảo tàng Ngọc Sơn. Tiêu Cẩn Chi người ta lại căn bản không muốn gặp ông, chỉ để lại lời nói cho ông, để nhà họ Tư bọn họ tự xem xử lý Tư Tiểu Nghi như thế nào. Nếu như xử lý làm anh hài lòng, anh sẽ thả cho nhà họ Tư một con ngựa, nếu như không hài lòng, cứ chờ xem. . . . . .

Tư Trường Cảnh về đến nhà, mệt mỏi ngồi hai buổi tối, vì bảo toàn gia tộc và địa vị của mình, rốt cuộc ông quyết tâm.

Ngày thứ ba, Tiêu Cẩn Chi nhận được một tin tức, tam tiểu thư Tư Tiểu Nghi của nhà họ Tư, thời gian xuất ngoại du lịch, lúc lái xe vô ý ngã rơi vào khe núi, ngoài ý muốn tử vong!

Tư Trường Cảnh bạc đầu trong một đêm, ông buông lời nói với tất cả con em dưới cờ gia tộc, về sau mọi việc gặp phải người của Tiêu gia, bọn họ cũng phải cụp lại đuôi mà làm người.

Hôm nay tình thế nhà họ Tiêu đang hưng thịnh, nhà họ Tư bọn họ không chọc nổi! Cũng không dám chọc!

Tin tức Tư Tiểu Nghi tử vong vừa truyền ra, chẳng những các gia đình nhận được tin người kinh hãi, ngay cả người nhà họ Lương cũng đang trong khiếp sợ cảm thấy Tiêu Cẩn Chi không tầm thường!

Bây giờ bản lĩnh Tiêu Cẩn Chi lại bá đạo đến bước này rồi sao? Có phải năng lực của anh đã có thể nguy hiểm đến nhà họ Lương bọn họ rồi hay không?

Ông cụ Lương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đánh một chiêu đòn phủ đầu, thuần phục tên nhóc lỗ mãng Tiêu Cẩn Chi kiêu căng bướng bỉnh này rồi lại nói.

Ngày hôm sau, ông cụ Lương xách lên hai chai chứa rượu ngon nhiều năm, đến cửa chính nhà họ Tiêu.

Thừa dịp khi ông cụ Tiêu có mấy phần men say, ông cụ Lương tiến tới bên cạnh ông, nhỏ giọng nói, “Lão Tiêu à, tôi nghe được gần đây bên ngoài có một ít lời đồn đãi không tốt, nói thằng nhóc Cẩn Chi kia lại hòa hợp với Tiêu Cửu Cửu gì kia rồi. Vì Tiêu Cửu Cửu, anh chàng còn làm lớn chuyện đối với nhà họ Tư, nói cái gì Tam Tiểu Thư nhà họ Tư gần đây chết rồi, còn là do Cẩn Chi ép chết. Ông nói, nếu lời đồn đãi này loan truyền ra, không chỉ bất lợi đối với Cẩn Chi, cũng bất lợi với hai nhà chúng ta. Không phải là chúng ta nên nghĩ biện pháp, ngăn lại những lời đồn đãi này loan truyền. . . . . .”

Ông cụ Tiêu buồn bực sâu sắc uống một ngụm rượu, nhướng lông mày hoa râm lên, liếc xéo lão hồ ly đấu nửa đời với mình này, “Ông lại nghĩ ra quỷ kế gì đấy?”

Ông cụ Lương trợn mắt nhìn ông cụ Tiêu một cái, “Cái gì quỷ kế hay không quỷ kế? Cái người miệng thúi này, nói chuyện luôn khó nghe như vậy!”

Ông cụ Tiêu khoát tay chặn lại, “Đến, tôi biết ngay rượu này của ông, không dễ Uống....uố...ng! Có chuyện nói thẳng, đừng vòng vo gì ở chỗ này, lão tử cũng không có kiên nhẫn nghe ông vòng tới vòng lui.”

Ông cụ Lương cười giận mắng, “Nhìn một chút tính tình nóng nảy của ông đó, vậy, tôi sẽ nói thẳng! Ông xem, Cẩn Chi đính hôn với Diễm Diễm nhà tôi cũng đã một thời gian rồi, có phải là lúc nào đó lo liệu chuyện của bọn nhỏ một chút hay không? Như vậy cũng thuận tiện ngăn chặn những lời đồn đãi lung tung bên ngoài kia, Diễm Diễm của chúng tôi cũng không cần bị những lời đồn đãi kia quấy nhiễu, ông thấy đúng không?”

Ông cụ Tiêu lại buồn bực một hơi, nhưng nét mặt già nua nghiêm túc, không lên tiếng.

Ông cụ Lương thấy ông cụ Tiêu không lên tiếng trả lời, trong lòng cũng biết, nếu ông không ra chút vốn liếng, vậy chỉ sợ ông cụ Tiêu cũng sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này.

“Lão Tiêu, tôi người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cháu trai này của ông thật là thủ đoạn, trong lúc vô tình, đã thu vào hơn phân nửa trận doanh của nhà họ Lương tôi vào dưới trướng của nó. Hôm nay chuyện nhà họ Tư, giống như là nó ra oai phủ đầu, thật là doạ bộ xương già tôi đây khiếp sợ. Chúng ta đấu mấy chục năm, tôi cũng không sợ nói thật với ông, thằng nhóc này của nhà ông làm ra chuyện đủ độc ác đủ tàn nhẫn, cứng đầu lên càng trời không sợ đất không sợ. Ngay cả lão già sống nhiều hơn nó hai đời như tôi đây, trong lòng cũng có chút sợ nó.”

“Sau đó thì sao?”

Đôi mắt ông cụ Tiêu nhướng lên, ông được đấy lão Lương, đây là lấy lui làm tiến ư? Được, tôi sẽ xem trong hồ lô ông muốn bán là thuốc gì.

Ông cụ Lương lấy ra một phần tài liệu, trực tiếp đẩy tới trước mặt của ông cụ Tiêu, “Đây chính là thành ý của tôi! Tôi chỉ có một điều kiện, để Cẩn Chi và Diễm Diễm lập tức kết hôn, hơn nữa, vĩnh viễn không được vứt bỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.