Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 92: Chương 92: Chương 91




Nói xong những  lời này, ánh mắt  Dụ Ninh  liền chuyển hướng cửa, nhìn chằm chằm một góc giầy da hơi lộ :” Ăn sáng xong rồi sao?”

Dừng mấy giây, Dương phụ liền bước ra ngoài, vẻ mặt phức tạp, chân mày không tự chủ nhíu sâu vào một chỗ, không biết dang phiền não cái gì.

Dụ Ninh cầm ly sữa tươi lên nhấp một ngụm :” Nói ở đây hay đi chỗ khác?”

“Ba chỉ nói vài lời thôi.”

Dụ Ninh”Ừ” một tiếng, dang tay mời, lúc thấy Dương phụ, Dương An còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhíu mày cười yếu ớt :” Sao ba phải nghe lén.”

“Ba nghe cũng không sao cả, cùng vào đây ngồi thôi nào.” Thanh âm mang theo sự mệt mỏi rõ ràng, Dương phụ nói.

Dụ Ninh theo lời ngồi xuống, chọn vị trí không gần không xa, ở phạm vi có thể nói chuyện nhưng lại thiếu chút thân mật.

Dương phụ thấy vậy, nét mệt mỏi rong mắt càng sâu, mặc dù ông và Dương Nguyện không thân thiết lắm, nhưng ít nhất nếu chọn chỗ ngồi, con bé vẫn sẽ chọn ngồi bên cạnh ông, chứ không phải giống như Dương Ninh, duy trì cự ly đầy xa cách.

Lại nói, anh cũng có thể hiểu tâm tư của Chu Lan, ngày đó, Ninh Ninh bị bắt cóc mất là do cô ấy, lúc ấy, vì áy náy, cô ấy đã đem tình yêu của mình ký thác hoàn toàn lên người Dương Nguyện, bây giờ, con gái trở về, biết con chịu nhiều đau khổ, trái tim cô ấy khó chịu nên mới tìm cách trốn tránh, coi như Dương Ninh không tồn tại, ông biết hành động đó là khong đúng nhưng chẳng biết nên khuyên bảo ra sao. Chỉ có thể mang tâm trạng được chăng hay chớ , cứ thế qua ngày.

Dương phụ trầm mặc hồi lâu, ly sữa tươi cũng đã đến đáy, lúc này ông mới chậm rãi mở miệng.

“Con đừng trách mẹ con.”

Dụ Ninh gật đầu, “Tôi không trách.”

Thấy vẻ tỉnh táo lạnh nhạt trên mặt Dụ Ninh, Dương phụ bỗng có cảm giác như Dương An, không biết nên nói thêm gì nữa.

Rõ ràng đau lòng con gái của mình đến tận xương tủy, nhưng không biết làm sao để mở miệng biểu đạt tình yêu thương. Hơn nữa, lúc đầu, đứa nhỏ này đã dùng cảm xúc mãnh liệt để phản kháng cái gia đình đáng thất vọng này, nhưng bây giờ bỗng bình tĩnh đén thế, bình tĩnh như thể chỉ là một kẻ ngoài cuộc. ( Bác đoán đúng r đấy)

“Con còn muốn đi công ty thực tập nữa không?”

Dụ Ninh ngẩn người, trong tài liệu, nguyên chủ phải đi thực tập tại công ty nhà họ Dương một lần, bởi nguyên chủ mới chỉ học đến trung học cơ sở nên dù mấy năm nay đều nỗ lực tích luỹ kiến thức nhưng so với sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy thì còn kém xa rất nhiều, cho nên có thể tưởng tượng cái quãng thời gian thực tập này chẳng hề vui vẻ gì.

Dương Nguyện là quản lý mà cô thì lại chỉ làm mấy việc vặt vãnh, từ khẩu âm đến quần áo đều bị đem ra so sánh với Dương Nguyện, rõ ràng bản thân đã cố hết sức nhưng vẫn bị cười nhạo là ngu ngốc, không sánh nổi một cái đầu ngón chân của Dương Nguyện.

Cũng chính là vì thế mà nguyên chủ mới hoàn toàn hận Dương Nguyện, chơi mấy thủ đoạn vụng về bị mọi người phasthieejn , sau đó bị căm ghét nhiều hơn, cô yêu cầu Dương phụ cho mình làm quản lý, khi bị từ chối thì dứt khoát ở nhà, tối thì đi chơi , nổi loạn khắp nơi, sáng thì đóng cửa không gia, bắt đầu cuộc sống tự kỷ.

Một trong những nhiệm vụ của cô chính là rửa sạch danh dự cho nguyên chủ, bởi thời gian cô đến thế giới này còn sớm nên những việc ngốc nghếch khi nguyên chủ tranh đoạt nam chính với nưa chính còn chưa diễn ra, vốn dĩ, cô định tham gia mấy bữa tiệc để thay đổi ấn tượng của những người trong cái vòng này về Dương Ninh, nhưng khi nghe duong phụ nói, cô liền thay đổi ý tưởng, nếu nguyên chủ bắt đầu bị bôi đen ở công ty thì cũng nên tẩy trắng từ đoạn đó.

Hơn nữa cô còn có một nhiệm vụ là ngăn cản Tống Diễn và Dương Nguyện yêu nhau, trong tài liệu, hình như nơi làm việc của hai người rất gần nhau, cô đi công ty thì cũng dễ canh chừng hai người này, tránh để gặp phải trường hợp, khi bản thân còn chưa biết thì nam nữ chính đã cso tình yêu sét đánh rồi.

“Tại sao?” Dụ Ninh không  lập tức đi trả lời, mà nhìn Dương Phụ hỏi ngược lại.

“Con cũng lớn, cứ ở nhà mãi cũng không được.” Dương phụ là loại người không biết biểu đạt , rõ ràng ý nghĩ trong lòng không khác Dụ Ninh nhiều lắm , cảm thấy vì ông không quan tâm nên để con gái bị bắt nạt ở cong ty, từ đó tính tình mới trở nên cổ quái như vây, chỉ muốn chăm sóc con thật tốt nhưng lời nói ra lại như đang ghét bỏ.

Nghe anh nói như vậy, Dụ Ninh cũng không cảm thấy có gì sai, cô hơi suy nghĩ liền gật đầu một cái, “Bao giờ?”

“Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai luôn cũng được.” Nhìn mái tóc bị Dương An xoa loạn, Dương phụ cũng không nhịn được đưa tay vén lên một chút, nhưng khi để tay lên đầu con, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu và vẻ chán ghét trong đôi mắt ấy, tay lại buông thõng xuống :” Trên đầu con có cái gì đó.”

“A, cám ơn.” Dụ Ninh lễ phép cười cười.

Thấy Dương Phụ nói xong rời đi, Dương An cũng muốn nói thêm mấy câu, chỉ là cuối cùng lại bị Dụ Ninh đuổi ra khỏi phòng.

“Anh không phải đi làm sao? Mà kể cả có không thì tôi cũng sắp đi ngủ rồi, cso gì chiều nói.”

Dương An chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ chào tạm iệt.

Dụ Ninh nhìn thấy bộ dạng này của anh liền không nhịn được mà bật cười một tiếng, thân thiết với Dương An, một phần là vì cá tính của anh ta, mà còn bởi hai người cùng huyết thống nên dáng dấp có mấy phần t7uowng tự, nhìn anh, cô không thể ghét nổi.

Sau khi đóng cửa lại, Dụ Ninh lập tức ngồi xếp bằng, sau khi thay đổi lịch tập luyện , nghỉ ngơi, cô cũng ít khi có cảm giác buồn ngủ, chỉ là không muốn nghe Dương An nói chuyện, bởi cô biết, bây giờ, trong lòng anh ta toàn sự đồng tình, và nội dung cuộc nói chuyện sẽ thật sáo rỗng kiểu cách, cô nhất định không thể cho ra biểu cảm phù hợp, tốt nhất nên chờ mấy tiếng nữa, khi Dương An đã thật sự tỉnh táo thì hai người mới tiếp tục nói chuyện.

. . . . . .

Dụ Ninh đúng mười hai giờ ra khỏi phòng, cả toà nhà lẳng lặng, Chu Lan lại đi dạo phố , người giúp việc cũng không biết đi nơi nào, căn nhà chỉ còn mình cô .

Nhìn một vòng cơm trưa phòng bếp lưu lại, rất phong phú mà lại không phải những món cô thích ăn, đoán chừng là bị lây tính từ Dương Nguyện, bây giờ cô bỗng cảm thấy bản thân thật yếu ớt, láy bình nước trong tủ lạnh, Dụ Ninh dựa tường đứng một hồi, sau đó lấy chìa khoá chuẩn bị ra ngoài đi một vòng.

Dụ Ninh vốn muốn lái xe đi, nhưng cô bỗng phát hiện , đời trước, khi cô còn trí nhớ của Dụ Ninh ( Thế giới 1) thì còn biết đại khái đi x era sao, nhưng ở đây, cô hoàn toàn không có trí nhớ của Dương Ninh, cho nên không biết đi ra sao.

Để ngừa bản thân gây tai nạn giao thông, Dụ Ninh quyết định đi bộ.

Gia thế của Dương gia kém Cố gia ở quá khứ một chút, nhưng vẫn ở  trong một khu dành cho người thượng lưu, điểm tốt của loại khu vực này là an tĩnh, nhưng chỗ không tốt chính là nếu dùng chân đi thì phải dùng ít nhất một giờ mới ra khỏi đây.

Thể chất nguyên chủ không tính là kém , Dụ Ninh như thể đi dạo vậy, cứ từ từ bước đi.

Đi được một nữa, đột nhiên Dụ Ninh cảm thấy hệ thống dường như đối với cô khá tốt, swoj cô không gặp được nam chính thfi không thể nâng cao tình cảm, cô không cố ý đi tìm nhưng vẫn cso thể gặp được anh ta, và đây là lần thứ hai.

Một chiếc xe thể thao màu đen vut qua, cửa sổ xe để hở một phần tư, lộ ra một cái mặt chó và đôi móng, đầy lông lá.

Lúc nghe tiếng chó sủa, Dụ Ninh quay đầu nhìn thấy ánh mắt khát vọng nhảy vào trong ngực cô của Tiểu Bố, và cả khuôn mặt lạnh lùng của Tống Diễn ngồi trên ghế lái.

Tốc độ xe của anh rất nhanh, khi đi qua Dụ Ninh như một cơn gió, làm làn váy cô  nhẹ nhàng phiêu lên.

Dụ Ninh nhìnđuôi xe nhanh chóng biến mất, chỉ cảm thấy iệc kế thừa trí nhớ nguyên chủ thật tốt, một tướng quân chỉ biết cưỡi ngựa cũng có thể đi xe vèo vèo.

Vốn dĩ cô nghĩ Tống Diễn sẽ không dừng lại, nên cũng không có cảm giác that vọng gì, thôi thì cứ coi như một lần thể hiện sự tồn tại trước mặt nam chính đi.

Mười phút sau.

Dụ Ninh nhìn chiếc xe thể thao “có vẻ” quen thuộc dừng trước mặt, đưa tay vuốt đầu chó đang xông tới.

“Tống tiên sinh  muốn chở tôi một đoạn đường sao?”

Tống Diễn nhìn nụ cười trên mặt Dụ Ninh, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như không phải anh thấy ánh nắng mặt trời quá lớn, sợ cô phơi thành thây khô , nếu không phải Tiểu Bố cứ sủa làm anh thật phiền lòng thì anh đã không làm cái việc thừa thãi này . ( tất cả chỉ là nguỵ biện )

“Lên xe, tôi đưa cô đi ra ngoài.”

Tống Diễn liếc cô một cái, sau đó đem tầm mắt trở về vị trí cũ, thanh âm còn lạnh hơn so với điều hoà trong xe mấy phần.

Nguyên chủ có thể sẽ sợ một Tống Diễn tràn đầy lệ khí như vậy, nhưng cô thfi không, ngược lại, trái tim còn cso mấy phần hứng thú, xem ra, nam chính cũng không chán ghét nguyên chủ như trong tài liệu nói, nếu không đã không cố ý vòng lại chở cô đi nhờ.

Dụ Ninh mở cửa ngồi lên xe, so với bên ngoài, đây quả thật là khác biệt một trời một vực, cmar giác lỗ chân lông đang hấp thụ khí lạnh, Dụ Ninh vừa lòng híp híp mắt, cũng không biết sao vừa nãy cô có thể đi dưới ánh mặt trời chói chang những nửa giờ lận.

Cô vừa lên xe, Tiểu Bố lập tức chồm về phía sau, vây quanh Dụ Ninh để cô mở một chút cửa sổ cho nó.

Dụ Ninh thấy nó chuyên tâm nhìn phong cảnh bên ngoài, cười vỗ nhẹ đầu nó một cái :” Mới vừa nãy còn dính lấy tao như thế , chẳng lẽ tao còn không bằng mấy thứ hoa khô cỏ dại ngoài kia .”

Giọng nói mềm nhũn mang theo một tia làm nũng, ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Diễn nhìn qua kính chiếu hậu, liếc cô một cái, nút áo trước ngực cô ấy bung ra bởi Tiểu Bố củng củng đầu vào, lộ ra áo lót màu đen bên trong.

Với góc độ này của anh, thật ra cũng không thấy được cái gì, nhưng đầu óc lại không nhịn đượcliên tưởng, móng Tiể Bố chạm vào chỗ kia, nơi đó sẽ giống bọt biển vậy, lõm xuống một khối, sau đó khi móng chó bỏ ra, nơi đó sẽ giống lò xo co dãn cực tốt “ Pằng” một cái, trở lại hình dáng ban đầ, tất nhiên, từ độ lớn nhỏ, đoán chừng còn cso thể có dư âm của sự rung động. . . . . . . .

Tống Diễn hơi cúi đầu đem những suy nghĩ ngổn ngang kia  vứt ra khỏi đầu, vốn chỉ muốn nhìn biểu cảm trên mặt cô, nhưng không biết sao lại lệch đi chỗ khác, anh ho nhẹ một tiếng thu hồi tầm mắt.

“Tống tiên sinh bị cảm sao?” Dụ Ninh nghe được tiếng ho khan của Tống Diễn  tiếng, gò má quay lại, hỏi một câu.

Dụ Ninh nói câu này quá nhanh khiến Dụ Ninh có cảm giác như bản thân nhìn lén bị phát hiện, nhất thời có chút lúng túng, vì che giấu sự xấu hổ, anh lạnh lùng đáp :” Liên quan gì đến cô.”

Dụ Ninh cười khe khẽ cúi đầu xuống, vẻ mặt cũng không giống như đang sinh khí, “Nói cũng đúng.”

Tiesp theo, một đường không lời, cho đến  khi xe đến nơi có xe cộ qua lại.

Dụ Ninh thấy Tống Diễn dừng xe, cảm ơn một tiếng, sờ sờ đầu Tiểu Bố liền định mở cửa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.