Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 210: Chương 210: Chương 197: Sau này tất cả đều giao cho con.




Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp trạch viện nhà họ Triển, nhóm người làm ở trạch viện đang làm việc như con thoi, lqd thỉnh thoảng che miệng cười trộm, cảm thấy hành động cử chỉ và lời đối thoại của các chủ nhân hết sức giải trí.

Ông cụ Triển không ngừng kéo Tiểu Bạch nói nhỏ: “Tiểu Bạch, ông nội thật phải đi, con thật không đi theo ông nội ra ngoài à. . . . . . Tiểu Bạch, ông nỗi dẫn con ra nước ngoài chơi nha, đi rất nhiều rất nhiều nơi thích thú, ăn rất nhiều món ăn ngon!”

“Ông nội. . . . . .” Tiểu Bạch bất đắc dĩ kéo tay ông nội, nhẹ giọng trấn an ông, “Ông nội, thương thế của con còn chưa lành đâu, cho nên không thể đi theo ông ra khỏi nước á! Ông có việc gấp cần đi xử lý ngay, cứ yên tâm đi đi, đừng lo lắng cho con, con sẽ dưỡng thương thật tốt, sẽ không để cho ông nội nhớ .”

Ông cụ Triển vẫn không cách nào buông tay: “Bảo bối của ông, làm sao ông có thể yên tâm! Thiệt là, khó khăn lắm con mới xuất viện, ông nội mới đón con về nhà ở, l.q.đ ai biết vài người bạn ở nước ngoài liên tục gặp chuyện không may! Nếu như không phải là người bạn kia của ông gọi điện thoại cả đêm, ông không thể không đi, hôm nay sẽ phải ngồi máy bay rời đi, ông nội sẽ đi đấy. . . . . . Tiểu Bạch, lần này ông nội đi, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không thể trở lại, có lẽ đến lúc đó con sẽ quên mất ông nội rồi!”

Tiểu Bạch mắt khép hờ bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, sờ đầu ông cụ giống như là sủng vật, dụ dỗ ông nói: “Ông nội, con sẽ không quên ông! Con luôn nhớ nhất là ông nội của con, cho dù thế nào cũng không quên được! Con và mẹ đang ở nhà, chờ đến khi ông về! Ông, chờ đến lúc ông trở lại, thương thế của con cũng tốt lên nhiều, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau đá cầu cùng nhau chơi đùa, có được hay không!”

“Cháu trai ngoan của ông ——” Ông cụ Triển bị lời nói khéo léo hiểu chuyện của Tiểu Bạch làm cho càng không muốn, ôm cháu trai không buông tay, “A, ông nội không đi, ông nội phải ở chung một chỗ bồi Tiểu Bạch. . . . . .”

Triển Thiếu Khuynh ở một bên nâng trán, không nhịn được giải cứu con trai từ trong ngực ba mình, nói: “Ba, nếu ba thật sự không ra cửa, sẽ không kịp máy bay đó. . . . . . Chuyện của chú John quan trọng hơn, lqd ba đồng ý đi cũng đã mua vé máy bay, thì quyết không thể bỏ. Ba vẫn nên lập tức đi đi, đi xử lý chuyện của chú John, Tiểu Bạch bên này giao cho con đi!”

“Đúng vậy, bác Triển, bác cứ yên tâm đi nước ngoài, con sẽ chăm sóc Tiểu Bạch thật tốt cũng không cần lo lắng gì cả.” Liên Hoa nhìn ông cháu hai người đưa tiễn, cô vẫn đứng ở một bên, bị chọc cho che miệng cười trộm, giờ phút này rốt cuộc cô không nhịn được tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch, cười nói với ông cụ, “Chuyện của bác quan trọng hơn, vẫn nên nhanh lên xe, chạy tới sân bay đi!”

“Ai ——” Ông cụ Triển bị con trai và Liên Hoa nói không thể làm gì khác hơn là nhịn đau đứng lên, lại sờ sờ gò má của Tiểu Bạch, ông xoay người dặn dò Triển Thiếu Khuynh, “Ba phải đi, Thiếu Khuynh, con cần phải chăm sóc tốt Tiểu Bạch và Liên hoa, không để cho mẹ con hai người chịu một chút uất ức, chăm sóc tốt mọi chuyện cháu của ba! Ân, còn có chuyện của công ty, sau khi ba xuất ngoại có chuyện gì cũng đều giao cho con, l^q'đ~ mặc dù lão Lãnh có thể giúp con xử lý một ít chuyện, nhưng một vài chuyện quan trọng vẫn cần con tự mình làm, ba ở nước ngoài bận rộn chuyện lão John, tất cả mọi chuyện trong nhà ba mặc kệ! Tất cả trọng trách đều do con gánh vác, Thiếu Khuynh, con cũng phải bảo trọng thân thể, càng không thể ngừng trị liệu, ba hi vọng sau khi trở về, thấy con và Tiểu Bạch đều rất tốt, cũng hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh!”

“Yên tâm, ba, ba yên tâm, đi nhanh đi.” Triển Thiếu Khuynh đẩy xe lăn, kéo ba đi về phía xe.

“Bác Triển gặp lại!” Liên Hoa ôm con trai, ở cổng sân trước nhẹ nhàng phất tay nói.

“Ông nội gặp lại, bái bai!” Tiểu Bạch ở trong ngực Liên Hoa, mỉm cười phất tay một cái, “Ông nội lên đường thuận buồm xuôi gió!”

Ông cụ Triển bị Triển Thiếu Khuynh kéo đến trước xe, lầu bầu oán trách: “Tiểu tử thúi, con giục ba đi làm gì! Ba vẫn chưa nhìn cháu trai đủ, không chung sống vui vẻ với Tiểu Bạch ! Nói không chừng ba quấn Tiểu Bạch một lát nữa, nó sẽ gật đầu đồng ý xuất ngoại cùng với ba! Như vậy con và Liên Hoa mới có thể sống chung thật tốt, hừ, tiểu tử thúi, ba đây còn không phải là vì con. . . . . .”

“Ba. . . . . .” Trên trán Triển Thiếu Khuynh rơi một giọt mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nói, “Hôm qua con đã nói ba không quấy rối cũng rất tốt, không cần cố ý giúp con. . . . . . Hơn nữa ba quấn Tiểu Bạch, tuyệt đối không phải là muốn vì tạo điều kiện giúp con, llêqquýđônn rõ ràng là ba thật sự không bỏ được thằng bé, muốn dẫn nó xuất ngoại? Con cũng muốn chung đụng với con trai để bồi dưỡng một chút tình cảm, con theo đuổi Liên Hoa cũng cần phải có sự đồng ý và thừa nhận của Tiểu Bạch, nếu như ba dẫn Tiểu Bạch đi, chuyện càng phiền toái hơn. . . . . .”

Sự trù tính của ông cụ bị phá hỏng, dùng lỗ mũi hừ nói: “Sao con có thể hiểu khổ tâm của ba, cũng biết mình loạn tưởng! Ba sẽ bảo Tiểu Bạch vĩnh viễn đều không cần để ý con! Đúng, ba sẽ đi nói cho Tiểu Bạch ——”

“Ba, đừng làm rộn, quản gia và người giúp việc đều cười ba. . . . . .” Triển Thiếu Khuynh kéo ba mình lại, nhìn chung quanh đình viện một vòng, nhẹ nhàng nói, “Ba là nhà chủ nhân nghiêm khắc nhất, ở trước mặt Tiểu Bạch làm nũng, thì giống như. . . . . .”

Biểu cảm trên mặt ông cụ Triển thay đổi liên tục, vừa nhìn ánh mắt người làm quả nhiên đều mang vẻ cười trộm, thẹn quá hóa giận không để ý tới con trai lập tức xoay người lên xe.

Xe chậm rãi chuyển động, ông lại mở cửa sổ xe ra, nhìn về phía Tiểu Bạch vẫy tay, hiền lành cười lớn tiếng nói: “Tiểu Bạch, ông nội đi, gặp lại! Ông nội sẽ nhớ con!”

Triển Thiếu Khuynh chậm rãi vẫy tay, đưa mắt nhìn xe chở ba mình đi xa dần, anh thở ra một hơi dài, cuối cùng đã đưa ba đi!

Thật ra thì anh cũng không có cố ý tránh ba mình, ngày hôm qua cũng chỉ là cùng ba cười đùa nói tới những lời đó, l^q'đ nói hi vọng ba không cần cố ý giúp đỡ Tiểu Bạch đi đối phó anh. Nhưng ai biết lại trùng hợp như thế, tối hôm qua, chú John bạn tốt của ba gọi điện thoại quốc tế tới gọi ba đi trước, ba không từ chối được, chỉ có thể không cam không nguyện rời khỏi Tiểu Bạch bay đến nước ngoài.

Triển Thiếu Khuynh cười khẽ, sau khi ba rời đi, mặc dù không thể phân tán lực chú ý của Tiểu Bạch, kéo con trai khỏi người Liên Hoa, nhưng như vậy anh và Liên Hoa, Tiểu Bạch một nhà ba người có nhiều thời gian. Hiện tại anh đang cần nhiều thời gian hơn để thu phục con trai, nhiều cơ hội hơn để tới bắt sống Liên Hoa, không có ba ở đây, coi như là để cho anh có không gian phát huy.

Chắc chắn chờ đến lúc ba về nước, anh và Tiểu Bạch không những hoàn toàn hồi phục, lqđ còn có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước yêu thương lân nhau, đến lúc đó, anh sẽ chính thức cưới Liên Hoa vào nhà họ Triển, để cho một nhà bọn họ vĩnh viễn đoàn viên.

Triển Thiếu Khuynh chuyển xe lăn, khẽ cười đi tới trước cửa trạch viện, nói với Liên Hoa: “Ba đã đi rồi, chúng ta vào đi thôi. Có lẽ, hôm nay Tiểu Bạch cũng cần tiến hành trị liệu cùng anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.