Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 184: Chương 184: Không thể không chết




Editor: Trà sữa trà xanh

Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, bảo bảo có toàn bộ ưu điểm của anh và Liên Hoa, đáng yêu xinh đẹp thông minh quật cường, ngay cả bộ dáng ăn vạ cũng làm cho người ta yêu thích như vậy, từ nhỏ đã có tâm cơ có quỷ kế thế này, quả nhiên là con của anh!

Đương nhiên càng nhìn con của mình càng cảm thấy tốt, giờ phút này trong lòng Triển Thiếu Khuynh bị cảm giác đau lòng và yêu mến con trai lấp kín, dù sao Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, hôm nay lại gặp bất trắc cơ thể khó chịu, đối mặt với người ba đột ngột xuất hiện là anh nhất thời náo loạn cũng là bình thường, anh làm ba mà chưa từng thương yêu con trai, bây giờ hi vọng Tiểu Bạch nhanh chóng tiếp nhận anh, thật là đã ép buộc con rồi.

Mặc dù anh còn nhớ rõ Tiểu Bạch la hét nói anh là người xấu, còn không quên được động tác con trai cực kỳ kiên quyết bảo Liên Hoa đuổi anh đi, nhưng Triển Thiếu Khuynh cho rằng con như vậy là do anh đã khiêu khích chọc tức bé, anh có động tác thân mật với Liên Hoa, Tiểu Bạch bị chọc giận mới nói lẫy. Cứ từ từ, chờ Tiểu Bạch quen thuộc với anh, tự nhiên sẽ biết được ý tốt của anh, nhất định sẽ tiếp nhận anh thích anh.

Có cái gì có thể khó cắt đứt hơn máu mủ không? Dù sao anh cũng là ba ruột của Tiểu Bạch, bảo bảo còn không thừa nhận anh sao? !

Triển Thiếu Khuynh cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, có Tiểu Bạch, đời này anh và Liên Hoa không cách nào chia cách nhau nữa, người phụ nữ và con trai của anh, thực sự là nhớ đến liền làm cho anh muốn mỉm cười. . . . . .

“Thiếu gia, trên mặt ngài. . . . . .” Quản gia Tôn biết Triển Thiếu Khuynh muốn ngồi xe về nhà, nên đã đứng đợi trước cửa biệt thự, chờ Triển Thiếu Khuynh di chuyển xe lăn xuống xe, ông vừa định khom mình hành lễ, liền nhìn thấy trên mặt thiếu gia có dấu tay rõ ràng, kinh ngạc lập tức nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia má phải của ngài sao thế? Một dấu vừa đỏ vừa sưng, có cần tôi gọi bác sĩ đến xử lí giúp ngài không? !”

Triển Thiếu Khuynh sờ mặt của mình, lúc này mới nhớ tới anh bị Liên Hoa tát một cái, sau đó anh bị một đống tin tức khiếp sợ nên quên mất tất cả, vết thương trên mặt so với tin tức nổ tung có sức công phá lớn, hoàn toàn là không đáng kể.

Anh vốn là định đi tìm Liên Hoa thăm bệnh, lại bị hình ảnh cô và Mục Thần thân mật nên tức giận đến nỗi đầu óc choáng váng, sau đó muốn lập tức biến cô thành của anh, sau đó lại bị điện thoại của Liên Hoa cắt đứt, anh muốn tiếp tục xâm chiếm, Liên Hoa liền tức giận tát anh một cái, nghiêm khắc khiển trách anh một phen.

Nghĩ đến một màn kiều diễm trên ghế sa lon trong phòng bệnh, mặt của Triển Thiếu Khuynh lại hơi ửng đỏ, nhưng đáng tiếc, chỉ kém một chút, là anh có thể chiếm lấy người phụ nữ của mình. . . . . .

Chẳng qua nếu như ban đầu anh thật sự đã làm ra cái gì, cho dù có thể đoạt lấy Liên Hoa một lần, nhưng sẽ làm trễ nãi cuộc gọi của giáo viên báo Tiểu Bạch ngã xuống dưới lầu, lấy thương yêu cưng chiều của Liên Hoa đối với Tiểu Bạch, sau đó, Liên Hoa nhất định sẽ hận chết anh.

Hiện tại cũng tốt, mặc dù hai người không làm được một bước cuối cùng, nhưng anh mượn cơ hội biết chuyện tồn tại của Tiểu Bạch, tương lai sinh mạng của anh và Liên Hoa đã chặt chẽ quấn quít lại với nhau, không thể tiếp tục chia cách.

“Thiếu gia, thiếu gia?” Quản gia Tôn đen mặt nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia vuốt dấu tay trên mặt cười dịu dàng đa tình, là sao rồi, sao thiếu gia bị người ta đánh lại có thể vui mừng như thế?

“Ông gọi bác sĩ tới, tôi có việc muốn hỏi bọn họ.” Triển Thiếu Khuynh ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói, “Ông nhớ hỏi rõ ràng, gọi những bác sĩ giỏi nhất bên khoa chỉnh hình và khoa nhi đến.”

“Vâng.” Cho dù vẫn còn nghi ngờ, thiếu gia chỉ bị tát một cái khiến gương mặt sưng đỏ, tại sao phải gọi bác sĩ khoa chỉnh hình và khoa nhi, nhưng vị quản gia Tôn ít nói chuyên nghiệp không nói thêm câu nào, chỉ nháy mắt với thư ký kế bên, bảo anh đẩy thiếu gia vào nhà, còn mình thì nghiêng người, chạy đến khu khám và chữa bệnh trong biệt thự, theo lời thiếu gia phân phó gọi bác sĩ tới đây.

Chờ ba bốn vị bác sĩ phù hợp điều kiện đi tới phòng của Triển Thiếu Khuynh, chuẩn bị trị thương cho anh thì Triển Thiếu Khuynh đang sửa sang lại đồ đạc và quần áo hằng ngày mà anh lấy ở nhà của Liên Hoa, những bộ quần áo nhỏ nhắn của Tiểu Bạch khiến anh không ngừng ngạc nhiên, bảo bảo bị bao lại trong những bộ quần áo mềm mại này chính là con trai của anh đó!

Hôm nay còn có một niềm vui ngoài ý muốn, chính là anh biết được địa chỉ nhà Liên Hoa, đi tới trước cửa nhà cô, dì Ngô đã biết anh sẽ đến, sau khi mời anh vào phòng, dì Ngô giao đồ dùng đã chuẩn bị xong cho anh, hắn liền nhân cơ hội đi vào phòng ngủ của Liên Hoa và Tiểu Bạch tỉ mỉ quan sát một lần.

Nhìn thấy căn phòng được trang trí ấm áp đáng yêu, khiến anh có cảm giác mình được Liên Hoa cho phép tiến vào trụ sở bí mật của cô, toàn thân toàn ý được tin tưởng được phó thác, hình như anh càng gần gũi với cô hơn, càng hiểu cô hơn.

Triển Thiếu Khuynh vừa thấy bác sĩ đi vào, liền quay đầu nói với bọn họ: “Các người đều là bác sĩ giỏi nhất của khoa chỉnh hình và khoa nhi sao? Có biết phải trông coi chăm sóc đứa bé bốn tuổi có một cánh tay bị gảy xương, toàn thân bị thương không? Nếu như cảm thấy không có vấn đề, vậy tôi liền an bài các người đến bệnh viện Vũ Y chăm sóc một đứa bé, mang theo những thứ đồ này đến đó bây giờ ngay.”

Anh chọn lựa lại những đồ dùng nhẹ nhàng có thể xách được, chuẩn bị đưa những thứ này cho Liên Hoa, tối nay Liên Hoa nhất định sẽ ở lại đó, không có những thứ này thì làm thế nào! Anh cho bác sĩ chuyên nghiệp mang theo những thứ đồ này đến chăm sóc Liên Hoa, cũng coi là hôm nay anh không thể ở cạnh cô, nhưng luôn có thể giúp cô phần nào.

Các bác sĩ lập tức gật đầu bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, Triển Thiếu Khuynh lại cường điệu mấy câu, bảo mấy người này nhất định phải tận tâm trị liệu chăm sóc cho đứa bé, nếu có xảy ra chuyện gì sẽ tính trên đầu họ, sau đó mới để cho bọn họ lập tức chạy tới phòng bệnh của Tiểu Bạch.

Mặc dù bác sĩ Vũ Y bảo đảm vết thương của Tiểu Bạch không có gì đáng ngại, nhưng anh là lần đầu tiên làm cha, hận không thể dâng tất cả những thứ tốt nhất cho con trai, hiện tại Tiểu Bạch bị thương cần nằm viện, anh bị Tiểu Bạch bài xích không thể ở cạnh Liên Hoa, đành phải phái bác sĩ đáng tin cậy đến, ở nhà tự an ủi bản thân thôi.

Triển Thiếu Khuynh an bài tài xế cẩn thận đưa mấy vị bác sĩ đi, còn mình thì cầm túi chườm nước đá nhẹ nhàng thoa vết sưng đỏ trên mặt, đang ngẩn người suy nghĩ đến Liên Hoa và Tiểu Bạch, điện thoại di động chợt vang lên.

Triển Thiếu Khuynh xoay người cầm điện thoại lên, vừa nhìn số điện thoại gọi tới, sửng sốt chừng năm giây.

Đây là Liên Hoa gọi điện thoại, hình như, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với anh. . . . . .

“Liên Hoa?” Triển Thiếu Khuynh nhận điện thoại, “Sao vậy, em tìm anh có chuyện gì?”

Liên Hoa trầm mặt, cúi đầu nhìn video quan sát mà Uyển Nhu đưa tới, hình ảnh trong máy vi tính dừng lại lúc mười giờ sáng lẻ chín phút bốn mươi ba giây, cô phóng đại hình ảnh lên, dừng ở chỗ vắng vẻ ở lầu hai của tòa nhà phía Nam nhà trẻ Thánh Y.

Dưới ánh mặt trời sáng trưng, Tiểu Bạch ngẩng đầu đi chân trần nghịch ngợm ngồi trên ban công lầu hai, bé cúi đầu say mê nhìn sách, khuôn mặt bình thản; mà ở sau lưng Tiểu Bạch, có một người phụ nữ lặng lẽ đứng đó, cô ta đang duỗi thẳng cánh tay, hung hăng muốn đẩy Tiểu Bạch xuống lầu!

Người phụ nữ ở phía sau dùng rất nhiều sức, cho dù chỉ là thông qua hình ảnh được dừng lại này, cũng có thể khiến người ta cảm thụ được! Cô ta muốn đẩy Tiểu Bạch xuống, là muốn hại chết đứa bé gần bốn tuổi!

Trong mắt Liên Hoa lạnh lẽo, nắm chặt điện thoại di động, trong giọng nói giống như là có hận ý lớn nhất trong đời cô: “Thiếu Khuynh, về chuyện Tiểu Bạch ngã xuống lầu, em đã tra được một chút chứng cớ, con không phải không cẩn thận rơi xuống lầu, là có người ở sau lưng đẩy con, muốn mưu hại con. . . . . .”

Liên Hoa nhắm hai mắt lại, cô đặt camera giám sát ở nhà trẻ quả thật không uổng công, rõ ràng từ hình ảnh phóng đại có thể nhìn ra tướng mạo của người hại Tiểu Bạch, cô ta, chính là Ôn Ngữ!

Khi Uyển Nhu và Mẫn Mẫn đưa băng ghi hình mà các cô tìm được cho Liên Hoa xem, cô nhận ra hung thủ chính là Ôn Ngữ, phẫn nộ hận không thể vọt vào trong nhà Ôn Ngữ, chặt Ôn Ngữ thành trăm mảnh róc xương lóc thịt!

Làm sao Ôn Ngữ biết Tiểu Bạch là con trai của cô, làm sao bà ta lại dám mưu sát người khác! Ôn Ngữ cũng là người mẹ, sao lại ác độc quyết tâm xuống tay với một đứa bé bốn tuổi!

Dám động vào con trai bảo bối của cô, dám đẩy ân oán của người lớn đến con trai bốn tuổi của cô, khiến Tiểu Bạch thiếu chút nữa mất mạng, Ôn Ngữ đã làm ra chuyện thế gian không thể tha thứ! Trong lòng Liên Hoa chỉ có một ý niệm, giết Ôn Ngữ, nhất định phải giết Ôn Ngữ!

Lúc biết chuyện cô đằng đằng sát khi muốn đi tìm Ôn Ngữ quyết đấu, nhưng Uyển Nhu và Mẫn Mẫn hợp lực cuống quít kéo cô lại, luôn miệng an ủi khuyên giải cô, nói bây giờ là xã hội pháp chế, cô không thể lấy bạo chế bạo, trên tay Ôn Ngữ dính máu tươi, nhưng cô không thể giống như Ôn Ngữ, mọi người có thể thông qua luật pháp có chứng có cứ xử lý chuyện này. . . . . .

Cuối cùng Liên Hoa đè nén lửa giận cực hạn xuống, bọn Uyển Nhu nói rất đúng, cho dù là quốc gia nào cũng là xã hội pháp chế, cô không thể chính tay đâm chết kẻ thù, không cách nào tự tay thi hành trừng phạt, không thể tự mình báo thù cho Tiểu Bạch.

Chỉ là, tuy không thể chính tay trả thù, nhưng cô có thể thông qua thủ đoạn luật pháp, gián tiếp đạt tới mục đích. . . . . .

Cho nên, cô sẽ tố tụng luật pháp, khiến Ôn Ngữ phải chết! Cô sẽ dùng đoạn ghi hình này, tố cáo Ôn Ngữ khiến bà ta phải chết!

Liên Hoa nói với Triển Thiếu Khuynh: “Hiện tại trong tay em có đầy đủ chứng cớ, anh có thể giới thiệu cho em một luật sự xuất sắc nhất trong xử lí các vụ kiện hình sự, em muốn hung thủ phải chết!”

Luật sư tư nhân của cô giúp cô xử lý những hợp đồng tư nhân trên toàn thế giới, công ty luật sư của cô xử lý các tranh chấp thương nghiệp, lúc này cô mới nhận ra, bên cạnh hoàn toàn không có một vị luật sự nào thông hiểu luật pháp hình sự Trung Quốc. . . . . .

Cô muốn tố cáo Ôn Ngữ đến chết, trừ đoạn ghi hình không cách nào phủ nhận này, còn cần một vị luật sư xuất sắc nhất, có thể căn cứ là đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình tăng cường tố tụng. Bên cạnh cô không có ai, chợt nghĩ đến Triển Thiếu Khuynh, lúc Triển Thiếu Khuynh đi còn dặn dò cô phải thông báo cho anh biết tất cả mọi chuyện về Tiểu Bạch, cô liền muốn đòi anh một luật sư.

Gia tộc của Triển Thiếu Khuynh ở thành phố K đã cắm rễ sâu, các ngành các nghề đều có người họ quen biết, Tiểu Bạch là con trai của Triển Thiếu Khuynh, Triển gia vì chuyện của Tiểu Bạch cống hiến một luật sư, vậy cũng không tính là quá đáng.

“Cái gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.