Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 6: Chương 6: Nhục nhã và khuất phục




Ầm ——

Nghe được tiếng đóng cửa lạnh như băng kia, cô ôm bả vai một cái, nhìn vết bầm đáng sợ trên cổ tay, hốc mắt ê ẩm hơi sung lên vì khóc, cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào, cho dù là tiếng ngẹn ngào.

Không lâu, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng động cơ xe khởi động.

Xe rời đi, càng lúc càng xa, cho đến khi nghe được anh ta không trở lại nữa, thật sự rời đi, cô cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên nhắm chặt hai mắt, buông thả mình đau khổ khóc thành tiếng.

Ở nơi biệt thự bờ biển xa lạ này, cô đem cái quý gái nhất đời con gái, hoàn toàn cho một người đàn ông xa lạ.

Cô cũng từng suy đoán, người kia tại sao lại chọn trúng cô? Sau đó suy nghĩ một chút, đại khái là bởi vì cô thân phận bình dân, đối với quyền nuôi dưỡng con trong tương lại sẽ không tạo thành uy hiếp gì.

Cô không biết làm như vậy kết quả có đúng hay không, cũng không biết chuyện này kết quả khó khăn gạt cha được bao lâu? Nhưng hôm nay cô đã bỏ nhà đi, đã lựa chọn, nhưng cô không hối hận, cũng không cho phép bản thân hối hận.

Đối với một người để duy trì cuộc sống cũng khó khăn mà nói, tôn nghiêm loại này cũng quá mức xa xỉ, đây cũng là lối thoát duy nhất của cô.

Huống chi, dù là con nuôi, mấy năm này cha một mực đối với cô rất tốt, coi như con đẻ của mình vậy. Dù là phương diện sinh hoạt hay là đồ ăn thức uống, quần áo, trong lòng cô vô cùng biết ơn họ. Hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, đang lúc nguy nan, vô luận như thế nào, phần ân tình này cô vẫn phải trả.

Những thứ khác, cô tạm thời không muốn nghĩ quá nhiều.

Mộ Nhã Triết sẽ không biết, chiều nay, để trong cô một sinh mạng, lưu lại biết bao vết thương không cách nào xóa nhòa. Càng không biết sau này người đàn bà này, lại sẽ cùng anh đồng thời xuất hiện như thế nào.

. . .

Tờ mờ sáng, nắng ban mai.

Vân Thi Thi chậm rãi ngồi dậy, từ từ gỡ cái bịt mắt ngủ trên mặt xuống, đem cái chăn trắng như tuyết cuốn lên người thật chặt, đi tới bên cửa sổ đem rèm cửa sổ vén lên thật cao.

Nhưng mà ánh mặt trời, làm thế nào cũng không vào lòng cô được. Nơi đó, vẫn là một mảnh tăm tối.

Ngoài cửa, một trận tiếng bước chân dồn dập.

Cửa bị mở toang ra.

Vân Thi Thi cả kinh, quay đầu lại, thấy một cô gái đoan trang diễm lệ đi vào, bộ mặt tức giận đi gần về phía cô. Đi theo phía sau, là bý thư cùng cô ký kết khế ước, ngoan ngoãn ở một bên.

Cô gái đi đến trước mặt Vân Thi Thi, bước chân đứng yên, ánh mắt hiên ngang quét qua người cô từ trên xuống dưới, nhưng trên mặt đầy chán ghét, tầm mắt rơi vào vết hôn còn lưu lại trên người cô, ánh mắt ngưng lại.

Vân Thi Thi khẩn trương dùng chăn bao lấy thân thể, nhưng như thế nào cũng không che được dấu vết ân ái trên cổ.

Xanh đỏ lần lượt thay nhau, đau nhói ánh mắt đàn bà, hung tợn mở miệng: Cô chính là. . . Người đẻ thay ấy? !

Vân Thi Thi nuốt một tiếng: . . . Là, xin hỏi cô là. . .

Ba ——

Đáp lại cô, là một bàn tay dữ tợn!

Tiện nhân không biết xấu hổ! Cô. . . cô dựa vào cái gì, cô dựa vào cái gì. . . Người phụ nữ kia tóm chặt lấy tóc cô, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Cô đừng tưởng rằng, cô vì hắn sinh một đứa con, liền có thể mẫu bằng tử quý! Tôi cảnh cáo cô, tôi là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh ấy, mà cô, chẳng qua là con tiện nhân đẻ thay! Cô tốt nhất đừng ngấp nghé đặt chủ ý lên người anh ấy, hiểu không!

Vân Thi Thi ngạc nhiên sững sốt, khó khăn nói: Tôi ký hiệp ước, điều khoản phía trên tôi đều biết! Tôi cũng biết thân phận của mình. . .

Cô biết thì tốt! Người phụ nữ ngực phập phùng, mặc dù cô biết rõ, nếu không phải cô không có khả năng sinh đẻ, quyết sẽ không đến phiên cô gái này tới đây sinh người thừa kế sau này cho anh ấy, nhưng mà nghĩ đến đây cô gái cùng đàn ông cô yêu mến suốt đêm hoan lạc triền miên, trong lòng cô liền ghen tị nổi điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.