Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 93: Chương 93: Chương 92




“Chờ một chút.”

“Hả?” Cánh tay mở cửa dfng một chút, Dụ Ninh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Tống Diễn.

“Áo bị hở ra kìa.” Ánh mắt Tống Diễn khẽ quét qua người cô, quân tử, quả thật không giống anh ta chút nào.

Dụ Ninh cúi đầu nhìn về phía trang phục của mình, quả nhiên nút áo thứ ba đã biến mất, sờ sờ phần chỉ còn lại :” Nút áo mất rồi.”

Tống Diễn ngẩn người, không phải vì chuyện nút áo không thấy mà là vì sự bình tĩnh trong giọng nói của cô, nút áo mất ở ngay chỗ đó mà cô ta vẫn có thể bình tĩnh như thế sao? Hơn nữa còn ở ngay trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Xem ra cô chỉ có hể ngừng việc ăn uống lại mà thôi, Dụ Ninh che ngực : “ Có thể làm phiền anh chở tôi về nhà sao?”

“Xuống xe.”

“Hả?” Dụ Ninh ngẩn người, có chút không thể tin những gì mình vừa nghe được, anh ta nhắc mình nút áo , chẳng lẽ là vì nhận ra được sự khó khăn của cô, muốn để cô xuống x echo mất mặt sao?

“Xuống xe.” Tống Diễn nhìn thẳng về phía Dụ Ninh, trong mắt là sự giễu cợt không chút nào che giấu.

“A.” Dụ Ninh nhìn anh chằm chằm, cười lạnh một tiếng, tức lên, tay không che ngực nữa cứ thế mở cửa xe bước xuống.

Mặc dù đã ra khỏi chung cư, nhưng đoạn đường này vẫn không có nhiều người cho lắm, bất kể cô chọn trở về hay đến trung tâm thương mại mua quần áo mới đều có chút phiền phức.

Dụ Ninh nhìn một vòng khung cảnh xa lạ xung quanh, bởi vì không có trí nhớ của nguyên chủ nên khi ra ngoài cô phải dùng bản đồ của điện thoại, bây giờ cũng không biết mình đang nơi nào, trung tâm gần đây là đâu.

Thấy xe Tống Diễn vẫn dừng ở đó kể cả khi cô đã xuống xe, đột nhiên Dụ Ninh cảm thấy, cô đột nhiên cảm thấy đến cả ánh mặt trời chói chang trên đầu cũng đang chỉ vào mặt mình cười hả hê, dứt khoát quyết định theo kế hoạch cũ, tìm một nhà hàng ăn trưa , dù sao chỗ đó cũng không đến mức quá quan trọng, cùng lắm thfi đến cửa hàng gần đây mua một cái áo là được, nghĩ xong, một tay che ngực, một tay đi gọi xe taxi.

Xe không ít, chẳng bao lâu sau đã cso một chiếc taxi đến gần, chỉ là không biết có chiếc thể thao đỏ từ đâu xông tới , vượt qua taxi, dừng ngay trước mặt Dụ Ninh.

Tài xế taxi thấy thế liền lái đi luôn.

“Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?”

Chàng thanh niên trên xe, vẻ mặt cợt nhả hỏi.

Chủ nhân chiếc xe mặc một bộ quần áo hip hop, đeo kính, tóc tẩy và nhuộm trắng hoàn toàn, trên cổ còn xăm một chút hoa văn kì quái, ngược lại, khuôn mặt trông rất thanh tú, ngây thơ.

Dụ Ninh quét từ đầu tới đuôi cạu ta một cái, tên này chỉ thiếu viết ba chữ : vị thành niên lên mặt mà thôi.

Chỉ là, chuyện này chẳng liên quan đến cô, Dụ Ninh nâng tay , không chút chần chờ ngồi vào trong xe.

“Làm phiền cậu. . . . . .”

Động cơ xe vừa mở, liền bị một vụ va chạm cắt đứt.

Dụ Ninh nghe tiếng động quay đầu lại thì thấy chiếc xe vốn dĩ không động của tóng diễn , chẳng biết lúc nào đã đến sau chiếc xe thể thao này, hơn nữa còn đụng vào một cái.

Nhìn phần xe lõm xuống, Dụ Ninh không thể hiểu được tên khốn này đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ nhất định phải để cô che che giấu giấu quần áo chạy về Dương gia, anh ta mới hài lòng sao.

“Đclmm! Người anh em, anh cố ý phải không!”

Đụng xong, Tống Diễn liền xuống xe, vòng ngay đến trước mặt Dụ Ninh.

“Xuống xe.”

Dụ Ninh ngẩng đầu nhìnngười đàn ông bị bệnh thần kinh thời kì cuối phía đối diện, giọng nói còn lạnh lẽo hơn mấy phần :” Không.”

“Xuống xe.” Tống Diễn mở cửa xe ra, lại lập lại một lần.

“Ép buộc phụ nữ thfi tính là đàn ông sao.” Thanh niên bị làm lơ chống khung xe nhảy ra ngoài, vòng đến trước mặt Tống Diễn.

“Có chuyện gì thì nói với tôi.” Chiều cao chàng thanh niên kia không chênh nhiều so với Tống Diễn, cũng tầm trên dưới m8, ngăn trước mặt Tống Diễn, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt hai người tiếp xúc.

“Tránh ra.” Giọng nói trầm thấp mang theo nét nguy hiểm rõ ràng.

Thanh niên cười vài tiếng, thân hình lười biếng tựa vào trước xe :” Không đi.”

“Tôi xuống.” Dụ Ninh ngồi trong xe đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí nguy hiểm giữa hai người .

Chủ yếu là bởi nhận ra thể trạng của chủ nhân chiếc xe thể thao chắc chắn không thể đánh lại Tống Diễn, hơn nữa, bát kể cậu ta có ý đồ gì khi muốn đưa cô một đoạn đường nhưng nếu khiến cậu ta vừa bị hỏng xe lại vừa bị đánh thì quả thật không biết xấu hổ quá rồi, quan trọng nhất là cuối cùng, Tống Diễn vẫn sẽ bắt cô xuống xe được, còn không bằng chủ động chạy ra, kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này.

Dụ Ninh dời khỏi chỗ ngồi, xuống xe.

“Thật xin lỗi, vốn dĩ anh tốt bụng muốn giúp tôi mà tôi lại hại anh hỏng xe.” Nói xong đưa danh thiếp cho cậu ta : “ Đây là số điện thoại của tôi, anh tính tiền bồi thường rồi gọi cho tôi nhé.”

Mặc dù nguyên chủ không làm việc gì nhưng vẫn in không ít danh thiếp, trên tờ card trắng, ngoài tên và số điện thoại còn cso hoa văn loè loẹt.

“Điện thoại tôi sẽ gọi, nhưng nếu bồi thường thì tôi sẽ tìm anh ta.” Cậu thanh niên cười cười với Dụ Ninh :” Tôi tên là Chung Lãng, thật may mắn vì có thể dùng một trận tai nạn xe cộ để đổi lấy dãy số của một tiểu thư xinh đẹp như cô.”

Tống Diễn không nghe nổi nữa, cũng không thể nhìn thêm cảnh hai người liếc mắt đưa tình, theo bản năng, anh tóm lấy cổ tay Dụ Ninh, quăng danh thiếp rồi kéo cô lên xe mình.

Chung Lãng gỡ kính xuống nhìn bóng lưng hai người, cô gái tên Dương Ninh này, thân hình quả thật nóng bỏng đến mức anh muốn huýt gió, đáng tiếc là hoa đã có chủ. Cậu lại nhìn về phía tấm danh thiếp bay vài vòng trên không trung rồi rơi lên mui xe của mình, vì bồi thường việc bản thân không cưa được gái, có lẽ nên thêm chút tiền bồi thường sửa chữa rồi.

. . . . . .

Dụ Ninh bị Tống Diễn đưa vào xe, Tiểu Bố bị doạ kêu gâu gâu, thấy Dụ Ninh đau đến cau mày , lập tức tiến đến định đi liếm.

Thế nhưng, đầu lưỡi vừa vươn ra liền bị Tống Diễn ôm ném ra ngoài xe.

Làm xong tất cả chuỗi dộng tác mây trôi nước chảy này, cuối cùng lực chú ý của Tống Diễn cũng dừng lại trên người người phụ nữ.

Mặc dù không gian trong xe khá lớn, Dụ Ninh cũng không chịu bất kì thương tổn gì, nhưng cảm giác bị người đưa đảy vẫn khiến cô khó chịu nhăn mày :” Tống Diễn, anh điên rồi!”

Tống Diễn vẫn luôn mặt lạnh , ngược lại hơi cong cong mỗi, hai cùi chỏ khẽ cong, cả người tiến đến gần cô.

Hai chân bị đề đến không thể động đậy, thấy đầu anh ta càng tiến càng gần, Dụ Ninh nghiêng đầu :” Anh muốn làm cái gì?”

Tống Diễn phát ra một tiếng cười trầm thấp, hơi thở phun lên mặt cô :” Làm chuyện mà cô muốn tôi làm.”

Chuyện tôi muốn anh làm chính là anh cứ thế mà đi tự sát nhé!

Dụ Ninh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người đối diện, bốn mắt nhìn nhau :” Tôi không biết tôi làm gì khiến Tống tiên sinh hiểu lầm, tôi thừa nhận tôi từng . . . . .”

Tống Diễn đột nhiên đưa tay đẩy bàn tay đang che ngưc của Dụ Ninh ra, nhìn khe hở kia :” Che cái gì, không phải cô muốn cho tôi xem sao. Nhớ, lần sau muốn dùng thủ đoạn này thì diễn giống một chút, vẻ mặt giả bộ ngượng ngùng, nếu không, tôi muốn tự thôi miên bản thân rằng không phải cô đang quyến rũ tôi cũng không được.”

Nói đến máy chữ cuối, giọng nói anh giảm cuống rất thấp, tròng mắt hẹp dài híp lại, dường như làm vậy là có thể ngăn cản người khác phát hiện phần dục vọng bừng lên trong người.

Dụ Ninh ngẩn người, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, hình như cô có lạnh nhạt một chút, chỉ là đó cũng bởi hai người từng làm không ít lần rồi, dù biết đây là một nam chính hoàn toàn mới tinh nhưng theo bản năng, cô không hề nghĩ nhiều như thế, hơn nữa, lúc đó, thái độ và vẻ mặt anh ta cũng rất chính trực, nếu như anh ta treo vẻ bỉ ổi lên muốn bổ nhào vào cô thì khéo khi cô đã che ngực kêu hai tiếng rồi.

“Lúc bơi không phải vẫn mặc bikini đó sao? Áo tôi chỉ bị mất có một chiếc cúc, bên trong cũng không phải là không mặc nội y, sao lại phải ngượng ngùng?” Dụ Ninh ngơ ngác nhìn về phía Tống Diễn, khuôn mặt không hiểu.

Tống Diễn ngẩn người, không ngờ cô sẽ nêu một lý do với thái độ đày thản nhiên như thế.

Lại nói, anh tức giận như vậy là bởi nhớ tới đời trước, trước khi lấy Lâm thị, cô ta đã để anh thấy cảnh chỉ mặc mỗi áo lót, thành ra bỗng coi hai người hợp thành một. Tống Diễn ngồi dậy nắm tóc :” Nói xong nhưng gì cô vừa định nói đi.”

“Hả?” Chẳng lẽ lời nói dối của cô còn không đủ biểu đạt việc anh ta đang tự mình đa tình sao.

“Cô thừa nhận đối với tôi cái gì?”

“A, “ Dụ Ninh nhìn lướt qua Tống Diễn, hoài nghi anh ta pháy hiện việc bản thân tự mình đa tình, cảm thấy lúng túng nên mới để cô nói nốt câu nói ban nãy.

Dừng một chút liền tiếp tục: “Tôi thừa nhận tôi từng có chút tình cảm với Tống tiên sinh, nhưng đó cũng chỉ là chút rung động thôi, thứ tình cảm này, đối với bất kì người đàn ông ưu tú nào tôi đều có, cho nên mong Tống tiên sinh bỏ qua cho, tôi không biết vì sao Tống tiên sinh lại chán ghét tôi như vậy nhưng nếu có thể, tôi hi vọng chúng ta có thể hoà bình .”

“Trong mắtcô tôi là người đàn ông ưu tú ?” Trong mắt cô, tôi chỉ là người đàn ông ưu tú, như bao người đàn ông ưu tú khác?

Tống Diễn cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, như thể ghen tỵ lại như là tức giận, hoặc như là một thứ gì đó mà anh chưa từng có.

Không đợi Dụ Ninh trả lời, Tống Diễn lại tiếp tục nói: “Tình cảm của Dương tiểu thư, quả thật không đáng giá chút nào.”

Dụ Ninh thản nhiên gật đầu một cái, “Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Tống Diễn thật muốn bóp chết người phụ nữ này.

“Giải thích của cô tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận nhưng không có nghĩa là tôi tin tưởng, có thể vì ghen tỵ mà vu oan em gái, nói thật, lời nói không có chút đáng tin nào.”

Dụ Ninh giống như không nghe thấy sự giễu cợt trong giọng nói của anh, ánh mắt nhìn về phía sau Tống Diễn :” Ôm Tiểu Bố lên đi thôi, đoán chừng nó đã vẽ một bộ bản đồ quanh xe anh rồi đó.”

Tống Diễn đem Tiểu Bố ném ra ghế sau liền đóng cửa xe lại, Tiểu Bố cũng không đi loạn mà chỉ hướng về cửa sổ nhún nhảy, đôi mắt to đen nhìn Dụ Ninh, uất ức kêu sủa.

Quả thật đáng thương khiến người đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.