Công Chúa Tha Mạng

Chương 90: Chương 90: Thật không phải người thương [ Trung ] .




Chương 82 : Thật không phải người thương [ Trung ] .  

Tô Ấm tát hắn một cái , làm gãy ba cái răng của hắn , đồng bọn bên cạnh lập tức nhảy ra hỗ trợ .

Sau đó đều do các sư đệ của Tuệ Thông thu phục , nguyên nhân bởi vì câu ' Con lừa ngốc ' của đám người này . Trước mặt hòa thượng mắng con lừa ngốc , đám hòa thượng trẻ tuổi này nếu có thể nhịn sẽ không phải là vũ tăng . Được Tuệ Thông gật đầu ngầm đồng ý , chúng tăng nhảy ra đem đối phương hành hung một chút , thuận tiện đã đánh hai tên rơi xuống lầu .

Đối phương nằm trên đất , Tuệ Thông đứng lên , bước đi tăng nhân không nhanh không chậm tiến đến , lôi kéo tên đang bò trên đất muốn đứng lên chạy trốn , là tên nam tử lúc đầu nói đùa kia , nói : “ Vị thí chủ này , mặt ngươi có sát khí , giết chóc quá nặng , buông đao xuống , lập địa thành phật ! “

Tuệ Thông dọc theo đường đi vẻ mặt đều nghiêm trang , chưa từng bị phá vỡ . Hơn nữa trời sinh gương mặt hắn thoạt nhìn hiền lành , hơn nữa khí độ không nhanh không chậm càng giống như là cao tăng đắc đạo , phối hợp khuôn mặt thành thục anh tuấn của hắn , cho dù ở đời sau cũng có thể thành một thần côn [ thầy đồng ] thành công . Hắn hai tay tạo thành chữ thập , nói chuyện giống như phạm âm nhiễu lương * , có sức cảm hóa , võ lâm nhân sĩ , tiểu nhị , cùng dân chúng xem náo nhiệt bên cạnh , tựa hồ đều quên nhóm hòa thượng này là đã đánh người ta nằm sấp xuống , trong lòng không khỏi khen một câu - cao tăng !

---------

( * ) Phạm âm Nhiễu Lương : Nói tiếng Phạn như Nhiễu Lương .

Nhiễu Lương : Tên một loại đàn .

---------

“ Ôi mẹ ơi , thúi lừa ngốc ... Nha a a a a ! “  Vị nhân huynh này cánh tay chỗ bị Tuệ Thông nắm lấy giống như muốn gãy đứt . Hòa thượng nơi nào mạnh tay như vậy ? Chẳng lẽ cao thủ Hậu thiên ? Thậm chí là cao thủ Tiên Thiên trong truyền thuyết ?

“ A di đà Phật , nhìn xem , thí chủ đã lầm đường lạc lối , hà tất tham luyến hồng trần, không bằng cùng bần tăng trở về núi ăn chay niệm phật , tẩy đi lệ khí ... “

“ Oa oa oa , tha mạng tha mạng ... Ta không dám nữa , không dám nữa ! Tăng gia gia tha mạng ! Tha cho ta một lần đi ! Tiểu nhân sau này nhất định thay đổi triệt để ... “ Một phen nước mũi một phen nước mắt xin khoan dung , còn lấy ra một thỏi bạc . “ Đây là tiền bồi thường bàn ghế bị phá hư của tửu lâu , tiểu nhân nhất định mỗi ngày cung phụng phật tổ ... “Tuệ Thông vẻ mặt ' thương hại thế nhân ' ánh mắt dao động , lại nhìn những người khác .

Một tên cường tráng chạy đến cầu thang , bả vai nhẹ nhàng bị giữ lấy , cảm giác như bị kìm sắt kẹp lấy .

“ Thí chủ , nhìn tướng mạo của ngươi , cùng phật hữu duyên , tuổi còn trẻ , không nên đi theo tà đạo , không bằng quy y phật môn ta ... “

Người này liền ngồi phịch xuống , “ Ôi ... Cao tăng tha mạng ! Đệ tử vốn chính là tín đồ phật môn , hôm nay chỉ là nhất thời hồ đồ ! Đệ tử trở về nhất định hành hiệp trượng nghĩa , không dám nguy hại võ lâm ! “ Vị này miệng lưỡi láu cá , còn lấy ra tiền túi , đổ ra tiền bạc của mình , “ Đệ tử nguyện ý hiến tài vật cho kim thân Phật Tổ , một mảnh thành kính còn thỉnh đại sư không nên từ chối ! “

Người bên cạnh thấy thế , cũng học tập lấy tiền ra xin khoan dung : “ Chúng ta cũng nguyện ý vì phật tổ quyên tiền ! Không biết đại sư cung phụng là tòa miếu nào ? Các đệ tử về sau nhất định sẽ dâng hương lễ Phật , thành tâm cầu nguyện , hiến tiền hương ... “ Vị này nói chuyện không đủ uyển chuyển , ngay cả vây xem chung quanh đều có thể nghe ra ý hắn muốn biết nơi trụ củaTuệ Thông để ngày sau trả thù .

Tuệ Thông vẻ mặt ' khăng khăng một mực ' như trước , ánh mắt thương hại nhìn người phàm trần tục , thở dài một tiếng , buông hắn ra , hai tay tạo thành chữ thập , miệng niệm một tiếng ' A di đà phật , ngã phật từ bi ' , thanh âm như chuông lớn , khiến người võ lâm ở dưới lầu đều biến sắc - Trời ạ , có thể ' Dẫn âm như nói nhỏ bên tai ' , chân chính tông sư mới có thể làm được a ! Xem hòa thượng này chỉ khoảng ba mươi , thế nhưng lại là cảnh giới Tiên thiên tông sư ? Rốt cuộc môn phái thế nào bồi dưỡng ra được cao thủ như thế ? Tông sư hiện tại dễ gặp như vậy , giống như cải trắng trên đường ?

Tuệ Thông chính là đại đệ tử của chưởng môn Bạch Mã Tự , thân truyền của tông sư , một năm trước đã tiến vào Tiên thiên , cùng Ngọc Lâu chủ tiến nhập Tiên thiên năm đó , niên kỉ [ số tuổi ] bằng nhau , xem như trừ bỏ Thiên Cơ Môn ' gian dối 'ra , thì đây chính là thiên tài thiếu niên chân chính .

Tuệ Thông nếu không phải tông sư , Cố Thường Y sao lại phái hắn đi bảo vệ an toàn của cháu gái bảo bối ?

Đồng bọn hắn thấy đối phương là Tiên thiên tông sư , vốn ý niệm trả thù trong đầu lập tức tan thành mây khói , vội vàng chạy trốn .

Tuệ Thông vẻ mặt tiếc nuối nói : “ Bể khổ phàm trần , đáng tiếc mọi người không thể nhìn rõ phương hướng ! Phật giáo vô biên , bần tăng chỉ có thể chờ người đời truyền dạy ... “

Nhóm người vây xem nhìn thấy tư thế này , không phải cũng muốn khuyên chúng ta ' xuất gia ' đi ? Chúng ta cũng không muốn hào phóng quyên ' tiền hương ' như vậy a ! Vì thế đều như chim muôn bay tan tác .

Tuệ Thông lúc này mới nâng mí mắt , nhìn các tăng nhân bên cạnh nói : “ Chư vị sư đệ , còn không đem tiền hương của bản tự thu hồi về ? “

Các vị sư đệ trong lòng cùng nói :

- Đại sư huynh , ngươi cũng quá vô sỉ !Khó trách chủ trì đại nhân thu hắn làm đệ tử thân truyền , kế thừa y bát . Quả nhiên có khả năng lừa dối thế nhân a !

Mọi người thu hồi ' tiền hương ' , tiếp tục ăn cơm.

----------

Nguyên Thương võ công tiến triển cực nhanh .

Chính là chân chính tiến triển cực nhanh - mỗi một ngày , võ công của nàng đều tiến bộ ! Tiến bộ có thể nhìn thấy rõ ràng ! Giống như uống thuốc kích thích .

Ngọc Khanh Hồng đồng hành cùng , nghẹn họng nhìn trân trối . Nhưng trên thực tế chân chính khiến Ngọc Khanh Hồng kinh ngạc không phải võ công tiến bộ - ai cũng đều nói Thiên Cơ Môn người người đều là thiên tài , nếu Nguyên Thương là người thùa kế của Thiên Cơ Môn , thân thể của hắn hiện đã khỏi , võ nghệ tiến bộ thần tốc cũng có thể hiểu - nàng kinh ngạc là , hành vi của Nguyên Thương !

Ngọc Khanh Hồng làm sao ngờ ? Bởi vì Nguyên Thương dọc theo đường đi lấy danh nghĩa ' Thiên Cơ Môn ' ' hành hiệp trượng nghĩa ' , bênh vực kẻ yếu ...

Trời ạ ! Đại Yến sắp diệt vong sao ? Nguyên Thương lại đi hành hiệp trượng nghĩa ! Hành hiệp trượng nghĩa a !

Thấy thế nào nàng cũng là người lạnh nhạt , tuyệt không giống người mềm lòng a !

Cho dù thái sơn sụp đổ cũng không biến sắc như Cố Nguyệt Mẫn ở đây , chỉ sợ cũng thốt ra lời kinh ngạc .

Thật sự là kỳ lạ !

Duy nhất có thể khiến Ngọc Khanh Hồng cảm thấy ' người này quả thật là Phò mã của Minh Huy Công chúa , không phải giả mạo '  là , Nguyên Thương mỗi lần giết đạo tặc tuyệt đối không lưu lại người sống . Nguyên Thương lần này không có dùng Kinh Lôi đao chém giết , đạo tặc trên cơ bản đều bị nàng bóp nát xương cổ mà chết . Cho dù đối thủ mạnh mẽ , cũng đều không ngoại lệ bị Nguyên Thương giết .

Nguyên Thương tới Hồ Châu vẫn như cũ là bộ dáng ' Nguyên Thập Tam ' , mặc trang phục nam tử , cùng Ngọc Khanh Hồng có chút ngụy trang tiến vào trong thành .

Ở trong thành sầm uất trên đường có một tửu lâu , phát hiện phía trước tửu lâu người vây xem náo nhiệt .

“ Bộp --- “

Một người từ trên lầu bị ném xuống .

Rõ ràng là nam tử bưu hãn lại nằm trên mặt đất lăn lộn kêu to : “ Ai da ... “

“ Ầm --- Loảng xoảng ---- “

Lại thêm một người cùng bàn rượu và thức ăn cùng nhau rơi xuống . Sau đó đụng vào sạp nhỏ dưới lầu , âm thanh cùng bàn rượu , thức ăn rơi trên đất , hai bên hoảng sợ quát to : “ A a a a - “

Náo nhiệt như thế khó trách người vây xem càng lúc càng nhiều .

Lại một lát sau , một đám người võ lâm chạy ra , dân chúng vây xem dưới lầu cười vang không ngừng .

Nguyên Thương trong tích tắc điều chỉnh vẻ mặt mình , kéo một vị phụ nhân đang vây xem hỏi : “ Vị tỷ tỷ này , nơi này xảy ra chuyện gì ? “Đối phương nhìn lại , thấy một thiếu niên mi thanh mục tú , mặt ngượng ngùng cười nhẹ ; sắc mặt đỏ lên , nói : “ Là một đám võ lâm đùa giỡn một cô nương , bị một đám hòa thượng đánh ! “

Hòa thượng ? Đại hội võ lâm lại hấp dẫn đủ mọi loại người .

Nguyên Thương cũng không để trong lòng , hướng vị phụ nhân này nói đa tạ .

Nàng giả bộ tươi cười khiến Ngọc Khanh Hồng lại kinh ngạc - này cũng có thể giả bộ ? Đây là Tô Kì - giết người không chớp mắt ?

Ngọc Khanh Hồng nhìn kỹ nụ cười khó có được của nàng , thế nhưng có thể khiến người cảm thấy đặc biệt ấm áp . Có lẽ bởi vì Nguyên Thương bản chất đơn thuần , dù giả bộ tươi cười cũng sạch sẽ trong suốt không giống giả dối .

“ Chúng ta đi thôi . “ Nguyên Thương thản nhiên nói , khóe miệng tươi cười còn chưa hoàn toàn biến mất . Ngọc Khanh Hồng nhịn không được bị nụ cười này mà đỏ mặt , phá lệ đối với Nguyên Thương nói gì nghe nấy gật đầu .

Vừa rời đi , một cảm giác kỳ diệu từ đáy lòng Nguyên Thương dâng lên. Nguyên Thương chợt cảm thấy gì đó , dừng bước ngoái đầu nhìn lại , nhìn về cửa sổ thấy người từ lầu ba tửu lâu đi xuồng , lại mơ hồ nhìn thấy tăng bào màu vàng .

“ Làm sao vậy ? “ Ngọc Khanh Hồng kỳ quái nhìn theo nàng .

Nguyên Thương lắc đầu, nói : “ Không có gì . “

Thân ảnh hai người biến mất bên góc đường , thân ảnh Cố Nguyệt Mẫn xuất hiện bên cửa sổ , nhìn nơi Nguyên Thương biến mất , có chút xuất thần . Mùa đông gió mang theo hơi lạnh từ cửa sổ thổi tới , cẩm bào của Cố Nguyệt Mẫn có vẻ đơn bạc vô cùng .

“ Điện hạ , chúng ta vẫn nên rời đi mau , chúng ta ở trong Đông Lữ , nếu kinh động quan phủ sợ sẽ có chút phiền phức . “

“ Ừ . “ Cố Nguyệt Mẫn có có chút không yên lòng .

Tô Ấm nhìn nàng : “ Điện hạ ? “

Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên nói : “ Các ngươi về khách điếm đã định , ta rời đi một chút . “

Tuệ Thông nói : “ Sao thế được ? Trưởng Công chúa nói chúng ta phải bảo hộ người ... “

“ Võ công của ta đã là Hậu thiên đỉnh , cách tông sư không xa , cho dù gặp phải tông sư cũng có thể chạy trốn , có cái gì phải lo lắng ? “

Tăng nhân này còn muốn khuyên can , Tuệ Thông đã nói chuyện . Hắn bộ dáng cao tăng đắc đạo như cũ , nói : “ Cũng tốt ! Hiện tại đã vào Đông Lữ , gần đến Gia Hưng , một đám tăng nhân chúng ta cùng Công chúa đồng hành không tiện , còn khiến người khác chú ý . Điện hạ cứ việc đi , nếu có nguy hiểm , để Tô Ấm báo cho chúng ta . “ Ngụ ý , nếu ngươi mang theo Tô Ấm cùng đi ta miễn cưỡng chấp nhận - nếu một hộ vệ cũng không mang thì không thể !

Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, mang theo Tô Ấm rời đi .

Ở trên đường , Cố Nguyệt Mẫn nhớ lại một màn nhìn thấy kia : Nguyên Thương lại cười với nữ nhân khác ! Hai người đồng hành , còn có vẻ thật thân mật . Nàng hiểu rõ Nguyên Thương , vô cùng rõ ràng Nguyên Thương căn bản chính là mặt than , cho dù vô cùng cao hứng , cũng chỉ là ánh mắt lộ ra ý cười .

- Tốt , Nguyên Thập Tam ! Bản cung tìm ngươi khắp nơi , ngươi lại ở đây cùng người khác khanh khanh ta ta !

Cố Nguyệt Mẫn dùng tam khối bạc vụn , từ trong miệng ba tên khất cái hỏi được hành tung của Nguyên Thương - Như Ý Lâu .

Mọi người không đoán sai , chính là thanh lâu !

-----------

Chú thích :

Nhiễu lương :

Có câu “ Dư âm nhiễu lương , tam nhật bất tuyệt “ (dư âm tiếng hát hãy còn vương vấn nơi rường nhà , ba ngày không dứt ) có nguồn gốc từ một câu chuyện trong Liệt Tử . Đàn lấy “ nhiễu lương “ làm tên , đủ thấy đặc điểm về âm sắc của đàn này , đương nhiên dư âm không dứt . Theo truyền thuyết , “ Nhiễu lương “ là lễ vật của một người tên Hoa Nguyên dâng lên Sở Trang Vương , không rõ niên đại chế tác . Sở Trang Vương từ khi có được “ Nhiễu lương “ , cả ngày đàn tấu làm vui , say mê trong tiếng nhạc . Có một lần , Trang Vương liên tiếp 7 ngày không lâm triều , đại sự quốc gia gác lại . Vương phi Phàn Cơ vô cùng lo lắng, khuyên Trang Vương rằng :

Quân vương , ngài quá đắm chìm trong âm nhạc ! Trước kia , Hạ Kiệt vì quá yêu đàn sắt ' Muội Hỉ ' mà dẫn đến hoạ sát thân ; Trụ vương vì mê nghe âm thanh uỷ mị mà mất giang sơn xã tắc . Nay , quân vương yêu thích ' Nhiễu lương ' đến như vậy , 7 ngày không lâm triều , lẽ nào cũng muốn mất nước và mất sinh mệnh của mình ?

Sở Trang Vương nghe xong, không có cách nào kháng cự lại sự mê hoặc của ' Nhiễu lương ' đành phải nén lòng sai người đập vỡ đàn , thân đàn vỡ thành nhiều mảnh . Từ đó danh cầm “ Nhiễu lương “ mà hàng vạn người hâm mộ đã tuyệt đứt thanh âm .  

P/S: Cái ảnh anh hòa thượng chớp mắt thật nao lòng! ≧'◡'≦

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.