Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 10: Chương 10: Ôm Đùi Vàng




Tốn chút tâm tư lấy lòng Từ tổng quản cùng tiểu thái giám Ngự thiện phòng làm ra một bát nước ô mai ướp lạnh, Lăng Tiêu liền bưng nó tới Ngự Thư phòng.

Hoàng đế im lặng không lên tiếng nhìn về phía nước ô mai trên bàn.

Nước sóng sánh, bên trên nổi lơ lửng mấy cục đá, trên mép bát dính bọt nước, tỏa hơi mái nhè nhẹ.

Hắn buông sách trên tay xuống, nhìn về phía Lăng Tiêu đang quỳ gối bên dưới: “Ngươi chuồn ra, chỉ vì cái này?”

Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế này biết y chạy ra ngoài a…

Y nuốt một ngụm nước bọt, cúi thấp đầu, vội vàng giải thích: “Hoàng Thượng, nô tài thấy ngài dùng bữa tối không nhiều lắm, sợ là thời tiết quá nóng ảnh hưởng tới khẩu vị, nước ô mai này là đặc sản gia hương nô tài, khai vị bớt nóng, nô tài muốn làm một bát cho ngài, lúc này mới đi Ngự thiện phòng.”

Ánh mắt hoàng đế lần thứ hai nhìn về phía nước ô mai, Lăng Tiêu thấy thế, đứng dậy, đi đến cạnh bàn, bưng nước ô mai nhẹ uống một ngụm, sau đó cung kính đặt trước mặt hoàng đế.

“Hoàng Thượng, nô tài đã hưởng qua, xin an tâm hưởng dụng.”

Hoàng đế nhướng mày, tiểu thái giám này thật to gan, không có mệnh lệnh của hắn mà dám một mình đứng dậy, cũng chưa thấy qua ai thử độc lại trực tiếp dùng bát mình, ngược lại là mới mẻ.

Hoàng đế nhìn chằm chằm tiểu thái giám trước mặt, y khom người ở trước, thái độ cung kính nhưng cũng không khiêm tốn, hơi cúi thấp đầu ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy thần thái khác thường hiện trên mặt y.

Hoàng đế đột nhiên hứng thú với thứ Lăng Tiêu bưng lên, hắn đảo mắt nhìn về phía nước ô mai, bọt nước trên mép bát đã bị hủy, vòng quanh là dấu môi của tiểu thái giám, hắn rũ rũ mắt, rốt cục vươn tay nhận nước ô mai, nâng bát uống một hơi cạn sạch.

Nước ô mai xuống bụng, hoàng đế thoải mái thở dài một tiếng, chuyển động bát rỗng trong tay, hắn tâm tình hảo cười cười: “Thứ này quả thật không tồi.”

Lăng Tiêu cúi đầu mỉm cười.

Hoàng đế đặt bát rỗng lên bàn, ngón tay vòng quanh mép bát: “Ngươi lấy lòng trẫm như vậy, muốn cái gì?”

Lăng Tiêu nghe nói giật mình, vội quỳ trên mặt đất: “Nô tài không dám.”

Hoàng đế híp mắt, dừng động tác trong tay, ánh mắt thâm thúy dừng trên người Lăng Tiêu, làm như nhìn thấu Lăng Tiêu, từ từ, hoàng đế vẫn chưa mở miệng, tựa hồ đang chờ Lăng Tiêu chủ động.

Lăng Tiêu cười khổ một tiếng, hoàng đế này rất khôn khéo, chút tâm tư nhỏ ấy của y sớm đã bị nhìn thấu.

Tư điểm, y không dám giấu diếm nữa, cúi thấp đầu nói: “Hoàng Thượng, nô tài quả thật có một chuyện muốn nhờ.”

“Nói nghe xem.” Hoàng đế hai tay giao nhau, tựa vào lưng ghế.

Lăng Tiêu liếm liếm môi nói: “Nô tài… Nô tài muốn làm việc bên người Hoàng Thượng.”

Hoàng đế nhướng mày, Lăng Tiêu nói: “Tiểu công tử Lan Úy hiện giờ không dám liên hệ với Mạc tú nữ nữa, Mạc tú nữ lại không biết nguyên do, nàng thời khắc muốn nô tài giúp nàng truyền tin, nhưng nô tài sao dám!”

Nói xong, Lăng Tiêu lặng lẽ nâng nâng mắt, thấy hoàng đế sắc mặt bất định, không vui không giận, y tâm trạng thấp thỏm, nhưng cũng chỉ phải kiên trì nói: “Nhưng mà, Mạc tú nữ dù sao cũng là chủ tử trước đây của nô tài, nô tài cũng không dám cãi lời nàng, nô tài vì việc này buồn rầu không dứt. Nên nghĩ …”

Nói tới đây, Lăng Tiêu cố ý tạm dừng một chút, nhấp nhấp môi nói: “Nên nghĩ … nếu có thể làm việc trước mặt hoàng thượng, vậy Mạc tú nữ sẽ không làm khó xử nô tài nữa.”

“Nô tài tự biết tay chân vụng về, sợ chiếu cố Hoàng Thượng không tốt, nhưng nô tài một lòng chân thành.”

Lăng Tiêu đầu đặt trên sàn nhà, trên trán cảm giác lạnh lẽo, toàn bộ thân thể quỳ gối trước mặt hoàng đế, ngược lại hiện ra vài phần đáng thương.

Muốn tự tiến cử trước mặt hoàng đế, phương thức thuyết pháp đều có rất nhiều, nhưng hoàng đế sẽ không tin, hắn rất khôn khéo, tự biết không ai sẽ làm chuyện không có ích, cho nên, Lăng Tiêu tự tiến cử xuất phát từ lợi ích của bản thân, như vậy độ tin tưởng cao hơn nịnh nọt hoàng đế nhiều, hơn nữa, còn có thể hiện ra y thẳng thắn thành khẩn, hoàng đế thích nhất không phải là thẳng thắn thành khẩn hay sao!

Hoàng đế hơi hơi kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, buông lỏng hai tay giao nhau, đột nhiên hô: “Từ tổng quản.”

Sau đó Từ tổng quản ở ngoài cửa đi vào, đến phía trước chỗ Lăng Tiêu đang quỳ để hành lễ: “Hoàng Thượng.”

“Tiểu thái giám này cứ an bài bên người trẫm đi.”

“Vâng.” Từ tổng quản tạm dừng một chút liền lĩnh mệnh.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cười thầm, y thành công.

“Dẫn đi đi.” Đang mừng thầm, hoàng đế mở miệng.

Lăng Tiêu suy sụp xụ mặt, xem ra, y tuy rằng thành công, nhưng mấy lời này lại khiến ấn tượng của y trong lòng hoàng đế bị phá vỡ.

Nhưng, cũng không vội, y theo bên người hoàng đế còn có rất nhiều cơ hội, Lăng Tiêu yên lặng nhếch môi, cung kính khom người với hoàng đế, đi theo Từ tổng quản ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa, Từ tổng quản liền quay đầu lại cười lạnh nhìn Lăng Tiêu.

“Hảo một tiểu thái giám thông minh!”

Lăng Tiêu cúi đầu, trong lòng y tự nhiên sẽ hiểu y ở bên người hoàng đế, không vui nhất phỏng chừng liền chính là Từ tổng quản này.

Ở trong hậu cung này, tất cả mọi người đều vì một chữ —— sủng.

Ân sủng của hoàng đế có thể khiến cho bất cứ người nào trong cung này biến thành có quyền có tài, cho nên tất cả mọi người đều vội vã lấy lòng hoàng đế.

Nhưng bên người hoàng đế vẫn luôn chỉ có một thái giám được sủng ái tin tưởng, chính là Từ tổng quản trước mặt y.

Mà hiện tại, hoàng đế mở miệng vàng, để y có thể đi theo bên người hoàng đế, sủng tín bên người hoàng đế cũng không chỉ có mình Từ tổng quản …

Điều này khiến Từ tổng quản sao có thể không giận?

Từ tổng quản đã sắp có con mắt khác với tiểu thái giám này, lúc đầu vừa mới nhận một ít chỗ tốt từ y, cho y mấy cục đá, nhìn cái dáng cung kính của y còn cho rằng là một người an phận, kết quả giây tiếp theo y liền cầm mấy cục đá mình cho đi lấy lòng hoàng đế, khiến hoàng đế mở miệng lưu y lại bên người, đây không phải là đánh mặt mình hay sao!

Từ tổng quản càng nghĩ càng giận, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu liền không vừa mắt.

Lăng Tiêu hiểu rõ trong lòng, nhưng mà, y biết, y muốn làm đầu to trong cung, Từ tổng quản này sớm muộn gì cũng phải đắc tội.

Nhưng mà, hiện tại y vẫn không thể công khai đối nghịch ông ta.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu càng có vẻ cung kính với Từ tổng quản hơn.

Đời trước, Lăng Tiêu vì hỏi thăm sở thích của hoàng đế, tiếp xúc với Từ tổng quản không ít, Từ tổng quản người này trừ tham tài lợi thế, còn thích được người nâng, thích cao cao tại thượng, càng khiêm tốn cung kính với ông ta, ông ta càng giảm cảnh giác, do đó xem nhẹ một vài nguy cơ.

Lăng Tiêu cảm thấy, nếu không phải hoàng đế có lòng, người bình thường không thân tín người khác, có lẽ Từ tổng quản đã sớm bị quét xuống.

Nhưng mà, lời này Lăng Tiêu chỉ nói thầm trong bụng mình, cũng không dám tùy ý nói ra.

Y bây giờ có thể làm chính là đủ loại cung kính khiêm tốn với Từ tổng quản nhìn y không vừa mắt này, khiến Từ tổng quản tận lực cảm thấy y không có gì uy hiếp.

Nhưng mà, không như mong muốn, Lăng Tiêu mới vừa tự tiến cử trước mặt hoàng đế lần đầu, ở trong mắt Từ tổng quản đã là người không an phận.

Sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi.

“Đừng tưởng rằng có thể làm việc bên người Hoàng Thượng là có thể lơi lỏng.”

“Bên người hoàng thượng không thể so sánh với chỗ trước kia của ngươi, nơi này cũng phải cẩn thận hầu hạ, nhưng đừng làm sai chuyện, ngươi nếu phạm sai lầm, cái đầu trên cổ sẽ không giữ được nữa.”

Từ tổng quản đe dọa, Lăng Tiêu làm ra dáng vẻ kinh hách thành thật, cung kính trả lời: “Nô tài nhớ kỹ.”

“Hừ.” Từ tổng quản hừ lạnh một tiếng, mang Lăng Tiêu đi tới một gian phòng nhỏ.

“Nơi này chính là chỗ ở của ngươi sau này, Hoàng Thượng giờ Mẹo thức dậy vào triều, giờ Hợi nghỉ ngơi, ngươi vào buổi sáng trước giờ Mẹo phải tới tẩm cung Hoàng Thượng, buổi tối khi Hoàng Thượng đi ngủ thì mới được rời đi, biết chưa?”

“Nô tài biết.” Lăng Tiêu cung kính đáp.

Từ tổng quản nói: “Vậy ngươi ngày mai bắt đầu làm việc đi, hôm nay, Hoàng Thượng vẫn là quen chúng ta hầu hạ.”

Từ tổng quản hơi đắc ý nói, phẩy phất trần, bước đi.

Lăng Tiêu dựng thẳng ngón giữa với bóng lưng của ông ta, trong lòng mắng chửi Từ tổng quản một trận.

Nói là muốn y ngày mai làm việc, chỉ nói y biết hoàng đế thức dậy vào giờ Mẹo, muốn y chạy tới tẩm cung trước, nhưng mà, lại không dẫn y đến tẩm cung hoàng đế một lần!

May mắn, y đời trước đã biết vị trí cụ thể của tẩm cung hoàng đế, không bị ông ta hố.

Hơn nữa, chỉ nói đơn giản là hoàng đế rời giường lúc nào đi ngủ khi nào, có chú ý gì thì lại không nói, đây không phải là chờ y vấp phải trắc trở hay sao!

Lăng Tiêu cười lạnh, y đời trước đã thăm dò hết tất cả về hoàng đế, làm sao có thể như ý Từ tổng quản chứ!

Giờ Mẹo thức dậy, y nếu thật sự là giờ Mẹo mới tới tẩm cung hoàng đế, y liền xong, hoàng đế muốn rời giường trước nửa canh giường, sau khi rời giường hắn sẽ đi Ngự Hoa viên luyện võ, rồi sau đó giờ Mẹo về tẩm cung rửa mặt chải đầu thay y phục vào triều, giờ Thìn hạ triều dùng cơm.

Sau đó tắm rửa thay y phục bình thường xử lý chính vụ, buổi trưa dùng cơm về tẩm cung nghỉ ngơi, buổi tối giờ Dậu dùng bữa, rồi sau đó sẽ chọn lựa phi tử, giải trí.

Ban ngày cũng rất có thể đi dạo Ngự Hoa viên, hơn nữa, hoàng đế rất thích một mình đi dạo hoàng cung, tuy rằng Lăng Tiêu cũng không biết có gì hay để dạo.

Nhưng đời trước, y nhìn thấy qua rất nhiều lần, hoàng đế một mình xuất hiện ở đủ nơi trong hoàng cung, chẳng qua khi đó đều bị y hoàn mỹ tránh được, cả đời này, liền không cần phải nói, chạm nhau liền chạm phải ba lượt.

Ngày hôm sau, Lăng Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt, xoay người nhảy lên, xách quần áo liền ra cửa.

Ban đêm, sợ nhầm canh giờ, y gần như cả đêm không ngủ ngon giấc, lúc này không trung sáng lên, tựa hồ đã đến giờ mẹo, Lăng Tiêu không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới tẩm cung hoàng đế.

Tiểu thái giám trực đêm còn đang chia ra đứng ở cửa tẩm cung hoàng đế, trong phòng cũng không có động tĩnh, Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở phào, xem ra, y đến sớm.

Căn cứ tâm tư đến cũng đã đến, Lăng Tiêu đồng thời đứng ở cửa với tiểu thái giám gác đêm.

Không lâu sau đó, Từ tổng quản cũng đến, nhìn thấy Lăng Tiêu thì hơi hơi sửng sốt, tiện đà dịch thân đứng phía trước Lăng Tiêu.

“Ngươi tới ngược lại rất sớm.” Từ tổng quản âm dương quái khí nói.

Lăng Tiêu cúi đầu cung kính trả lời: “Nô tài ghi nhớ tổng quản dạy bảo, sợ lầm canh giờ, phạm sai không thể bù lại, cố ý đến trước thời gian.”

“Hừ, cũng có tâm.”Từ tổng quản vứt y nói.

“Người tới.” Trong phòng truyền đến thanh âm, là thanh âm mang theo chút từ tính của hoàng đế.

Từ tổng quản vội vàng đẩy cửa vào, quỳ gối trước giường hoàng đế: “Có nô tài.”

Lăng Tiêu cũng theo vào cửa, quỳ gối phía sau Từ tổng quản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.