Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 73: Chương 73: Chương 55.2: Vui như lên trời




Editor: Táo đỏ phố núi

Phu nhân bá tước vì cô mà ra mặt, cho dù Enma có thê thảm thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể cầu cạnh phu nhân bá tước được, hơn nữa cô cũng không phải là thánh mẫu gì, bà ta bắt nạt cô mà cô lại đi cầu cạnh giúp bà ta? Chuyện não tàn như vậy cô cũng sẽ không làm.

Nếu như mới vừa rồi đổi lại người ra tay là cô thì Enma này cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Mà khiến cho Tiêu Cửu Cửu ngoài ý muốn chính là phu nhân bá tước nhìn thấy chỉ lạnh lùng hơi phất tay một cái, lập tức có hai người vệ sĩ nam đi lên phía trước, lôi Enma ra ngoài, ném thẳng ra ngoài cửa.

Vị Enma này, là cháu dâu chi thứ ba của phủ bá tước, bình thường cũng không có nhiều cơ hội thân thiết với phu nhân bá tước, bà ta cảm thấy con trai của bà ta cũng rất xuất sắc, cũng không thua kém gì Bern, nhưng mà con vợ cả và con chi thứ ba đối xử khác nhau một trời một vực, giống như là hoàng tử và dân thường vậy, trong lòng bà ta vẫn không cam lòng.

Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội mọi người tụ tập lại, muốn tới thăm hỏi phu nhân bá tước một chút, bày tỏ một chút lòng quan tâm của bọn họ, nhân tiện lượn qua lượn lại cho phu nhân bá tước quen mặt, được chiếu cố, vì con trai đòi hỏi thứ tốt hơn, vậy thì chi thứ ba này của bọn họ sẽ có hy vọng rồi.

Lúc nhìn thấy Bern, lòng ghen ghét khiến cho bà ta mất đi lý trí, không nhịn nổi nữa nên nổi lên ý xấu, đến nỗi không lựa lời mà nói, nên lúc này mới dẫn đến kết quả như vậy.

Những người con cháu bên ngoại của phủ bá tước nhìn Enma bị phu nhân bá tước đuổi ra ngoài như vậy, thì mỗi người đều nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu với ánh mắt vừa sợ vừa hâm mộ, lại còn có một chút oán hận và không cam lòng.

Tại sao một người ngoài như cô lại có thể chiếm được sự ưu ái của phu nhân bá tước?

Tại sao một người ngoài như cô lại có thể trở thành chắt gái của phu nhân bá tước?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Có thể nói dù bọn họ không cam tâm thì có thể như thế nào?

Nơi này là phủ bá tước.

Quyền ở đây đều do phu nhân bá tước định đoạt!

Cho dù là bá tước ở đây đi nữa, thì ông cũng phải nghe lời phu nhân của mình! Đây là chuyện mà mọi người đều biết! Chỉ một người con, người cháu nhỏ bé ở trong tộc thì có thể làm được gì? T

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu được phu nhân bá tước tự mình tiễn ra cửa, nhìn Tiêu Cửu Cửu hưởng thụ sự cưng chiều vô hạn mà phu nhân bá tước ban cho mà chỉ biết âm thầm hâm mộ thôi.

Phu nhân bá tước đưa Tiêu Cửu Cửu lên xe, xoay người đi cùng với quản gia La Ân, đi vào tới cửa, nhìn cháu chắt của mình đang vô cùng lo lắng ở bên trong đại sảnh, phu nhân bá tước thở dài một tiếng ở trong lòng, những người cháu chắt này đều không có tiền đồ!

Lúc đi ngang qua đầu kia của ghế salon, phu nhân bá tước dừng bước, nhàn nhạt nói với bọn họ, “Các người hãy trở về đi! Sau này không có việc gì thì đừng tới nữa!”

Nói xong, không quan tâm xem bọn họ nghĩ như thế nào, phu nhân bá tước và quản gia La Ân đi thẳng trở về gian phòng của mình.

Phu nhân bá tước nằm xuống giường, tay vỗ vỗ vào eo của mình, vốn là đau đớn không chịu nổi, nhưng mà sau khi Tiêu Cửu Cửu châm cứu xong, thì lại thật sự không còn đau nữa!

Thuật châm cứu trong truyền thuyết quả nhiên là thần kỳ!

Nhưng mà bây giờ, những người có y thuật Trung Y cao siêu như vậy thật sự là quá ít! Đến nỗi Tây y áp đảo Trung Y, mà Trung Y lại càng ngày càng suy sụp, khiến cho người ta không thể không thở dài tiếc nuối.

Mà Tiêu Cửu Cửu, là một cô gái trẻ tuổi, lại khiến cho phu nhân bá tước thấy được hy vọng của Trung Y, sự tự tin của cô giống như là một tia sáng khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

Sau khi phu nhân bá tước nằm xuống xong, nhìn thấy đáy mắt của La Ân hiện lên chút nghi ngờ, bà cười cười, “La Ân, có phải bà đang cảm thấy rất kỳ lạ không, tại sao tôi lại đột nhiên nhận lang y Tiêu là chắt gái của mình?”

La Ân khẽ mỉm cười, “Phu nhân sáng suốt!”

Đột nhiên ánh mắt của phu nhân bá tước không có tiêu điểm, giống như là trở lại một thời điểm xa xôi trong quá khứ, trong giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng êm ái.

“Trước đây rất lâu, tôi đã từng biết một vị Trung Y, ông ấy rất xuất sắc, mặc dù trẻ tuổi nhưng mà đã có danh tiếng không nhỏ ở chỗ bọn họ, sau đó, ông ấy lại trị lành bệnh cho một tiểu thư của một gia tộc lớn, và sinh lòng yêu mến lẫn nhau đối với vị tiểu thư kia, tình cảm của bọn họ ngày càng sâu nặng, nhưng mà, khi ông ấy lên tiếng cầu hôn với cha của vị tiểu thư kia, thì người cha kia đã lấy lý do nhà ông ấy không môn đăng họ đối với nhà họ để từ chối ông ấy, và cũng cấm đoán bọn họ kể từ đó.”

“Sau đó, hai người bọn họ hẹn nhau cùng bỏ trốn, nhưng mà lại bị tiểu nhân mật báo, khiến cho người cha kia đã ngăn bọn họ lại, trong cơn giận dữ, đã sai người đánh vị Trung Y kia đang sống đánh chết. Vị tiểu thư kia vô cùng áy náy, muốn tìm chết đề bù đắp lại, nhưng mà lại bị cứu sống, cô tỉnh lại cũng không ăn không uống, cứ như vậy qua một tháng, sau đó cô bị cha của cô đưa ra nước ngoài, cách xa cố hương.”

“Đã nhiều năm như vậy, cô ấy đã sớm xưa không bằng nay, nhưng mà người càng già đi thì lại càng cảm thấy áy náy với chuyện năm xưa, cả đời này cô vẫn luôn hoài niệm vị Trung Y kia, ông ấy đã từng nói với cô, một ngày nào đó ông ấy sẽ nổi danh ở hải ngoại, để cho mọi người đều biết đến Trung Y, thích Trung Y, tin tưởng Trung Y!”

“Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới một người thanh niên Trung Y có y thuật xuất chúng như vậy lại biến mất vì cô! Lòng của cô không có cách nào bình yên được! Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn còn nhớ ước mơ chưa từng được thực hiện của ông ấy, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng với cái chết của ông, trở thành một sự tiếc nuối cả đời này không cách nào bù đắp được!”

Nói tới chỗ này, trong đôi mắt đen của phu nhân bá tước chảy xuống hai hàng nước mắt áy náy.

Bà đưa tay lên nhẹ nhàng lai đi, cười cười với La Ân đang đau lòng ngồi canh ở bên cạnh, “Bà có biết năm đó đối mặt với người chất vấn y thuật của ông ấy thì ông ấy đã trả lời như thế nào không?”

Quản gia La Ân là một người lắng nghe vô cùng tốt, nghe thấy câu hỏi của phu nhân bá tước, chỉ nhếch miệng mỉm cười, bà biết, phu nhân bá tước sẽ nói câu trả lời!

Quả nhiên, phu nhân bá tước lại tiếp tục nói. “Lúc đó ông ấy đã nói: tôi sẽ dùng sự thật để chứng minh tất cả! Hôm nay chính tôi lại nghe thấy lang y Tiêu nói, thì giống như nhìn thấy được bóng dáng của ông ấy ở trên người của cô ấy, bọn họ đều giống nhau, đều hết lòng tin theo Trung Y, đều xuất chúng giống nhau, cho nên, tôi muốn giúp đỡ cô ấy một chút, hy vọng cô ấy có thể phát dương quang đại Trung Y! Hy vọng một ngày nào đó sẽ khiến cho người trên toàn thế giới biết đến Trung Y, thích Trung Y, tin tưởng Trung Y! Như vậy thì cho dù tôi có chết cũng có thể nhìn mặt ông ấy được rồi!”

Nhìn tinh thần của phu nhân bá tước có chút hưng phấn, La Ân nhẹ giọng nhắc nhở, “Phu nhân, ngài nên nghỉ ngơi!”

Hiếm khi phu nhân bá tước mới nói nhiều được như vậy, nên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền gật đầu, nhắm hai mắt lại, có lẽ là đè nén trong lòng đã được bày tỏ ra ngoài, nên không bao lâu sau bà đã chìm vào giấc mơ đẹp.

Ở trong mơ của bà, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đang lớn tiếng nói với mọi người ở cửa, “Tôi sẽ dùng sự thật chứng minh tất cả! Trung Y là tốt nhất! Tôi muốn cho tất cả mọi người biết đến Trung Y, thích Trung Y, tin tưởng Trung Y!”

Sau đó nữa, ở trong mơ của bà, cô gái xinh đẹp kia kết liền cành với một người đàn ông mắt xanh, tóc xoăn đẹp trai, mà bà, thì ngồi ở chỗ đó uống trà mà bọn họ kính, cười rất là vui vẻ . . .

Phu nhân bá tước cười thành tiếng ở trong mơ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.