Công Chúa Tha Mạng

Chương 14: Chương 14: Công chúa giá lâm [ Thượng ] .




Chương 13 : Công chúa giá lâm [ Thượng ] .

Lúc Nguyên Thương đi ra đón nữ hài nhi , tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch ngồi ở vị trí Nguyên Thương dặn dò , cắn môi dưới không rên một tiếng. Ở trước mặt nàng , là một con chó hoang đang chảy nước dãi , khuôn mặt lộ vẻ hung tợn vây xung quanh , chính là vô luận như thế nào cũng không dám tới gần nàng , giống như có cái gì đó vô hình làm nó không thể tiến đến .

Nguyên Thương vung tay , một cây ngân châm bắn vào mắt trái con chó , nhập thẳng vào óc , lập tức ngã xuống đất , thút thít hai tiếng rồi bất động .

Nguyên Thương nhìn nàng môi dưới đều đã chảy máu , chậm rãi mở hàm của nàng , nói :“Làm tốt lắm !” Sau đó ôm lấy nàng , làm cho nàng dựa vào lòng mình . Nói thật , nàng thật sự không biết phải đối đãi tiểu hài tử như thế nào .

— Ừm , lúc trước Linh Đại nhân cùng Vu Linh Đại tỷ đối với nàng thế nào , nàng liền như thế đối với tiểu cô nương này đi !

Nàng cũng không nghĩ , nàng có thể đối xử nghiêm khắc với đứa nhỏ bình thường như thế sao ? Trước kia nàng là cái thân phận gì ? Vu Linh đối với nàng , đó là phương pháp huấn luyện sát thủ , cũng không phải phương thức của người bình thường nuôi dưỡng đứa nhỏ !

Đoán chừng cũng đã qua chín ngày , Nguyên Thương cứ thế ở trong viện Trần Tam lão gia tử chịu sự bóc lột các kiến thức về y học ở hiện đại một cách tàn bạo , khiến người cũng thấy sợ hãi . Nếu không phải đã có sư phụ , lão nhân này nói không chừng lập tức muốn dập đầu bái sư .

Nguyên Thương mục đích vốn muốn thoát khỏi thân phận Phò mã mà thôi , về phần phải đi chỗ nào , hiện giờ còn chưa nghĩ ra . Có thể ở nơi này một bên vừa giải độc một bên cùng thầy thuốc cổ đại trao đổi kiến thức y học , còn có người hầu hạ bưng trà rót nước , cũng không có gì không tốt , vì thế cũng an tâm lưu lại .

Sáng sớm ngày thứ mười , đại phu trung niên vừa mới xuất môn chừng một khắc , đã quay về . Trở về không phải chỉ có một mình hắn , còn có chủ nhân của thanh kiếm trên cổ hắn .

“Nhìn cái gì ? Đi vào !” Mặt không biểu tình hai mắt chăm chăm nhìn hắn , chủ nhân thanh kiếm khẽ quát một tiếng , cầm kiếm có chút loạng choạng bất ổn , giống như các khớp ngón tay phải có cái gì đó không tiện , dường như đang cố hết sức. Tay trái cũng không buông thỏng xuống , giống như bị tháo khớp tay .

Nguyên Thương vừa đi luyện công về thấy thế , lui về trong góc , chuẩn bị sẵn ngâm châm trong tay áo , lẳng lặng quan sát tình thế .

Trung niên đại phu nơm nớp lo sợ nói :“Đại hiệp, ngươi bỏ kiếm xuống đi , nếu là cần y chữa bệnh , chính là bổn phận của tại hạ , tuyệt không khước từ !”

“Mặc dù ta còn trẻ , cũng đã từng nghe qua đại danh Tần Quá ngươi ! Ở mặt ngoài nhìn như thành thật , kỳ thật chính là một kẻ dối trá ! Ngươi năm đó thời điểm ở Thái Hồ , được xưng là 'Bất Tử Du Ngư', giảo hoạt khó bắt , ta nếu như thả lỏng một chút , ngươi còn có thể thành thật như vậy ?“.

“Cô nương , nữ hiệp , đại hiệp , ngươi nhận lầm người rồi ! Ta chỉ là một đại phu , ngươi nhìn ta tay chân già cả , cho dù là cá , cũng phải cho ta động đậy chứ ! Ngươi như vậy ... Như vậy ta thế nào xem bệnh cho ngươi a ?“.Nàng kia sắc mặt đỏ lên , tức giận nói :“Ngươi thành thật một chút cho ta , đi vào trong phòng ngồi xuống !” Lại chỉ vào tiểu hài tử đứng ngơ ngác bên cạnh nhìn nàng nói ,“Ngươi , đi nấu nước , ta nói ngươi đó , đi ra nhớ đem cửa đóng lại !“.

Nguyên Thương xa xa nhìn , bộ dáng nữ tử này , đúng là người ngày đó dùng tên bắn nàng , lại bị nàng bắn rơi xuống hồ . Còn tên phi đao thích khách , không chừng đã bị bắt lúc còn trên thuyền .

“Hừ !” Trần Tam thân mặc trang phục lão nông , một tay xách thùng nước nhỏ , một tay cầm lấy cái xúc đất dùng để chỉnh sửa trong vườn thuốc .

Nàng kia thấy hắn , lập tức cung kính nói :“Thần y , mạo muội ghé thăm, còn thỉnh thứ lỗi .”

Trần Tam chắp tay ra sau lưng , hé ra mặt lạnh , giống như lần đầu tiên nhìn Nguyên Thương , nói :“Nguyên lai là người Thiên Ngọc Lâu , nơi này của ta không chào đón ngươi , ngươi đi đi !”

Nữ tử bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn , ngữ khí trở nên cung kính hơn :“Thần y , ngài là Y quốc thánh thủ , tiểu nữ tử cầu y , liền là bệnh nhân , ngài có thể hay không giúp vãn bối chữa trị một chút . “

Ai biết vỗ mông ngựa , Trần Tam vừa nghe liền nổi giận :“Ta là đại phu , cũng không có tự nhận mình là người tốt , Thần Y Môn ta muốn cứu ai thì cứu người đó , còn không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân ! Hôm nay ngươi bắt ép hai cái đồ nhi của ta , hôm khác ta sẽ tìm đến hai tên đồ đệ của sư phụ ngươi ép buộc cho đã ghiền !” Lại nói , “Đừng tưởng rằng người Thiên Ngọc Lâu các ngươi bộ dạng có vài phần tư sắc liền có thể đem nam nhân trong thiên hạ đùa giỡn xoay vòng ! Lão nhân ta năm nay bảy mươi có hơn , không chịu nổi mỹ nhân kế này của ngươi đâu ! Lão hủ nếu là Y quốc thánh thủ , vậy sư phụ ta lão nhân gia thì gọi là gì ? Bậy bạ ! Ta cũng không phải thần y , sư phụ ta lão nhân gia hắn mới là thần y !”

Nữ tử vội vàng buông trung niên đại phu ra , nói :“Thần Y Môn người người đều là thần y , đây là trên giang hồ đều nói .... Vãn bối vừa rồi nhất thời nóng vội , chính là .... Hắn gạt ta nói ngài không ở đây , không muốn mang ta đi gặp ngài, ta mới phải làm thế  ....”

Mấy câu này làm cho Trần Tam biểu tình dịu đi một chút , lại như trước hé ra gương mặt thối .”Hừ ! Ngươi là đệ tử thứ mấy của Ngọc Hoàn Điền ?”

“Vãn bối là Ngọc Khanh Hồng , trong đám sư tỷ muội đứng hàng thứ chín . Thần y , ngài đừng nóng giận , đều do vãn bối không đúng ! Ngài đừng cùng tiểu bối ta so đo !”

Trần Tam không để ý tới nàng , lập tức đi đến bên cạnh vườn thuốc ngồi xuống , đặt thùng nước xuống , dùng cái gào múc nước trong thùng hướng về phía vườn thuốc tưới nước , nói:“Thần y gì đó cũng đừng gọi nữa , gọi ta  là Trần đại phu là được . Bất quá , mặc kệ hôm nay ngươi tìm đến ta có mục đích gì , ta cũng sẽ không đáp ứng ! Nể mặt lâu chủ Thiên Ngọc Lâu ngươi là Ngọc Hoàn Điền , chuyện người bắt ép hai đồ đệ ta , ta sẽ không cùng ngươi so đo , ngươi đi đi !”

Ngọc Khanh Hồng vô luận thế nào cũng không thể gọi một tiếng  ”Trần đại phu” bình thường như vậy , thừa cơ đem xưng hô kéo gần một chút , nói :“Đều nói Trần sư bá đức cao lâm hạnh , vì muốn trị liệu cho dân chúng ngay cả ngự biển 'Quốc y' cũng không cần , vẫn là Hoàng đế nhiều lần tương mời , mới lưu trú ở phụ cận kinh thành . Ngài đối với người trong thiên hạ bình đẳng như nhau , như thế nào đối với vãn bối tuyệt tình như thế ? Cho dù là nể mặt chút tình nghĩa cũ với sư phụ ta ...”Trần Tam chậm rãi nói :“Không phải ta tuyệt tình , ngươi cũng biết quy củ Thần Y Môn . Các ngươi nếu tiếp nhận sinh ý làm ăn liền thôi , cư nhiên ám sát Cố thị hoàng tộc , Cố thị hoàng tộc cùng Thần Y Môn 'Nhai hạ chi minh' [ quan hệ liên minh ] , ta không có khả năng phá lệ .”

Ngọc Khanh Hồng nói :“Sư bá minh giám , vãn bối cũng không phải muốn cùng triều đình đối nghịch , chính là nhận người tiền tài , thay người làm việc , chúng ta bất quá là tiếp nhận một cọc sinh ý , cũng không có ý tứ đối nghịch với Cố thị hoàng tộc . Huống chi , chúng ta ám sát cũng không phải Cố thị hoàng gia , mà là Phò mã của Minh Huy Công chúa .”

“A ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?“.

Nguyên Thương ở cạnh cửa nghe thấy , trong lòng khẽ động , đới với chuyện ẩn chứa bên trong liền quan tâm . Tuy rằng nàng hiện tại không ở hoàng thành , nhưng tốt xấu cũng là mang thân thể Tô Kì , cùng nàng chung một nhịp thở .

Chỉ nghe Ngọc Khanh Hồng nói :“Chúng ta nhận năm ngàn lượng hoàng kim , với yêu cầu là lấy tánh mạng Phò mã của Minh Huy Công chúa . Tiền đưa đến sau , người mang thù lao đi không tới một dặm đường liền bị diệt khẩu . Ta đuổi theo người diệt khẩu đó , thấy bọn họ đi vào một biệt viện ở ngoài kinh thành , hẳn là phủ viện của Thái tử .”

Năm ngàn lượng hoàng kim ?

Ngay cả Nguyên Thương không hiểu rõ được giá cả thị trường , cũng biết năm ngàn lượng hoàng kim ở tại vương triều kiến lập không đến năm mươi năm là lớn cỡ nào . Nghe nói, phí tổn xây sở viện của Hoàng đế Đại Yến cùng quần thần , cũng không đến năm trăm lượng hoàng kim .

Một hai lượng hoàng kim tương đương chừng tám , chín lượng bạc , năm ngàn lượng hoàng kim không sai biệt lắm khoảng hơn bốn mươi vạn lượng bạc , ở hiện đại trên cơ bản xem như là khoảng tám ngàn vạn .

Dùng tám ngàn vạn , mua tánh mạng một người , hơn nữa , người này không phải trọng thần triều định , chẳng qua là một cái công tử , một nắm cũng bắt được một bó to Phò mã . Ở Đại Yến quốc , làm Phò mã là không thể đảm nhiệm chức quan có thực quyền , chức “Phò mã Đô Úy” cũng chính là trên danh nghĩa một cái ngũ phẩm hư danh . Ở mặt ngoài nhìn vào , cũng không có thể làm gì .

Trần Tam nói :“Phò mã cũng là Phò mã , kia cũng chính là người hoàng gia , đều nằm trong minh ước .” Nhìn thoáng qua Ngọc Khanh Hồng , nói ,“Ngươi là tự chủ trương đi ? Nếu là sư phụ ngươi , cọc sinh ý này tuyệt sẽ không nhận ! Ngươi vẫn là đi tìm sư phụ ngươi thỉnh tội , rút lại cọc sinh ý này , để sư phụ ngươi hướng hoàng gia nhận lỗi cầu tình . Phò mã của Minh Huy Công chúa ,  trưởng tôn của Triệu quốc công , có thể là người bình thường sao ? Minh Huy Công chúa là thân muội muội của Thái tử , người mua này như thế nào sẽ là người Thái tử ? Ngươi a , bị cuốn vào âm mưu triều đình còn hồn nhiên không biết !”

Ngọc Khanh Hồng đôi mắt lúc này liền đỏ, nói :“ Ở hoàng thành này , cũng chỉ có chỗ sư bá nơi này là an toàn một chút . Không phải vãn bối không muốn trở về , hiện nay nơi nơi đều có dán bức họa vãn bối , vãn bối bản thân lại trọng thương , nửa bước khó đi , còn thỉnh sư bá tương trợ !”

Nàng đã đổi một thân bình dân y phục , cả người không chỗ nào sạch sẽ , so với Nguyên Thương mấy ngày trước đây còn muốn thê thảm hơn nhiều . Ít nhất Nguyên Thương vẫn là vì che dấu thân phận mà cố ý biến thành phong trần mệt mỏi , mà vị đại tiểu thư này lại là quần áo tả tơi , còn chịu đựng thương tích .

Trần Tam vẫn như cũ miệng không buông tha .”Ta xem ngươi khí sắc , cũng không trọng thương gì , tự đi tìm lương y khác đi  , cho dù là không có . Ta xem võ công ngươi , muốn bắt vài cái thầy thuốc xem bệnh cũng không có gì khó khăn .”

Ở chung đã nhiều ngày , Nguyên Thương rõ ràng cảm giác được , Trần Tam này đối với vị “Sư phụ lão nhân gia” của hắn kính trọng như thần thánh . Nếu đã là lời của vị thần y kia truyền ra , Ngọc Khanh Hồng này có cầu xin thế nào cũng uổng công .

Ngọc Khanh Hồng mắt thấy vô vọng , cũng chỉ nói :“Vãn bối trúng ám khí rất ác độc , không phải dùng thuốc là có thể trị liệu , hơn nữa ám khí còn ở trong cơ thể , như thế nào cũng không lấy ra được , mong thần y chỉ cách để ta có thể lấy ám khí ra .“.

“Không được !” Trần Tam lần này lắc lắc đầu , lại nói ,“Ta người tại sư môn , không thể ra tay , nhưng nơi này của ta vừa vặn có một vị cao thủ , y thuật cao hơn ta , hơn nữa không phải là người trong Thần Y Môn , nếu ngươi đi cầu xin nàng , có lẽ là có thể được .”

Ngọc Khanh Hồng mắt sáng ngời , nói :“Người này ở nơi nào ?”

Trần Tam nói :“Thương Nhi , ngươi nếu nghe được , còn trốn tránh làm gì ? Nể mặt mũi lão phu , cứu nàng một lần đi !”

Nguyên Thương nghe thấy vậy , cũng không trốn nữa , chậm rãi đi ra .

Ngọc Khanh Hồng thấy nàng , bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn , phẫn nộ quát :“Là ngươi !”

Nguyên Thương thản nhiên nói :“Không sai , là ta ! Mấy cây ngâm châm kia tư vị không tệ chứ ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.