Con Gái Nhà Nông

Chương 3: Chương 3: Bữa Cơm Trưa Ăn Không Yên




Editor: ChieuNinh

Sau khi trở về, Triệu thị đã ngừng chửi đổng, Thích thị tiếp nhận rau dại Vương Hoa Nhi đưa qua, trước dùng nước sôi nấu chín, vớt lên, sau đó dùng nước lạnh dội qua bớt nóng, còn nước luộc rau thì thả muối, thả dấm chua, sau đó nhỏ vào ít mỡ nước, như vậy rau dại này coi như đã làm xong, trước đó còn xào một mâm rau khoai lang, đã đặt ở trên bàn nhà chính.

Thời điểm Vương Phúc Nhi bưng rau dại trộn đưa đi qua, ông nội và bà nội của nàng đều đã ngồi lên bàn, ông nội Vương Hữu Căn thích uống chút rượu lúc ăn cơm, Vương Phúc Nhi hỏi: “Ông nội, có muốn Phúc nhi châm rượu cho người không?”

Vương Hữu Căn mặt mày hồng hào nói: “Phúc nhi thật đúng là đứa bé ngoan, được được được, châm rượu cho ông!” Tuy rằng đối với nhà lão Tam chỉ sinh nữ nhi không sinh con trai, trong lòng cũng có ý kiến, nhưng mà thấy đứa cháu gái Vương Phúc Nhi này nhu thuận, hắn cũng yêu thích. (nhà lão Tam, nhà lão Nhị…: đây là cách xưng hô về con dâu)

Nhưng mà Triệu thị ngồi bên cạnh cũng không như vậy: “Đi đi đi, một nha đầu lừa đảo, nào có phần cho ngươi ngồi bàn? Cút nhanh đi ra ngoài cho ta.”

Vương Phúc Nhi rất muốn nói, ngươi cũng là từ nha đầu lừa đảo biến thành lão thái bà bây giờ, nhưng giờ này nàng không có địa vị, chỉ có thể chịu đựng. Vương Hữu Căn không quen nhìn lão bà tử mình thế này: “Từ sáng tới tối, ngươi miệng không mắng thì không được à. Ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh!”

Mắt thấy Triệu thị vừa muốn bắt đầu chửi đổng, Vương Phúc Nhi chạy nhanh ra khỏi nhà chính, Vương Hoa Nhi hỏi: “Ông và bà lại bắt đầu cãi nhau?”

Vương Phúc Nhi gật gật đầu, bởi vì ăn mấy trái đào nên bụng còn chưa đói lắm, nhưng mà dù sao cũng không phải món chính, lúc này gia đình bình thường cũng ăn lương thực phụ làm món chính, giống như cơm gạo cũng rất ít rất ít được ăn. Nay lúa mạch sớm đã thu hoạch, nhưng mà bột trắng căn bản muốn nghĩ cũng không cần nghĩ tới.

Hôm nay cơm trưa chính là cháo ngô bên trong có một ít rau xanh trong vườn, nhìn nước canh suông nhạt nhẽo, khi nào thì mới có thể ăn được gạo mễ đến no đây. Uống thứ này cái khác thì không nhiều lắm, chỉ là đi nhà xí nhiều lần thôi.

Có người còn nói, đi nhà xí nhiều có cái gì không tốt? Ít nhất thì đất phì nhiêu hơn không phải sao? Nhưng mà như thế này cũng rất dễ đói à.

Vương gia thôn vẫn là một ngày ba bữa cơm, nhưng mà nhiều nhất đều là uống cháo loãng, uống riết mọi người cũng biến thành cháo loãng rồi. Mà ngay cả cháo ngô này cũng phải ăn tiết kiệm, đến thời điểm nhất định, vậy thì trấu chính là món chính. Vương Phúc Nhi nhớ rõ ràng, trước kia khi còn ở hiện đại, lúc được đi nông thôn du ngoạn có nhìn thấy trấu này cũng chỉ để cho heo ăn, mà hôm nay, mọi người còn không bằng heo đâu.

Nói đến heo, cả nhà Vương Phúc Nhi ngay cả người cũng là miễn cưỡng không đói chết, làm sao có thể nuôi heo? Tiền mua heo ở đâu mà ra? Còn có ngay cả cái chuồng heo cũng không cất nổi. Nhà bọn họ gia cầm thú nuôi đáng giá nhất chính là năm con gà, nhưng mà trứng gà chỉ do một mình Triệu thị quản lý, bình thường cũng phải dựa vào tiền bán mấy quả trứng mua dầu mỡ, muốn ăn, không có cửa đâu!

Cả nhà Nhị bá phụ rốt cục ra khỏi cửa phòng, trực tiếp đi lên nhà chính. Lúc này Thích thị đã đưa cháo ngô nấu xong đến nhà chính, Tam ca Vương Tam Bảo và Vương Chi Nhi nhà Nhị bá phụ đã bắt đầu tranh nhau húp cháo. Chỉ là đồ ăn trên bàn cũng bị bọn họ gắp mấy đũa thật lớn, mà Triệu thị chỉ mắng một câu, cũng không nói gì thêm. Nhị bá mẫu càng không cần phải nói, cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng. Dù sao ở cái nhà này nhất định phải cướp, bằng không ngay cả canh cũng không có mà ăn.

Lão tứ Vương Thiết Tỏa của Vương gia rầu rĩ ngồi xuống ăn cơm, đều nói dân chúng thương con út, Triệu thị vội vàng xới cơm cho con cưng của mình, Vương Thiết Tỏa ồm ồm nói: “Nhà Tam ca bọn họ còn chưa có tới.”

Vương Đồng Tỏa cũng là con mình, Triệu thị nghĩ nghĩ, nói với Vương Chi Nhi: “Gọi Tam thúc ngươi lên đến đây, nói là ăn cơm trưa.”

Vương Chi Nhi vô cùng mất hứng, bị nương Mã thị của nàng ngầm nhéo cánh tay một cái, chỉ có thể là buông bát đũa xuống đi kêu Vương Đồng Tỏa.

”Nương, còn có tam tẩu và mấy đứa Cúc nhi.”

”Kêu la cái gì, cũng chỉ là nha đầu lừa đảo, lát nữa chúng ta ăn xong rồi các nàng đi qua ăn!” Triệu thị nói.

Khuê nữ Vương Hà Hoa nhà Vương gia không hài lòng: “Nương, ta cũng là nha đầu lừa đảo đây.” Vương Hà Hoa năm nay mười sáu tuổi, đã đến tuổi có thể nói chuyện thành hôn, chỉ là một là vì của cải Vương gia quá mỏng, hai là do nương của nàng quá lợi hại, rất nhiều nhà cũng không dám tới cửa, chỉ sợ Triệu thị công phu sư tử ngoạm, yêu cầu sính lễ nặng. Mọi người đều là dân quê, nông dân, có ai trong tay có nhiều của cải đâu, hơn nữa Vương Hà Hoa cũng không phải thiên hương quốc sắc gì, cũng chỉ là một thôn cô bình thường, có nhà ai mà cho nhiều chứ, cho nên hôn sự Vương Hà Hoa cũng bị chậm trễ, đến bây giờ cũng không có bà mối tới cửa.

Vốn ở nông thôn, mười sáu tuổi bắt đầu nghị thân là chuyện bình thường, sau đó ở trong nhà ngốc một hai năm rồi xuất giá thì thích hợp. Nhưng mà Vương Hà Hoa cũng đã qua mười sáu, đang ở mười bảy tuổi, cũng không thấy bà mối, Vương Hà Hoa cũng rất gấp, trong lòng cũng có chút thầm oán nương mình. Lợi hại (hung dữ) như vậy làm chi, giờ không chỉ riêng nàng, hôn sự của tứ ca cũng chưa có. Bởi vì tứ ca là cưới vợ, nhà người ta có khuê nữ ai cũng sợ gả nữ nhi lại đây, bị mẹ chồng sắp đặt chịu không nổi.

Cũng còn có một nguyên nhân bất lợi với Vương Hà Hoa, mọi người đều nói nữ nhi giống mẫu thân, nếu Vương Hà Hoa cũng lợi hại giống như nương nàng, vậy thì phải làm sao bây giờ? Con trai của mình cũng không quản được thì sao? Hoặc là mắng nhau với mẹ chồng?

Cho nên hôm nay vừa nghe Triệu thị lại nói cái gì mà nha đầu lừa đảo hay không nha đầu lừa đảo, Vương Hà Hoa liền nhịn không được mà mở miệng.

Triệu thị đối với khuê nữ của mình cũng rất thương yêu, điểm điểm cái trán của nàng nói: “Nhanh ăn cơm của ngươi, lát nữa nương luộc bắp cho ngươi ăn.”

Đúng lúc Vương Chi Nhi kêu Vương Đồng Tỏa đến, nghe thấy bà nội nói lời này, vội hô lên: “Nội, con cũng muốn ăn!”

”Ăn ăn ăn, muốn ăn nghèo lão nương hả! Ta nói nhà lão Nhị, hôm nay là ngươi nấu cơm, sao ngươi không biết xấu hổ mà đặt mông ngồi xuống, cái gì cũng không quản? Đừng tưởng rằng ngươi sinh con trai thì có công, đại tẩu ngươi còn sinh ba đứa con trai kìa!” Không gõ gõ nhà lão Nhị này, thật sự là càng ngày càng không để mình vào mắt.

Mã thị vội cười nói với Triệu thị: “Nương, còn không rõ ngày mai phải đi nhà bà ngoại Tam Bảo sao? Cậu của Tam bảo ở bên ngoài trở lại, mang theo thật nhiều đồ, ta nghĩ cầm một ít về cho nương, cho nên . . .”

Triệu thị vừa nghe thì mở cờ trong bụng, cũng không có quở trách gì nữa, ngược lại còn hỏi Mã thị ăn có no hay không, có muốn thêm nữa không, trong lòng Vương Đồng Tỏa thở dài một hơi. Mà trong lòng Mã thị đắc ý dào dạt, chỉ biết mẹ chồng này chỉ cần ăn được chút đồ tốt, cũng may nhờ có nhà mẹ đẻ có ca ca đi ra ngoài buôn bán, thường thường có thể tiếp tế mình một ít, nếu không, cho dù là mình sinh Tam Bảo, cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Bởi vì nhà Lão Tam chỉ sinh được ba khuê nữ, nhà mẹ đẻ lại không được tốt lắm, cho nên mới sẽ bị đối đãi như vậy, mình cũng không nên như vậy. Cho mẹ chồng một chút chỗ tốt, mình cũng có thể chịu bực bội ít chút, nhưng mà, nghĩ đến phải cho bà bà này nọ, răng của nàng cũng đều đau đi. Khi nào thì có thể ở riêng đây, như vậy có thể quang minh chính đại tích lũy tiền riêng! Làm sao phải lén lút giống bây giờ?

Trong phòng bếp bốn mẹ con đã sớm biết sẽ không có phần mình ngồi ăn trên bàn, Thích thị và Vương Cúc Nhi thành thật, nhưng mà Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi thì không. Các nàng đã sớm giấu đi mấy cái bánh ngô, hơn nữa cũng để lại hơn một nửa rau dại kia, mình phải nấu cơm còn để mình bị đói, thật là vô lý!

Hiện tại bà nội càng ngày càng hận không thể để cho mấy mẹ con các nàng có thể không cần ăn cơm, cũng không thể để bà được như ý.

Thích thị có chút giật mình, nhưng mà cái gì cũng không có nói, yên lặng vuốt ve đầu nhỏ của Vương Phúc Nhi. Ăn cơm tại chỗ với bọn nhỏ, nàng có thể chịu khổ, nhưng mà không thể để cho bọn nhỏ cũng chịu khổ, đối với hành vi bọn nhỏ tự mình giấu này nọ từ lúc ban đầu còn răn dạy đến bây giờ cũng im lặng không lên tiếng.

Vương Phúc Nhi cảm thấy nương mình có tiến bộ rất lớn, về sau còn muốn tăng cường nha.

Vương Phúc Nhi ăn nửa cái bánh ngô thì chuyển băng ghế nhỏ ở trong phòng bếp ra cửa canh chừng, miễn cho có ai đó không cẩn thận đi vào, phát hiện rồi nói cho bà nội thì không tốt. Dù sao nàng còn nhỏ, ăn cũng không bao nhiêu, mà buổi sáng còn ăn đào.

Không thể không nói, chờ những người đó đều ăn xong hết rồi mới đến phiên đám người Thích thị, đã không còn thừa bao nhiêu. Cũng may đám người Vương Phúc Nhi có dự kiến trước, bằng không thì phải chịu đói rồi. Vương Đồng Tỏa đi sau cùng, đưa nửa cái bánh ngô cho Thích thị.

”Nương Cúc nhi, nàng nhanh ăn đi, mấy ngày nay nương vì đối phó chuyện ruộng đất, chờ thêm vài ngày thì tốt rồi.”

Thích thị vội vàng gật đầu: “Cha Cúc nhi, buổi chiều chàng đi trong sông vớt chút cá đi, ta thấy mặt Phúc nhi cũng đã hõm vào.” Con gái nhỏ của nàng, là đứa nhỏ nhỏ nhất nhà này, nhưng mà lại một chút yêu thương của trưởng bối cũng không có được, tuổi còn nhỏ, ăn cũng không đủ no, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.

”Được, dù sao hiện tại lúa cũng trồng xong rồi, ta lập tức đi.” Vương Đồng Tỏa nói thì làm liền. Khai báo với cha Vương Hữu Căn, Vương Hữu Căn đáp ứng, Triệu thị còn nói:“Nước trong ruộng cũng không có, ngươi đi bắt cá cái gì, tiểu nha đầu lừa đảo, làm sao có tinh quý như vậy, nấu cá còn phí củi lửa.”

Vương Thiết Tỏa nghe được, lập tức tiếp lời nói: “Nước trong ruộng để con đi canh, tháo xong rồi con đi kiếm chút củi lửa trở về!”

Triệu thị bị lão nhân chặn lời, tức giận đến trực tiếp về phòng.

Vương Phúc Nhi cảm thấy bà nội mình khẳng định thịnh nóng tính, một ngày lại một ngày không phải cãi nhau thì chính là tức giận, thật sự là làm khó bà. Nhưng mà, cha đi bắt cá, buổi tối có thể uống canh cá, suy nghĩ một chút liền chảy nước miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.