Con Đường Sủng Thê

Chương 197: Chương 197: Chương 149




Triệu Trầm nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi quay trở lại.

Hắn biết dỗ nữ nhi, hơn nữa Xán Xán đại khái vẫn còn nhớ phụ thân, hai phụ tử nhanh chóng trở nên quen thuộc như lúc trước. Có tỷ tỷ đi đầu, Bình ca nhi và An ca nhi cũng không sợ người lạ lâu, cùng nhau ngồi trên lưng phụ thân cưỡi ngựa, chỉ là mới chơi một lát lại thấy buồn ngủ, vươn tay ra với mẫu thân muốn đi ngủ.

Thế là A Kết dựa vào lưng Triệu Trầm cho hai con bú sữa, Triệu Trầm cúi đầu chơi với nữ nhi đang không ngừng nói trong ngực mình.

A Kết nhỏ giọng nói chuyện với trượng phu: “Ở trong cung ăn no chưa? Nhà bếp có làm mấy món thịt cừu, nương đã để dành cho chàng.”

Triệu Trầm lập tức đáp lời: “Đợi hai đứa ngủ, hai mẫu tử lại theo ta ra ngoài ăn, một mình ăn chẳng có ý nghĩa gì.”

A Kết cười mà không nói, Xán Xán ngửa đầu nói với phụ thân: “Trưa mai mời tổ phụ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, còn có dì đến nhà ăn thịt cừu!”

Triệu Trầm chỉ vào mũi bé: “Ngày mai tổ phụ và ngoại tổ phụ đều phải tiến cung làm việc rồi, không có cách nào đến được.”

Xán Xán sửng sốt một chốc, nhỏ giọng nói: “Con nhớ tổ phụ và ngoại tổ phụ.”

A Kết quay đầu nhìn, nói: “Dù sao cũng chưa cho người đi mời, hay đổi lại thành ngày kia đi, vừa vặn mấy người đó được hưu mộc. Thịt cừu cứ đông lạnh trước, đến ngày đó lại ăn.” Tối qua Triệu Trầm đã nói với nàng, lần này hoàng thượng cho hắn được nghỉ nửa tháng.

Triệu Trầm nhìn nữ nhi, đồng ý.

Hôm nay trong cung cũng không thể nói chuyện với lão cha già được, một năm không gặp, đặc biệt là hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn đột nhiên phát hiện ra hắn cũng nhớ lão già. Hôm nay toàn tộc Tần gia đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đại gia đình Ninh gia cũng rất nhanh sẽ trở về, hắn không muốn lại vì chuyện quá khứ mà lạnh lùng với lão già nữa. Mẫu thân đối với lão già như thế nào, hắn sẽ không can thiệp, hắn chỉ làm tốt vai trò của nhi tử.

Hắn họ Triệu, hắn được mẫu thân nuôi lớn, nhưng cũng được phụ thân mời tiên sinh giỏi dày công dạy dỗ hắn. Trong quá khứ hắn và phụ thân cùng nhau báo thù cho Triệu gia và Ninh gia, bây giờ thù đã báo, hắn cũng muốn cùng với phụ thân đối mặt với sự oán giận của người Ninh gia.

~

Ngày hôm đó, cảnh xuân tươi đẹp, trong hoa viên của phủ Võ anh hầu thật là đông vui náo nhiệt.

Trong hoa viên có một rừng đào nhỏ, lúc này vừa lúc hoa đào nở, A Kết đợi nhóm nữ quyến đến liền đưa mấy đứa nhỏ qua đó chơi. Đến nơi, Quý lão thái thái, Quách phu nhân, Ninh thị và Liễu thị ngồi cùng một chỗ, tỷ muội A Kết cũng với Quách Bảo Châu và Tằng Tuyết Nhu ngồi cùng một nơi, sai mấy nha hoàn ở bên cạnh canh chừng, để cho mấy đứa nhỏ chơi ở bên trong.

Trong đám nhỏ, Xán Xán mặc một váy đỏ ôm cầu chạy, Lý nhị lang ba tuổi cũng chạy, khuôn mặt nhỏ phồng má lên, cố gắng đuổi theo tỷ tỷ. Bình ca nhi và Quý gia Vĩnh ca nhi đã đi được, cũng chạy theo đuôi giống như là chia ra để đón đầu tỷ tỷ, An ca nhi đi còn chưa ổn, không đuổi kịp tức giận nằm xuống bò theo ca ca, tóm lấy ca ca không cho ca ca bỏ mình lại. Mặc dù Bình ca nhi đã biết đi, dù sao cũng còn nhỏ, bị đệ đệ kéo thì ngã nhào về phía trước, hai cậu bé liền lăn thành một cục. Vĩnh ca nhi và Bình ca nhi chơi với nhau rất vui, thấy vậy cũng theo Bình ca nhi bắt nạt đệ đệ, Xán Xán nhìn thấy, vội ném cầu đi chạy lại ôm lấy Vĩnh ca nhi đặt qua một bên, còn đệ đệ nhà mình thì mặc kệ. Vĩnh ca nhi không hiểu tại sao tỷ tỷ không cho cậu bé đi qua, muốn vòng qua người tỷ tỷ, Lý nhị lang bên kia nhìn thấy, nhặt lấy cầu của tỷ tỷ, nhếch miệng cười, chạy về phía mẫu thân. Xán Xán thấy vậy thì la to, chỉ huy ba đệ đệ đuổi theo cậu bé …

Quách Bảo Châu cố ý lườm A Kết: “Xán Xán quá xấu, luôn luôn bắt nạt nhi tử của muội.”

A Kết giải thích thay nữ nhi: “Hôm nay không có bắt nạt, bé sợ Bình ca nhi và An ca nhi đùa giỡn không cẩn thận đụng phải Vĩnh ca nhi.”

Quách Bảo Châu không tin, Tằng Tuyết Nhu giả vờ tức giận nói: “Được rồi, bây giờ bốn tỷ đệ đang đuổi theo nhi tử nhà muội đấy, sớm biết như thế thì muội sinh hai nhi tử, một đứa đối phó với Xán Xán, còn một đứa sẽ đối phó với ba đứa nhỏ, đảm bảo không lỗ.”

Quách Bảo Châu cười ha ha, chỉ vào bụng Lâm Trúc nói: “Tỷ sinh hai nhi tử cũng vô dụng, bên này chúng ta còn một đứa nữa, sang năm đã có thể ra chiến trường!”

Lâm Trúc cười đánh tay nàng.

Ninh thị ngồi đối diện nhìn một đám nhỏ cảm khái: “ Thời gian này trôi qua thật nhanh, nháy mắt ở bên cạnh đã có thêm nhiều trẻ con như vậy, hết người này đến người khác sinh ra. A Trúc mang thai cũng sắp được bốn tháng rồi nhỉ?”

Quách phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, sắp bốn tháng, còn phải cảm ơn Thừa Viễn, nếu không phải nó cưới A Kết về, Tử Kính sẽ không gặp được A Trúc, vậy thì không biết ta còn phải đợi bao nhiêu năm nữa mới được bế cháu.”

Liễu thị cười vui mừng, hai nữ nhi đều sống hạnh phúc, người làm mẹ như bà cũng an tâm, liếc thấy bên kia có mấy người đang đi tới, Liễu thị nghiêng đầu nhìn, cười nói: “Nhìn kìa, đám nhỏ chơi đùa vui vẻ như vậy, ồn đến mức kéo phụ thân bọn chúng đến đây cả rồi.”

Quách phu nhân và Ninh thị quay đầu nhìn, quả nhiên là mấy người Triệu Trầm.

“Phụ thân!” Xán Xán tinh mắt, vừa nhìn thấy phụ thân liền vội chạy tới.

Mấy nam nhân đứng dàn hàng đón tiếp các nhi tử, nữ nhi của mình.

Quách Bảo Châu che miệng cười trộm, chỉ vào ca ca nhà mình nói với Lâm Trúc: “Muội nói xem, trong lòng ca ca ta bây giờ đang nghĩ cái gì?”

Những người kia đều có con để bế rồi, nhưng con của hắn còn chưa ra đời.

Lâm Trúc nhìn Quách Tử Kính, đúng lúc Quách Tử Kính cũng nhìn qua, Lâm Trúc cười dời ánh mắt, trách ai được? Dù sao cũng không thể trách nàng.

Triệu Trầm bế lấy Xán Xán trước, tiếp theo là Lý Tông Hoa bế nhi tử nhà mình lên, Quý Chiêu thì ngồi xuống, thảnh thơi nhìn Vĩnh ca nhi chậm rãi đi về phía bên này. Quách Tử Kính nhìn cặp sinh đôi rồi nói với Triệu Trầm: “Ta giúp ngươi bế huynh đệ Bình ca nhi.” Các nam nhân đều ở bên này, hắn đi tìm mẫu thân và thê tử không tiện.

Triệu Trầm cúi đầu hỏi nữ nhi: “Xán Xán nói xem, con muốn cho ai bế đệ đệ?”

Xán Xán còn chưa nói, Vĩnh ca nhi đột nhiên khóc lớn lên, Triệu Trầm và Quách Tử Kính giật mình, cùng quay đầu nhìn lại, sau đó đều choáng váng.

Ra là Bình ca nhi và An ca nhi thấy tỷ tỷ và ca ca Lý gia đều đã có người bế, An ca nhi liền bò về phía Quách Tử Kính, Bình ca nhi không muốn tranh với đệ đệ, thấy bên kia còn một nam nhân nữa, vội vàng thay đổi phương hướng bò về phía Quý Chiêu. Vĩnh ca nhi nhe răng nhìn phụ thân nhà mình, vốn không nghĩ tới sẽ có người tranh đoạt với cậu bé, cứ đi từ từ, đột nhiên thấy Bình ca nhi bò đến trước mặt bé, di chuyển về phía phụ thân mình. Chuyện này không thể nào, Vĩnh ca nhi liền ngồi xuống đất khóc toáng lên.

A Kết muốn đứng dậy bế Bình ca nhi, Quách Bảo Châu ngăn nàng lại: “Tẩu tử ngồi đi, để muội xem Quý Chiêu làm thế nào?

Giọng nàng lớn, Quý Chiêu nghe thấy, đau đầu liếc nhìn nàng, lại nhìn nhi tử đang ấm ức ngồi đằng kia, rồi nhìn Bình ca nhi đã nhanh chóng đến trước mặt, trong lòng thầm oán trách Triệu Trầm, không có việc gì lại sinh ra nhi tử hư hỏng như vậy làm cái gì?

Triệu Trầm thấy Quý Chiêu khó xử , ôm Xán Xán đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống hỏi nhi tử: “Bình ca nhi muốn để phụ thân ôm hay là cô phụ(chồng của cô/ dượng) ôm?”

Bình ca nhi ngẩng đầu, có chút hoang mang nhìn về phía tỷ tỷ.

Triệu Trầm cười ha ha, vươn tay ra với nhi tử: “Sức lực của phụ thân lớn, có thể bế được cả tỷ tỷ và Bình ca nhi.”

Xán Xán cũng đưa tay ra với đệ đệ, Bình ca nhi lập tức vứt bỏ Quý Chiêu, quay đầu cho phụ thân bế.

Vĩnh ca nhi bên kia thấy vậy, đưa tay dụi mắt, ngồi gọi phụ thân. Quý Chiêu nhanh chóng lại gần bế tiểu tử dậy, Vĩnh ca nhi vẫn còn cảm thấy tủi thân, gục đầu vào vai phụ thân thút tha thút thít, lại không biết những người lớn đang cười bọn họ.

~

Lúc ăn cơm, Quý Chiêu nói chuyện này cho Triệu Duẫn Đình và Lâm Hiền nghe, rồi phàn nàn với hai người: “Bình ca nhi và An ca nhi nghịch như vậy, không biết là giống vị bá phụ nào nữa.” Trước mặt trưởng bối hắn nói chuyện cũng không kiêng dè gì cả.

Quách Nghị hừ lạnh: “Còn có thể giống ai chứ, ba tỷ muội đệ(chị em) tiểu Cửu đều là những đứa bé ngoan cả.”

Triệu Trầm nghe thấy vậy thì đặt cốc rượu xuống, những lời này nghe vào tai không giống như đang châm chọc lão già nhà mình, mà là như đang hướng về hắn đúng không?

Triệu Duẫn Đình không để bụng, cháu trai nghịch ngợm, khi lớn lên sẽ không bị người bắt nạt, nhưng mà hắn vẫn đâm Quách Nghị một câu: “Ngươi cũng sắp có cháu rồi, đến lúc đó nếu cháu trai của ông cũng bắt nạt người khác, ngàn vạn lần nhớ lấy lời hôm nay ngươi đã nói.”

Lâm Hiều cười hòa giải, đứa nhỏ của hai nhà đều là cháu ngoại của hắn, hắn đều thương yêu.

Ở tiền viện ăn uống linh đình, già trẻ âm thầm so tửu lượng, ở hậu viện các nữ quyến nhìn mấy đứa nhỏ ăn cơm cũng tràn ngập tiếng cười, sau khi ăn xong, mọi người ngồi một lát, ngoại trừ Triệu Duẫn Đình uống quá chén được Triệu Trầm sai Trần Bình dìu đến khách phòng, những nhà khác lần lượt cáo từ.

Ninh thị cùng với nhi tử và con dâu tiễn khách, lúc quay về viện bà không hề bất ngờ khi thấy Triệu Duẫn Đình đang nằm trên giường trong phòng.

Bà nhíu mày, sai Vấn Mai ra bên ngoài canh chừng, bà quyết định hôm nay nói rõ ràng với hắn một lần.

Bà bình tĩnh nói, vẫn là những câu đó. Triệu Duẫn Đình nằm không nhúc nhích, lúc Ninh thị đang còn hoài nghi liệu nam nhân này có phải thực sự đang ngủ không, Triệu Duẫn Đình đột nhiên kéo bà lên trên giường, gắt gao chặn lại, chôn đầu trong ngực bà khàn khàn nói: “Lan Dung, nhạc phụ và nhạc mẫu sắp về rồi, nếu bọn họ tha thứ cho ta, ta sẽ tiếp tục bám lấy nàng, lỡ như bọn họ không

đồng ý, ta cũng không mặt dày làm phiền nàng nữa. Lan Dung, có thể hôm nay là lần cuối cùng, nàng đừng đuổi ta đi …”

Hắn lầm bầm nói, chậm rãi vén vạt áo của bà, giống như chỉ cần bà nói một câu không được, hắn sẽ lập tức dừng lại.

Ninh thị im lặng nhìn trần nhà.

Triệu Duẫn Đình sợ không nhận được sự tha thứ của phụ mẫu bà, thì sao bà lại không sợ chứ? Bà có tổ phụ, tổ mẫu, có đại bá(bác), tiểu thúc(chú), có ba nhà huynh trưởng, có cháu trai cháu gái, có quá nhiều người vì bà mà bị liên lụy, bà vốn chưa từng hy vọng được tất cả mọi người tha thứ cho bà. Triệu Duẫn Đình càng không có khả năng được người Ninh gia tha thứ, cho nên có thể đây thật sự là lần cuối cùng.

Cự tuyệt cái gì chứ?

Nếu Triệu Duẫn Đình cần một lần cuối cùng này mới chịu yên, bà sẽ cho hắn.

Mặt trời xuống núi, Triệu Duẫn Đình mới rời đi.

“Thái thái, có muốn phòng bếp nấu thuốc không?” Cách rèm cửa, Vấn Mai nhỏ giọng hỏi.

Ninh thị miễn cưỡng mở to mắt, quét mắt nhìn chất lỏng Triệu Duẫn Đình phun ra trên bụng, nghẹn giọng trả lời: “Không cần.”

Thuốc quá đắng, nếu Triệu Duẫn Đình đã ra ở bên ngoài, bà cũng không cần phải tra tấn bản thân uống thứ thuốc đó.

Nhìn sắc trời, bà nói Vấn Mai: “Ngươi đi nói với Hầu gia và phu nhân một tiếng, hai người tự ăn cơm tối đi, không cần phải qua đây.”

Vấn Mai lên tiếng đáp lời.

Lúc Thúy Ngọc đi vào truyền lời, Triệu Trầm đang giới thiệu thân thích của Ninh gia cho thê tử, nghe thấy vậy thì trong lòng thầm hiểu rõ nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, tiếp tục nói chuyện với A Kết: “Đại phòng có hai người cữu cữu (cậu), có ba biểu huynh; nhị phòng chúng ta chỉ có một người cậu, tứ biểu huynh hơn ta ba tuổi; còn tam phòng thì cậu nhỏ mới mười bốn tuổi, chưa thành thân.”

A Kết có chút ấn tượng với tam phòng, tò mò hỏi: “Không phải còn có một người dì nhỏ hơn chàng hai tuổi sao?”

Thần sắc của Triệu Trầm trở nên ảm đạm, nắm tay nàng nói: “Dì nhỏ, ngoài ra còn có tam gia, biểu tỷ, biểu muội, đều gả cho người ta rồi, chỉ có biểu muội Nghi Phương theo về thôi.”

Tuy phụ thân và dượng đều chi tiền để những người bên kia để ý chăm sóc Ninh gia, nhưng dù sao cũng là ở đất lưu đày, người Ninh gia cũng chỉ không phải làm những việc nặng nhọc, ăn mặc chi phí hàng ngày không thể so với ở kinh thành được. Đàn ông thì không sao, chủ yếu dựa vào sức mình để làm việc, thê tử có xuất thân thấp cũng không sao, mà nữ nhân đến tuổi thì phải gả cho người ta, cho dù là gả cho Bách Hộ(một chức quan) quản lý quân đội thì vẫn uất ức cho các nàng. Ninh gia là nhà thi thư, chỉ nhìn một cách đơn thuần hôn sự của ba tỷ muội mẫu thân, liền biết dưới tình huống bình thường, không lo không gả được cho người trong sạch.

A Kết không khỏi cảm thấy khổ sở, nếu không có Tần gia, những biểu cô(chị và em gái chồng/cha) kia của Ninh gia …

Nhưng số phận đã như vậy rồi, điều duy nhất họ có thể làm, cũng là tận lực bồi thường tổn thất.

“Lúc nào thì đoàn người ngoại tổ phụ có thể về đến kinh thành? Tòa nhà của Ninh gia chắc có cần sai người quét dọn?” Không muốn nam nhân tự trách, A Kết cố gắng chuyển tâm tư hắn đến chuyện khác.

Nhìn ra thê tử lo lắng, Triệu Trầm cười cười, sờ mặt nàng nói: “Yên tâm, ta đã cho người thu xếp hết rồi, cuối tháng ba họ sẽ về đến, nàng chỉ cần nhớ gia quyến các nhà là được. A Kết, vẫn là câu nói kia, Triệu gia nợ bọn họ, ta và phụ thân sẽ tận lực bồi thường, nhưng nếu như có người cố ý gây khó dễ với nàng, nàng cũng không cần nén giận, nàng và bọn nhỏ không hề nợ bọn họ.”

Bản thân hắn chịu uất ức cũng không sao, nhưng hắn sẽ không để cho thê nhi(vợ con) phải chịu ức hiếp cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.