Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 263: Chương 263: Đại kết cục hoàn mỹ




Vương Thiến Như đang trầm tư suy nghĩ miên man nên không để ý miếng thịt gà to lại rớt vào bát canh, nước canh bắn vào tay của cô khiến cô vội vàng vứt bỏ muỗng canh.

"Em làm sao vậy?" Cụ Duệ Tường cau mày cầm lấy tay Vương Thiến Như muốn quan sát xem có bị thương không.

"Em không sao đâu!" Vương Thiến Như rút tay về, ánh mắt ảm đạm xuống.

Cụ Duệ Tường quan sát Vương Thiến Như vội hỏi "Có phải em tức giận lời nói của anh lúc nãy phải không?"

"Không có!" Vương Thiến Như không muốn suy diễn.

Cụ Duệ Tường cắn cắn răng nhìn cô "Thật không có sao? Vậy sao em trầm tư như thế?"

Vương Thiến Như bức bách nhìn Cụ Duệ Tường, khống chế nói: "Đúng, lúc trước anh cũng máu lạnh như vậy vứt bỏ em, có phải hay không cũng là sợ cho mình thêm phiền toái."

Cụ Duệ Tường khiếp sợ nhìn Vương Thiến Như, một tay ôm lấy cô , "Từ trước đến giờ không cảm thấy em phiền toái chút nào.Trước đây trong lòng của anh có Giản Nhuỵ Ái, nếu như cùng với em chính là không công bằng đối với em. Anh hi vọng mình có thể buông bỏ đoạn tình cảm cũ rồi mới đi cùng với em mới đem lại hạnh phúc cho em được"

"Có thật không?" hốc mắt Vương Thiến Như hồng lên, nếu như mọi chuyện là như thế cô liền cảm thấy được an ủi.

"Em không tin tưởng anh. . . . . ."

"Không có, em tin tưởng anh, từ đầu tới đuôi em đều tin tưởng anh"

Cụ Duệ Tường cúi đầu hôn lên miệng Vương Thiến Như đang ngậm canh gà , đem lấy canh gà hút qua hết rồi say đắm hôn môi cô .

Vương Thiến Như muốn đẩy ra Cụ Duệ Tường, "Đừng, bây giờ là thời gian làm việc, sẽ có người vào đến ."

"Nơi này phòng làm việc tổng giám đốc, không có anh cho phép không ai dám vào đâu" Cụ Duệ Tường bàn tay không thể chờ đợi cởi nút cài áo của cô.

Thời khắc mấu chốt, cắm ở trên quần bò, khẽ đề nghị "Về sau không cần ở mặc quần jean, thật rất khó cởi."

"Cụ Duệ Tường, đừng náo loạn, chúng ta cũng đã làm nhiều lần như vậy, tốt nhất là anh làm công việc." Vương Thiến Như nũng nịu nói qua.

"Thiến Như, em ở đây hoài nghi năng lực của anh sao?" Cụ Duệ Tường cười tà nhìn cô.

Động tác không dừng lại, hôn lên da thịt của cô, muốn để lại dấu hiệu của riêng mình, để cho cô hoàn toàn thuộc về mình.

"Ừm. . . . . ." Vương Thiến Như muốn đẩy ra Cụ Duệ Tường, nhưng đã vô lực, nụ hôn của Cụ Duệ Tường vô cùng ma lực.

Thân thể Vương Thiến Như mềm đi, chỉ có thể dựa vào Cụ Duệ Tường giống như bạch tuộc dán chặt vào anh, lửa nóng khí thế như vậy để cho đầu óc cô choáng váng, đã không biết mình đang làm gì .

"Thiến Như, em thật sự rất thơm anh muốn dừng cũng không được!"

Cụ Duệ Tường nhìn thân thể cô, rốt cuộc cô có lực hút gì mà có thể khiến mình mê phải thần hồn điên đảo. Bây giờ thì anh hiểu được đạo lý tại sao nhiều hoàng đế nguyện ý vứt bỏ giang sơn để được ôm mỹ nhân.

Cụ Duệ Tường đem bộ dáng mềm mại khắc vào trong đầu, bàn tay nắm chặt hông của cô, vật khổng lồ phía trước xông tới đoạt lấy cô thật sâu

"A!" Không kịp phản ứng, Cụ Duệ Tường mạnh mẽ vào thân thể của cô.

Không biết từ lúc nào, hai chân của Vương Thiến Như đã quắp lên hông của Cụ Duệ Tường, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì mà chỉ là bản năng phối hợp với động tác của Cụ Duệ Tường.

Để cho hai người dính vào nhau càng thêm sâu.

Cụ Duệ Tường lấy được khích lệ, động tác càng lúc càng điên cuồng, điên cuồng say mê.

Hôm sau

Vương Thiến Như nhận được điện thoại của Lý Thấm mời đi leo núi.

Vốn muốn từ chối vì đang lúc làm việc cũng không thể đi leo núi nhưng Lý Thấm qua cầu khẩn để cho cô không cách nào không đồng ý.

"Thiến Như, tôi ở nơi này" Lý Thấm nhìn thấy Vương Thiến Như, trên mặt là nụ cười nhưng trong mắt đều là âm lãnh.

Hôm nay, Lý Thấm muốn giải quyết cho xong chuyện theo phương pháp riêng của mình.

"Lý Thấm, tại sao hôm nay lại muốn đi leo núi!" Vương Thiến Như cười nói, hoàn toàn không có phòng bị, thật lòng coi Lý Thấm là bạn bè.

Hai người đồng tâm hiệp lực leo đến đỉnh núi.

Vương Thiến Như dang rộng hai cánh tay, hưởng thụ tiếng gió, "A!" Đứng ở đỉnh núi khiến tâm tình thật sảng khoái.

Lý Thấm đi đến, "Thiến Như, cô thật hạnh phúc có thể lấy được tình yêu của anh Duệ Tường. Có người rất cố gắng nhưng anh Duệ Tường từ đầu đến cuối cũng không có quan tâm."

Vương Thiến Như kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm Lý Thấm, thấy sắc mặt không đúng "Lý Thấm, cô làm sao vậy?"

Lý Thấm quỳ xuống trước mặt Vương Thiến Như: "Thiến Như, tôi biết rõ anh Duệ Tường thích cô nhưng cô có thể nói với anh ấy là cô không thích anh ấy được không? Cô hãy nhường anh Duệ Tường cho tôi , tôi thật sự không thể không có anh Duệ Tường "

Vương Thiến Như ngơ ngẩn, không có nghĩ đến Lý Thấm quì trước mặt mình yêu cầu như thế, cô thật vất vả mới có được tình yêu của Cụ Duệ Tường làm sao có thể nhường anh ấy cho người khác?

"Duệ Tường không phải món đồ, nói nhường là có thể nhường. Chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy"

"Cô không nhường anh Duệ Tường cho tôi, cô muốn chiếm lấy anh Duệ Tường, tôi trăm phương ngàn kế đến gần anh Duệ Tường mà kết quả vẫn để cho cô nhanh chân đến trước.

Tôi chán ghét cô, tôi ghét tất cả tất cả mọi người giành anh Duệ Tường với tôi."

Lý Thấm nói xong rút lấy con dao muốn giết chết Vương Thiến Như để không có ai tranh giành Cụ Duệ Tường với mình. Vương Thiến Như chết đi thì Cụ Duệ Tường sẽ thích cô ta.

Vương Thiến Như ngớ ngẩn, nhìn chằm chằm con dao trên tay Lý Thấm, không ngờ Lý Thấm hiền lành mà cũng muốn giết người.

"Lý Thấm không cần kích động, nếu cô giết chết tôi thì Duệ Tường sẽ thích cô không? Đến lúc có cô gái giống tôi xuất hiện thì có bảo đảm Duệ Tường sẽ không thích cô gái ấy không?"

Vương Thiến Như cảm thấy Lý Thấm quá cực đoan.

"Tôi mặc kệ, dù ai chống đối tôi ở cạnh anh Duệ Tường tôi liền sẽ không bỏ qua. Cô cho rằng tôi đối xử tốt với cô, cứu cô là thật sao?"

Vương Thiến Như không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Thấm, thì ra cô ta đều đang giả bộ, trong lòng đầy sợ hãi, có người sẽ kinh khủng như vậy.

Vương Thiến Như không nói chuyện, chờ đợi Lý Thấm nói tiếp lời nói.

"Tôi chỉ là muốn ở trước mặt các ngươi làm người tốt thôi, tôi cố gắng đem mình ngụy trang thành người dũng cảm nhưng trong lòng anh Duệ Tường chỉ có cô thì thật rất không công bằng. Cô không có chút cố gắng nào mà lại được anh Duệ Tường yêu, mà tôi lại chỉ có thể nhìn các ngươi hạnh phúc, tôi không cam lòng!"

Vương Thiến Như khiếp sợ nhìn Lý Thấm, thấy cô ta đã muốn nổi điên, đôi tay nắm chặt đề phòng Lý Thấm tấn công.

Vương Thiến Như khuyên nhủ: "Lý Thấm, cô căn bản cũng không yêu Duệ Tường, nếu cô thật lòng đối với anh ấy thì không nhất định phải lấy được tình yêu của anh ấy"

"Cô im miệng, đều là do cô là hồ ly tinh, là cô cướp đi anh Duệ Tường, hôm nay tôi muốn cô chết."

Lý Thấm xông tới cầm dao trong tay đâm thẳng về phía Vương Thiến Như .

Cụ Duệ Tường cùng Khiết Đan Đan chạy đến vừa lúc chứng kiến một màn chấn động lòng người.

Khiết Đan Đan cả kinh kêu lên: "Thiến Như!"

Vương Thiến Như đã luyện võ thuật nên với đối thủ có sức trói gà không chặt như Lý Thấm còn chưa đủ để tổn thương Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như nghiêng người tránh thoát đòn công kích của Lý Thấm .

Ai cũng không có ngờ tới Lý Thấm không cẩn thận dẫm lên tảng đá, cả thân thể theo quán tính nghiêng tới trước, rồi bay lên không, rơi xuống vách đá.

Vương Thiến Như phản ứng kịp thời tóm lấy tay Lý Thấm dùng sức lôi kéo, "Lý Thấm, nắm chặt lấy."

Lý Thấm không ngờ người mình muốn giết lại có thể cứu mình, trong mắt tràn ngập nước mắt cảm động.

Cụ Duệ Tường cùng Khiết Đan Đan chạy đến, ba người hợp lực mới kéo được Lý Thấm lên.

Ngay sau đó, ba người ngồi trên đất thở hổn hển.

Khiết Đan Đan chỉ vào Lý Thấm mắng: "Cô điên rồi a! Tại sao vô duyên vô cớ muốn giết Thiến Như? Tôi có thể kiện cô."

Vương Thiến Như nhìn Lý Thấm cúi đầu không nói lời nào, "Đan Đan, không cần nói nữa, em vẫn không sao mà"

Cụ Duệ Tường ôm Vương Thiến Như ôm vào trong ngực, thời điểm nhìn dao găm vung về phía cô khiến anh cũng hoảng sợ, cảm giác tim mình đều muốn dừng lại.

Anh lo sợ đem Vương Thiến Như ôm chặt hơn, "Cám ơn trời đất"

"Em không có chuyện gì, anh cũng phải nhớ em là cao thủ võ thuật." Vương Thiến Như ấm áp tựa vào trong ngực Cụ Duệ Tường.

Cám ơn tình yêu của Cụ Duệ Tường, cô đã thành công bắt được trái tim của Cụ Duệ Tường.

Mấy năm trôi qua, Vương Thiến Như vẫn bên cạnh Cụ Duệ Tường không buông. Lý Thấm thấy xấu hổ và áy náy với hành vi của mình cho nên ra nước ngoài sinh sống.

HẾT

--- ------oOo---- -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.