Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 14: Chương 14




Bây giờ có vẻ kế hoạch vẫn thuận lợi , thế nhưng lại có nhiều hơn một biến số.

Ánh mắt Triệu Trường Các lơ đãng nhìn lướt qua Cố Tỉ Vực, anh chưa từng thấy Bùi Thi từng có giao thiệp với anh ta, hơn nữa, rõ ràng Bùi Thi có cảm tình với Cố Tỉ Vực, đúng là sẽ tạo ra chút phiền phức.

“Tôi nhớ tiểu thư Tịch Ái ở thành phố phía Bắc mà, mọi người đều chạy từ thành phố ấy đến nơi này sao? Từ đó đến đây hiện đang là tình hình thế nào? Bây giờ tín hiệu TV và Internet đã bị cắt, mọi người đi trên đường có nghe ngóng được hướng đi của quân đội hay không?”Triệu Vĩ từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng đưa ra câu hỏi.

Thành phố phía Bắc cách đây ít nhất bốn giờ đi xe, nếu tình trạng ngoài kia đúng như con trai thím Vương nói thì chắc chắn là dị năng của hai người kia rất mạnh.

“Chúng tôi đúng là từ nơi đó chạy về đây, dân cư bên ấy đông hơn bên này mấy lần, vì vậy số lượng người bị biến thành zombie nhiều đến đáng sợ, nếu giống như ở đây, ngồi trong nhà mà không có zombie đến quấy phá thì đúng là chuyện không tưởng, từ thành phố phía Bắc chạy được ra cũng có không ít người, họ đều chạy theo hướng đi của quân đội, nhưng tôi nghĩ quân đội cũng chẳng thể cứu hết tất cả người sống sót, chúng ta vẫn nên dựa vào năng lực bản thân để đi đến thành phố B thôi, mấy ngày nữa hẳn là sẽ có không ít người chạy đến thành phố B, dù sao thì đó cũng là nơi đóng quân lớn nhất cả nước, hẳn cũng là nơi an toàn nhất bây giờ.”

Triệu Trường Các nói xong, Bùi Thi có chút buồn bã nói, “ Nếu không phải vì lo lắng cho cha mẹ ở nhà, tôi đã có thể giúp được thêm vài người.” (AD:Thánh mẫu hiển linh)

Triệu Trường Các vỗ lưng an ủi cô, “ Cha mẹ chúng ta còn đang chờ chúng ta trở về, sau khi đảm bảo họ đã an toàn, chúng ta chắc chắn sẽ giúp đỡ những người bình thường khác.” (AD: giả tạo boy)

“Cũng không biết thằng Phúc như thế nào……….” Thím Vương bụm mặt yên lặng khóc, một giờ trước bà đã bị cắt đứt liên lạc với con trai, dù cho nó có nói mình đã biến thành người có sức mạnh vô cùng, mà hẳn nên gọi đó là dị năng, bây giờ đang an toàn và chẳng lâu nữa sẽ đến đoàn tụ với bà, thế nhưng bây giờ ngoài kia đang hỗn loạn như vậy, có cái gì là chắc chắn đây?

Trong nhà bỗng nhiên yên tĩnh lại, cả căn phòng lan tràn một tâm trạng buồn bã bi thương.

“Nếu quyết định như thế, vậy thì ngay trong hôm nay khởi hành thôi, người đi sơ tán đã không ít, hơn nữa, không loại trừ khả năng đường đi cũng có thể bị đứt hỏng không đi được, vậy thì rất nguy hiểm.”Cố Tỉ Vực mở lời đánh vỡ không khí trầm lặng, anh nhìn Bùi Thi:”Không gian của cô rộng bao nhiêu?”

Đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Cố Tỉ Vực, trái tim Bùi Thi như nai con nhảy loạn, trong thời gian ngắn , cô đã định nói ra rằng cô không hề thức tỉnh dị năng không gian, mà là có được một chiếc vòng ngọc chứa đựng không gian.

Lúc phát hiện chiếc vòng bình thường mình vẫn đeo là không gian có thể lưu trữ vật phẩm, cô cũng vô cùng kinh ngạc, nếu Cố Tỉ Vực biết chuyện này, chắc vẻ mặt lạnh nhạt của anh cũng sẽ bị đánh tan đi! Tại thời điểm này, một không gian rộng lớn lại mà còn trồng trọt được có thể ví như ốc đảo giữa sa mạc, nhưng mà cô đã hứa với Trường Các là sẽ không tiết lộ bí mật này ra cho người ngoài, vì vậy, Bùi Thi đành nuốt lại lời nói đã đến miệng, dựa theo những gì cô và Triệu Trường Các thương lượng trước đó nói, “Có hơn mười mét vuông”.

“Mấy người khi đi đến đây có thu thập vật tư không?”

Bùi Thi lắc đầu một cái, “Chúng tôi đã bàn bạc với nhau là tìm mọi người trước rồi mới cùng nhau đi thu thập vật tư.”

Cố Tỉ Vực không có ý kiến, “Thím Vương ở lại đây chờ A Phúc, những người khác cùng tôi đi thu thập vật tư.”

Đối với sự chỉ đạo của Cố Tỉ Vực, không có ai phản đối, một lúc sau Triệu Trường Các mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào mà người lãnh đạo nhóm người đã từ anh chuyển thành Cố Tỉ Vực, trong khi đó người xung quanh cũng không có bất kì thái độ bất mãn.

Có lẽ là do khí thế toát ra từ anh ta, một kẻ từ thuở niên thiếu đã lưng mang gánh nặng, tiếp quản công ty của cha mình, trên người anh có một loại khí thế của người lãnh đạo, điều này khiến cho những người bên cạnh anh ta không kìm được mà đưa bản thân xuống địa vị người bị chi phối.

Nghĩ vậy, Triệu Trường Các nắm tay thật chặt, Bùi Thi có tình cảm đặc biệt với Cố Tỉ Vực là chuyện mà chỉ có người mù mới không nhận ra, Cố Tỉ Vực tất nhiên không phải là kẻ mù, có một cô gái thức tỉnh ba loại dị năng, dù cho bây giờ Cố Tỉ Vực tỏ ra không có hứng thú với cô, nhưng nếu sau khi ra ngoài nhìn thấy sự khốc liệt hiện tại của thế giới thì mọi chuyện lập tức trở nên khó mà biết trước được.

Hơn nữa, Bùi Thi còn có lòng thương người quá đáng, anh chưa bao giờ hi vọng cô ấy có thể giấu giếm vụ nông trường trong không gian quá lâu, không khéo thời gian tới đồng hành đến thành phố B là anh ta có thể nhận ra manh mối.

Vậy mình có nên nhân lúc Cố Tỉ Vực còn là một người bình thường…………..trong mắt Triệu Trường Các lóe lên một tia tàn nhẫn.

Dụ Ninh có chút cảm giác mà liếc nhìn Triệu Trường Các một cái, nhận thấy tia sáng âm u trong mắt anh ta, cô bỗng có chút mong đợi đối với cuộc hành trình này .

Ngay lúc đó, Tịch Ái có chút chần chờ nhìn Cố Tỉ Vực, nhớ lại những hình ảnh thấy được trên quãng đường vừa qua, những con zombie ăn sống nuốt tươi thân thể con người, cô nhỏ giọng nói,” Tôi có thể không đi được không?”

Cố Tỉ Vực nhìn cô ta một cái rồi nói:”Còn ai không muốn đi nữa không?”

Dụ Ninh ngoi lên thể hiện sự hiện diện của bản thân, “Em sẽ đi cùng anh.”

Đối mặt với cặp mắt hạnh long lanh kia, khóe miệng Cố Tỉ Vực nhếch lên, anh đưa tay vuốt tóc cô, “ Được.”

Nhìn thấy cảnh này, trong nhà mỗi người một vẻ mặt, thím Vương vui mừng ra mặt, Triệu Vĩ và Triệu Trường Các thì kinh hãi, Bùi Thi thì không hiểu sao có chút cảm giác mất mát, mà Tịch Ái thì lại là vô cùng ghen tị.

“Bây giờ nói thì hay lắm, đợi đén lúc đi ra ngoài cũng đừng làm trễ nải công việc của mọi người, không ai thừa thời gian chăm sóc, quan tâm cô đâu.”

Mấy người này không cản trở cô là may rồi. Mặc dù đội ngũ này có ba Dị Năng giả, nhưng nếu xét về mặt kinh nghiệm thì làm gì có ai sánh bằng mình, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Dụ Ninh mở miệng liền làm nũng.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Cố Tỉ Vực, ngửa đầu, có chút đáng thương nói: “ Anh sẽ bảo vệ em thật tốt đúng không?”

Cố Tỉ Vực đưa tay thân mật véo má cô , “Em nói xem?”

Dụ Ninh cố nhịn không gạt phăng bàn tay anh ra, bụm hai bên má, “Anh thật là xấu xa!”

Giọng nói nũng nịu yếu ớt làm Cố Tỉ Vực khó có được cười thành tiếng, ánh mắt anh thâm thúy, ngón tay như vô ý lướt qua cổ cô, “Em sẽ chán ghét anh sao?”

Dụ Ninh kiên định trả lời “Thích nhất anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.