Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 357: Chương 357: Anh ấy chỉ là người bình thường




Editor: Hyna Nguyễn

“Khụ… Ông chủ… Ạc… Thật xin lỗi…”

Cái chân này thật là gây họa mà…

Mới vừa nghe Diệp Oản Oản nói muốn dẫn ông chủ của mình đi gặp ba mẹ cô ấy, dưới sự kích động Hứa Dịch không cẩn thận đạp một cước lên chân ga.

Hứa Dịch sợ đến mức hồn vía lên mây, nơm nớp lo sợ vội vàng nhặt điện thoại bị rớt lên đặt vào trong tay ông chủ của mình.

Sau đó vừa nâng mắt liền thấy… Trên mặt của ông chủ mình… Lộ ra vẻ mặt xưa nay chưa từng thấy qua…

Như là gặp đại địch, càng giống như gặp chuyện cực kỳ khó giải quyết.

Bất quá có thể xác định chính là, không hề có dấu hiệu tức giận.

A, ông chủ sẽ không phải bởi vì phải gặp mặt ba mẹ vợ mà khẩn trương chứ?

Hứa Dịch vội vàng bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu nói: “Khụ, ông chủ, chúng ta phải đợi Oản Oản tiểu thư cùng về sao?”

“Không cần, quay về Cẩm Viên.”

“Vâng.”

…………………………………………….

Tiệc mừng thọ tiến hành đến khi kết thúc, các khách mời lần lượt rời khỏi.

Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch sắc mặt gắng gượng ở cửa tiễn khách.

Thời điểm ở kiếp trước, do hai người tuyên bố tin tức đính hôn, người đền chúc mừng nhiều vô kể ai ở đó cũng lần lượt tiến đến nói lời chúc phúc, vì vậy lúc tiễn khách khuôn mặt đầy vẻ vui mừng. Nhưng cùng một sự việc lại khác thời gian, sau khi Diệp Oản Oản sống lại cũng giờ phút này, cũng sự việc này lại để cho hại người kia đối mặt với ánh mắt khác thường của khách mời.

Diệp Oản Oản từ trong nhà cũ đi ra, ánh mắt nhìn thấy phía xa xa có một chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, trong chớp mắt không khỏi hoảng hốt.

Chiếc xe kia… Thoạt nhìn thật sự rất quen thuộc…

“Oản Oản, có chuyện gì sao con?” Lương Uyển Quân hỏi.

“Mẹ, không có việc gì đâu.” Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, sau đó kéo tay của mẹ mình mở miệng nói: “Ba mẹ, chúng ta về nhà đi! Hành lý của ba mẹ con đã cho người chuyển tới biệt thự rồi!”

Lương Uyển Quân nghe vậy, lo âu nhìn Diệp Oản Oản một cái: “Oản Oản… Con thực sự đem căn nhà kia chuộc về rồi sao?”

Diệp Thiệu Đình cũng trầm giọng nói: “Theo ba được biết thì cái nhà kia sau khi đem ra đấu giá thì được Chử Hồng Quang mua lại…”

Diệp Oản Oản gật đầu đáp: “Không sai, con chính là chuộc căn nhà đó về từ trong tay Chử Hồng Quang.”

Diệp Thiệu Đình nghe vậy một mặt kinh ngạc: “Đó là một con cáo già cơ mà, con làm thế nào mà…”

Diệp Oản Oản biết cha mẹ đang lo lắng cái gì, liền cho hai người một ánh mắt an tâm: “Ba mẹ, hai người yên tâm đi, nhà ở là con dùng cách chính đáng để lấy được, có thời gian con sẽ giải thích mọi chuyện với ba mẹ.”

Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nhìn con gái mình vẻ mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi liền an tâm lại, gật đầu một cái.

Diệp Mộ Phàm đứng ở một bên, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh hôm đó Diệp Oản Oản ở trong điện thoại đối với mình nói: về sau ba mẹ do em chăm sóc và bảo vệ, mối thù của Diệp gia để em báo…

Lúc đó anh chỉ cảm thấy ý nghĩ của em gái mình thật là hảo huyền, quá mức ngây thơ, chỉ là nhất thời nổi hứng thôi, lại không nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng mà thôi, em gái mình không chỉ nói được, mà đã làm được, hơn nữa làm đến loại trình độ này…

Lương Uyển Quân không biết nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Oản Oản à, tình trạng của nhà chúng ta, bạn trai con có biết không?”

Diệp Oản Oản gật đầu đáp: “Dạ, anh ấy đương nhiên là đã biết rồi.”

“Vậy cậu ta cũng không để ý sao?” Điều mà Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình lo lắng nhất chính là vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình mình mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái, vì vậy mới lên tiếng hỏi rõ vấn đề này.

Vì để cho ba mẹ yên tâm, Diệp Oản Oản âm thầm suy nghĩ một lúc, sau đó quả quyết mở miệng nói: “Ba mẹ, hai nguời yên tâm đi, anh ấy không phải là người ở trong giới như chúng ta, chỉ là một người… Người bình thường, bình thường đi làm cho gia đình, là người vô cùng thành thật trung hậu, dáng dấp cũng đặc biệt bình thường!”

Diệp Oản Oản cảm thấy, lời nói dối này đã dùng hết khả năng công lực cả đời của cô rồi…

Diệp Thiệu Đình nghe xong quả nhiên an tâm, một mặt vui mừng mở miệng nói: “Thật sự sao?… Người bình thường cũng được a! Không cần đại phúc đại quý, coi như dáng dấp bình thường một chút cũng không có gì, chỉ cần đối với con tốt là được rồi!”

Lương Uyển Quân cũng tỏ vẻ rất hài lòng tiếp lời: “Đàn ông có tiền liền dễ dàng trở nên hư hỏng, quá đẹp cũng không an toàn, mẹ cũng lo lắng con khống chế không được, chỉ cần như con nói là rất tốt rồi!”

Diệp Oản Oản: “Khụ… Dạ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.