Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 20: Chương 20: Người phụ nữ mặt áo ren




Mùa hè mặt trời nóng rực chiếu xuống mặt đất, nóng rực đến cho người ta bức bối.

Giản Nhụy Ái xách theo hai ly cà phê giao cho khách hàng, đó là một ngôi biệt thự sang trọng, mặt trời bắn thẳng vào gương mặt trắng nõn của cô, thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, áo sơ mi đơn bạc dính đầy mồ hôi.

Nhìn nhà cao tầng, mắt tỏa sáng, ngạc nhiên nhìn phong cảnh bên ngoài, mỗi căn phòng mang một phong cách khác nhau, nhưng lại tạo nên vẻ đẹp chung, nhất định là đã phải hao tâm tổn sức rất nhiều.

Tầm mắt cô nhìn vào địa chỉ ghi trong giấy, lầu mười lăm! Con số kinh người, thiếu chút làm cô sặc chết rồi, hít sâu một cái, xách theo đồ đi vào.

Cô tìm kiếm số nhà ghi trên giấy, đếm đi đếm lại ba lần rốt cuộc cũng tìm được số nhà cần tìm.

Giản Nhụy Ái nhìn cửa Kim Hoàng Sắc, không thể xác định có phải Kim Hoàng chế tạo cửa hay không, nó vô cùng tinh tế, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, khích lệ mình không cần giống như một người hầu bưng bàn, ấn xuống nhấn chuông cửa.

Không lâu, gian phòng liền truyền đến một giọng nói nũng nịu của cô gái, giống như Lâm Chí Linh vậy: "Ai vậy?"

Cô lấy thái độ của người phục vụ, tươi cười: "Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của quán Nhân Ái, đem thức ăn đến cho quý vị."

"Được, đợi chút. . . . . ."

Đột nhiên, cửa được mở ra, Giản Nhụy Ái liếc qua trang thiết bị trong phòng, thấy một căn phòng vô cùng tráng lệ khiến hai mắt cô trợn to, đúng là một căn phòng hoàn mỹ, cô nằm mộng cũng muốn ở trong căn nhà như thế này, nhưng có thể cả đời này cô cũng không có cơ hội.

Càng làm cho cô trợn mắt há hốc mồm chính là chủ nhân căn nhà, giữa trưa rồi, chỉ mặc đồ ngủ ren, mỏng đến có thể thấy cảnh xuân bên trong, vóc người mỹ lệ, Giản Nhụy Ái đang muốn khen ngợi một câu.

Cô gái với đầu tóc xốc xếch, đôi mắt đầy mê ly, nhìn người từ trong chăn đi ra, nhưng càng giống như một giây trước hai người đang hung hăn yêu nhau.

"Xong chưa? Thế nào chậm như vậy?" Gian phòng truyền ra một giọng nói lười biếng.

Giản Nhụy Ái cảm nhận giọng nói kia vô cùng quen thuộc, trong phút chốc, anh xuất hiện trước mắt cô, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thấy người trước mắt chỉ quấn một tắm khăn trắng, lồng ngực lộ ra vẻ mạnh mẽ, nuốt một ngụm nước bọt, đại não trống rỗng.

Nửa thân trần khiến cô nhận ra người đàn ông kia ông ai khác là Đơn Triết Hạo

Đột nhiên nhìn thấy cô gái kia, Đơn Triết Hạo có vẻ kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh cất giấu, anh vì chuyện kia vẫn còn tức giận.

Ánh mắt thô bạo của anh quét qua sắc mặt ửng hồng của cô, thấy dáng vẻ ngay như phỏng của cô, từ đáy lòng cảm thấy cô rất ngốc.

Trong lòng anh gạt đi một tia chán ghét: "Làm sao cô lại ở đây?"

Giản Nhụy Ái trợn mắt hốc mồm nhìn thân thể đàn ông hấp dẫn phụ nữ, kẻ ngu cũng biết họ đang làm gì?

Tay cô xiết chặt thành quả đấm, khắc chế run rẩy trong lòng, không ngờ Đơn Triết Hạo không kiêng dè, trước mặt cô lại triền miên cùng cô gái khác.

Giản Nhụy Ái hạ thấp con mắt, mím chặt đôi môi, nắm cà phê trong tay, đứng tại cửa, giống như bị người yêu phụ bạc.

Cô gái với chiếc áo ren hồng kinh ngạc nhìn hai người, không ngờ Đơn Triết Hạo biết cô gái đưa cà phê, giữa hai người có chuyện gì? Đơn Triết Hạo khó khăn lắm mới ở lại bên cô, cô không để cho anh dễ dàng ở bên người con gái khác.

Hơn nữa nữ nhân này còn làm sao so được với cô: "Tiểu thư, cà phê của tôi phải không! Cô có thể đi rồi"

Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn cô gái với áo ren hồng nhớ tới nguyên nhân mình tới đây? Đem cà phê giao cho cô gái áo ren hồng, gấp gáp rời khỏi, cũng không cần tiền nữa.

Đơn Triết Hạo không muốn cô đi dễ dàng như thế, bắt được cánh tay của cô, dùng sức đem cô về bên cạnh mình, cơ hồ muốn đen cô dán lên cơ thể cô, để ngực cô đặt lên lồng ngực anh.

Giản Nhụy Ái không thể phản kháng, bị anh khống chế ngã vào ngực anh, trong phút giây da dẻ tiếp xúc trực tiếp, máu trên cơ thể cô như chạy ngược lại, lao lên đầu cô.

Cô tựa vào lồng ngực anh, có thể cảm nhận được anh vừa tắm xong, trên người mang theo mùi xà bông nồng đậm, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ, cô cố gắng giùng giằng: "Buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ."

Anh lạnh lẽo nói: "Làm gì? Nhanh như vậy đã muốn gặp anh, tiền cũng không cần lấy là sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.