Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 170: Chương 170: Tránh ra! Tôi không biết anh!




Editor: Puck

Cô quan tâm là Úy Nam Thừa lừa gạt cô tất cả, chẳng lẽ anh chắc chắn sau khi mình biết chuyện này sẽ ngăn cản anh đi tìm Tiêu Y Y sao?

Anh Hứa là một người tốt, đã từng giúp mình rất nhiều lần, là người chính trực liêm khiết, quả thật không nên bị chuyện này dính líu.

Than nhỏ giọng, Hứa Nhiêu, chị ta lại trở về rồi.

Cô biết Hứa Nhiêu không thích mình bao nhiêu, thậm chí được xưng tụng là hơi căm hận, ánh mắt chị ta nhìn cô giống như cô cướp đi vật sở hữu của chị ta, hình tượng vốn đẹp đẽ của chị ta dừng lại trong suy nghĩ của mình trong nháy mắt sụp đổ rồi, hơn nữa sau sự kiện tự sát ba năm trước kia, quan hệ của hai người vốn mỏng như cánh ve đã “Ầm” một cái tan vỡ.

Từ đó, gặp mặt không quen biết. Từ đó về sau cô cũng hết khả năng tránh chị ta, không nói tới người ngày, cho dù thỉnh thoảng gặp cũng giống như người xa lạ.

Cô nghĩ, họ nên không qua lại với nhau cả đời.

Cho nên, trong lòng cô cũng không muốn Úy Nam Thừa còn có bất kỳ dây mơ rễ má gì với chị ta, đây là bí mật nhỏ trong lòng cô, riêng tư nho nhỏ, thuộc về tư tâm của chính cô, đây cũng chính là tính cách chung của phụ nữ thôi.

“Tuệ Tuệ, có một số việc không thể chỉ nhìn kết quả, quá trình cũng rất quan trọng.” Úy Nam Thừa đột nhiên cảm thấy Tuệ Tuệ thành thục rất nhiều, không phải là cô gái nhỏ không buồn không lo trước kia nữa.

“Úy Nam Thừa! Anh không phải là đàn ông! Dám làm không dám chịu! Tôi nói muốn tách ra một khoảng thời gian để tỉnh táo một chút, anh đồng ý hay không cũng phải đồng ý!” Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi nhíu lỗ mũi.

“Anh chưa làm chuyện gì sai tại sao phải thừa nhận, hơn nữa anh có phải là đàn ông hay không em là người rõ nhất.” Ánh mắt buồn bã của Úy Nam Thừa liếc về phía bà xã của mình, nhất là một câu cuối cùng, có điều ngụ ý.

Mặt Thiên Ca Tuệ đỏ bừng, không phải bởi vì xấu hổ mà bị tức thành như vậy, nhỏ giọng mắng: “Không biết xấu hổ!”

Úy Nam Thừa cũng không tức giận, rất bình tĩnh tự nhiên mà tự giễu, “Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, anh đang cố gắng phát triển theo hướng đó, xem ra có hiệu quả ban đầu.”

“Anh không biết xấu hổ nhưng tôi muốn thể diện, cách xa tôi ra một chút!” Thiên Ca Tuệ đơn giản sắp bị anh tức chết, cái gì gọi là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch? Anh đường đường là một tổng giám đốc công ty đưa ra thị trường, lại không mặt mũi trơ tráo nói ra lời nói ngây thơ lưu manh như vậy!

Làm cho người ta nghe được còn tưởng rằng tinh thần anh không bình thường!

“Bà xã...” Trong lòng Úy Nam Thừa bị thương rất nặng, anh không phải chỉ tự giễu một chút thôi sao? Không chiếm được một tiếng cười của bà xã, ngược lại càng thêm chọc giận cô, quả thật là được không bù nổi mất! Hối hận anh tím cả ruột!

“Tránh ra! Tôi không biết anh!” Thiên Ca Tuệ đột nhiên hất tay anh ra, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét bỏ chạy.

Úy Nam Thừa nhếch miệng lên nở một nụ cười khổ như có như không, hành động vừa rồi của Tuệ Tuệ giống như thứ đồ đặc biệt ghét bỏ, còn chạy trốn nhanh như vậy, sợ mình đuổi theo.

Thu lại ngón tay còn dừng giữa không trung, khẽ run, yếu ớt như thế, trái tim của anh cũng đột nhiên co rúm lại.

Cốc Châu Dần dắt hai đứa trẻ suốt dọc đường vừa đi vừa chơi, Thư Nhĩ Hoàng không vui, lôi kéo vạt áo anh, nhíu chân mày, “Chú, chú đi nhanh một chút đi, mẹ con không nhìn thấy con thời gian dài như vậy sẽ nóng nảy.”

“Đừng nóng vội, chú nhất định sẽ giúp con tìm được mẹ.” Cốc Châu Dần sờ đầu cậu bé, cười đến mặt vô hại.

Nhưng mà đám người vây quanh phía trước ngăn cản con đường bọn họ tiếp tục đi tới, Thư Nhĩ Hoàng gắng sức vạch ống quần những người đó ra, ý tứ chui vào trong, rất muốn xuyên qua đám người nhanh tìm được mẹ một chút.

“Hoàng Hoàng, con chậm một chút, [email protected] phía trước có người đang đánh nhau! Quả đấm không có mắt, con cẩn thận chút!” Cốc Châu Dần chỉ đành phải dắt Tập Tập theo sát phía sau.

Ở giữa đám người vây quanh tầng tầng lớp lớp, rõ ràng là thuộc hạ của Á Đặc và Thư Yến Tả đang đối chọi, mà hai vị lão đại hắc bang đang đứng đối diện quan sát lẫn nhau, Thư Cách Gia được cha ôm vào trong ngực, tròng mắt đen như đá quý đảo quanh, không hề có chút luống cuống nào.

Tròng mắt đen không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chú có tròng mắt xanh lam đối diện, bé đột nhiên cảm thấy dáng dấp của anh có cặp mắt xanh lam gặp trong sân trượt tuyết ở Hokkaido có điểm giống chú ấy, đều là dáng vẻ lạnh lẽo như băng, rất không thú vị!

Á Đặc đã sớm nghe thấy tên Thư Yến Tả ma vương khát máu, chỉ tiếc vẫn vô duyên không được gặp, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức, nhất là cô gái nhỏ trong ngực anh ta, lại một chút cũng không sợ cảnh đánh cận chiến này, còn nhìn thẳng quan sát mình, thật sự là một cô bé thú vị, rất hợp khẩu vị của anh.

“Cha!” Thư Nhĩ Hoàng chui vào trong giữa đám người, lại nhìn thấy cha ôm chị gái đứng đó, hưng phấn đến không kiềm chế được, vui mừng chạy tới ôm lấy bắp đùi cha, cọ cọ ~~

Thư Yến Tả không ngờ con trai không hề bị thương mà còn xuất hiện, ngồi xổm người xuống vuốt tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của con trai, “Hoàng Hoàng, có ai bắt nạt con không?”

Thư Cách Hoàng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

“Rốt cuộc là có hay không có?” Giọng Thư Cách Gia vốn mềm mại ngọt ngào, lại mang theo chút tức giận, em trai thật ngốc chết!

“Khi dì Thiên dẫn chúng con đi toilet, có mấy người xấu chặn chúng con ở trong không cho ra, sau đó...” Chân mày Thư Nhĩ Hoàng giãn ra, giảng giải chuyện đã xảy ra.

Á Đặc không ngờ người tên Thư Yến Tả ma vương khát máu đó lại có một đôi long phượng thai thông minh lanh trí như vậy, khi quay mặt về phía con trai và con gái mình thì trong mắt của anh ta hoàn toàn không có lạnh lùng, chỉ tràn đầy dịu dàng như nước, chẳng lẽ vợ con thật sự có tác dụng lớn như vậy?

Đàn ông là như thế, Thư Yến Tả cũng là như thế.

Mà anh, hiển nhiên là một ngoại lệ, anh vốn không yêu bà xã trên danh nghĩa đó, người anh yêu? Dường như bảy năm trước có một người, quá xa xưa rồi, xa xưa đến anh cũng sắp quên.

“Hoàng Hoàng, con chạy nhanh như vậy làm gì?” Vóc người Cốc Châu Dần dĩ nhiên không thể so sánh với đứa nhỏ, việc cực khổ chui tới chui lui trong đám người quả nhiên không phải là thế mạnh của anh, do đó, anh mệt mỏi đến thở hồng hộc.

Sự xuất hiện của anh thành công đưa đến sự chú ý của Thư Yến Tả và Á Đặc, nhất là Á Đặc, a Dần sao lại biết con trai của Thư Yến Tả? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.