Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 3: Chương 3: Chương 1: Khu bảo tàng Ngọc Sơn (tiếp theo)




Editor: Mẹ Bầu

Mà ở trên hành lang yên tĩnh mờ tối kia, Tiêu Cửu Cửu đang lấy điện thoại di động ra, nhìn đến cuộc điện thoại vừa mới gọi cho mình lúc nãy, chậm rãi nhấn vào phím gọi lại.

Bên đầu điện thoại ở phía đối phương, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, lập tức liền được tiếp thông.

Tiêu Cửu Cửu nhẹ giọng nói “A lô” một tiếng, sau đó trực tiếp hỏi, “Tìm em có việc gì vậy?” Ngữ khí rất lạnh nhạt, làm như vẻ cực kỳ không muốn gặp mặt một người nào đó.

“Em lên lầu đi, có thứ tốt cho em!”

Giọng nói của đối phương, trước sau như một, cũng lạnh lùng không kém, nhưng bộ dạng của cô có vẻ lại hoàn toàn không chịu thua, “Em còn làm việc!”

“Bảo em đi lên thì đi lên, không cần thiết phải nói nhảm nhiều như vậy!” Đối phương rất không bình tĩnh rống lên một câu, sau đó liền “pằng” một tiếng, trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Tiêu Cửu Cửu nhìn điện thoại, không biết làm thế nào chỉ biết cười “xì”một tiếng, đầy vẻ tự giễu.

Được rồi! Anh là ông chủ lớn, anh nói gì, cô có đang làm thì cũng bỏ lại đấy. Dù sao nơi này thiếu sự làm việc của cô, thì cái khu bảo tồn rộng lớn tràn ngập sự phóng đãng và cao quý này của anh, cũng vẫn hoạt động thông suốt.

Tiêu Cửu Cửu đi đến thang máy chuyên dụng, lấy ra một tấm thẻ chuyên dụng cà vào một cái.

“Tinh” một tiếng, d cửa thang máy mở ra, cô giẫm một cái, bước chân ưu nhã tiến vào bên trong, cũng không thèm đếm xỉa tới việc khác, khẽ tựa người vào trên vách sau của thang máy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lại “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, nhưng cô vẫn không chịu mở mắt ra, càng không có ý định bước chân ra ngoài.

Nơi này là tầng cao nhất, từ một lần nhìn thấy nơi này diễn ra một màn làm cho cô cảm thấy khổ sở khó chịu, thì từ sau đó, cô thật sự không muốn bản thân mình còn phải bước chân vào trong chỗ này một bước nào nữa! Mỗi một lần tới đây, trái tim của cô lại liền cảm thấy bi thương như lần thứ nhất!

Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay to khớp xương rõ ràng với những thon dài như của một nghệ sĩ chơi Piano, kịp thời nắm chặt lấy cánh cửa thang máy.

Một người đàn ông trưởng thành, cực kỳ tuấn tú làm cho người ta phải giật nảy mình, đi vào trong thang máy. Anh đưa tay nắm lấy cái eo nhỏ của Tiêu Cửu Cửu, dứt khoát cứng rắn kéo cô ra khỏi thang máy.

Anh một bên lôi kéo cô đi vào bên trong, một bên dùng giọng nói cực kỳ cưng chiều nhẹ nhàng khiển trách, “Em đúng là một cô bé không có lương tâm gì hết, nếu như anh không ra đây đón em, có phải em lại định đi xuống bên dưới cùng với thang máy rồi hay không, hả ?”

Đôi mắt đẹp của Tiêu Cửu Cửu liếc xéo một cái nhìn sang anh, như cười như không cười, hỏi lại, “Anh muốn nói gì thì nói đi!”

Gương mặt tuấn tú với vẻ đẹp tuyệt mỹ gần như yêu nghiệt kia, đang bày ra một nụ cười cực kỳ cưng chiều, cho dù gương mặt này ngay từ khi còn nhỏ, Tiêu Cửu Cửu đã từng nhìn rất quen thuộc, nhưng khi trưởng thành, cô vẫn như cũ, lại thường xuyên sẽ bị anh mê hoặc, chung quy có cảm giác như nhìn mãi vẫn không thấy đủ vậy! Phượng Thần ơi là Phượng Thần, anh chính là mà quỷ trong nội tâm của em mất rồi!

“Em đó, thực sự không có cách nào để gây khó dễ cho em được!”

Khóe môi duyên dáng của Phượng Thần, nhếch lên lộ ra một ý cười bất đắc dĩ và cực kỳ cưng chiều, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nhéo nhéo vào cái mũi thon nhỏ xinh xắn của cô, nhưng lại bị cô đưa tay lên đập vào một cái bắt bỏ ra, bộ dạng vẻ mặt đầy buồn bực.

Phượng Thần cũng không chấp nhận, ôm vào trong ngực mình thân thể yêu kiều đang không ngừng vặn vẹo, chỉ muốn tránh thoát khỏi vòm ngực của anh.

Nhưng anh, vẫn cứ ôm sát như vậy, nhất định không tha.

Chỉ có trong lòng của anh hiểu được, nếu như anh chỉ cần buông tay xuống một cái, cô nhất định sẽ quay đầu rời đi không chút do dự.

Trên đời này, một người luôn chỉ biết lạnh lùng khinh thường như anh, ngay cả bản thân mình cũng không yêu, nhưng anh lại rất yêu Cửu Cửu.

Cửu Cửu chính là tính mệnh của anh!

Không có Cửu Cửu, anh sống cũng không bằng chết!

Cho dù ngay cả cái người đàn ông đã đến Cô nhi viện lôi anh từ trong đống bùn đất ra, nhấc tay một cái, xách anh mang đến cái xã hội thượng lưu, cho anh ăn uống miễn phí, người ấy có ân uy (ân huệ và uy quyền) đối với anh cùng tồn tại với cái vị trí “dâm phu” - Tiêu Cẩn Chi kia, ông ta cũng phải đứng sang bên cạnh.

Chỉ có Tiêu Cửu Cửu, là người mà Phượng Thần “nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan”, chỉ có thể để thiên hạ (chỉ Tiêu Cửu Cửu) ở trong lòng mà thương yêu mà gìn giữ.

Mà ở trong cô nhi viện, từ nhỏ cho đến khi lớn lên, Tiêu Cửu Cửu lại được một người không có tim không có phổi như Phượng Thần dạy dỗ nuôi dưỡng, những cái khác không học được, lại chỉ học được cái thói không có tim không có phổi, cùng chỉ yêu chính bản thân mình.

Đương nhiên, cô cũng yêu Phượng Thần! Thực sự rất yêu rất thương anh!

Tình yêu của cô đối với anh dường như đã ăn sâu vào tận trong tim, trong phổi, vào đến tận xương! Không có bất kỳ người nào khác có thể thay thế, cho dù là hiên tại hay từ nay về sau, cho đến nhiều năm nữa, khi cô đã cùng với một người đàn ông khác sống chung một chỗ, loại cảm giác này, vẫn vẹn nguyên như cũ.

Cô và Phượng Thần đều cùng bị cha mẹ vứt bỏ lại ở ven đường, được người ta nhặt được và đưa đến nuôi dưỡng trong một Cô nhi viện trẻ em. Phúc lợi của Cô nhi viện chỉ có hạn, trẻ nhỏ ở đây cực kỳ nghèo khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Mà Phượng Thần, lại luôn tình nguyện để cho chính mình bị đói, cũng không chấp nhận để cho cô bị đói, anh cho cô hết thảy những thứ của mình có.

Nếu như có ai dám bắt nạt cô, cho dù Phượng Thần không đánh lại nổi đối phương, anh cũng sẽ không chịu lùi bước. Anh ngang bướng giống như một đấu sĩ vậy, cứ thế xông lên phía trước, quyết đem tính mệnh của mình ra tử chiến một trận đến cùng với đối phương. Mà những người muốn ức hiếp người của anh, thường thường bị bộ dạng tràn đầy sát khí của Phượng Thần làm cho dọa sợ phải lùi trở về.

Nếu như nói, trên đời này còn có người nào có thể làm cho Tiêu Cửu Cửu liều mình bảo vệ, duy nhất, cũng chỉ có - Phượng Thần!

Đối với cô, Phượng Thần là một người vô cùng tốt, vô cùng tốt. Vì để cho cô được sống một cuộc sống có ưu đãi về sau, anh không tiếc bán chính bản thân mình cho Tiêu Cẩn Chi. Sau đó, anh đã đón cô từ trong Cô nhi viện ra ngoài, sống chung với cô một chỗ, cùng tiến vào một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ ở trong ngôi biệt thự xa hoa, trở thành một trong những người làm được Tiêu Cẩn Chi nuôi dưỡng.

Lúc trước, khi cô biết rõ được việc này, hai mắt cô đỏ ngầu, nhưng chỉ biết đứng đó mà nhìn Phượng Thần.

Giữa bọn họ với nhau, có những chuyện không cần phải nói ra thành lời, cũng có thể hiểu được ý của nhau.

Vì cô, ngay đến cả những gì gọi là sự tôn nghiêm và những kiêu ngạo của bản thân mình, Phượng Thần cũng không cần nữa!

Cô cũng rất nghe lời của Phượng Thần..., bất kể là anh dạy cô học hành cũng được, hay là vui đùa cũng được, chỉ cần là chính anh dạy, Tiêu Cửu Cửu luôn muốn học cho tới “thập toàn thập mỹ” (đầy đủ hoàn thiện), phải đạt tới mức độ hoàn mỹ.

Cứ như vậy, cô trở thành một cô gái lớn lên vừa xinh đẹp, vừa yêu tiền, lại không tim không phổi (ý nói người vô tâm). Trời sinh ra cô chính là khắc tinh của đám đàn ông kia! Mà cũng là đối tượng để toàn bộ giới phụ nữ luôn căm hận!

Cô sống ở trong khu bảo tàng Ngọc Sơn này, kỳ thật không phải là để kiếm tiền, cũng không phải là để hưởng lạc, mà chỉ là vì cô muốn được sống ở bên cạnh Phượng Thần.

Cô muốn sống ở trong phạm vi của anh, được anh nhìn thấy, làm cho anh cảm thấy yên tâm! Mà... cũng là để cho cô được nhìn thấy anh, làm cho... chính mình được yên tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.