Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 88: Chương 88: Chương 54: Về thăm nhà 2




Thật kỳ quái, tại sao trụ sở chính của Tập đoàn Doãn thị ở thành phố S mà biệt thự chính của Doãn gia ở thành phố N?

Mặc dù Doãn Tư Thần có một lần giải thích mập mờ nhưng Cố Hề Hề cảm thấy trong chuyện này có nguyên nhân sâu hơn, chẳng qua là anh không nói thôi.

Kệ, cô biết cũng không có tác dụng gì.

Dù sao cô đối với Doãn gia mà nói, chỉ là một người vợ hợp đồng.

Sớm muộn cũng phải rời đi, biết cặn kẽ nữa thì có ích lợi gì.

Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề xuống lầu, chuẩn bị ngồi lên xe rời đi.

Đến dưới lầu, liền thấy Mộc Nhược Na xách túi lớn túi nhỏ đứng bên đường cực kì gian trá.

“A, Doãn tổng, xem tôi từng chăm sóc vợ anh, mang giùm tôi một đoạn đường thôi.” Mộc Nhược Na cười hì hì nói: “Tôi nhiều đồ như thế, xe tôi không bỏ hết.”

Cố Hề Hề há miệng thật to.

Trời ạ, cô ta đây là muốn dọn nhà hay chạy nạn à?

Mộc Nhược Na mang theo mười mấy vali, còn có mấy hộp giấy cực lớn.

Trời ạ, cô ta rốt cuộc mua gì?

Doãn Tư Thần im lặng lắc đầu, nói Tiểu A: “Giúp Mộc tổng.”

“Dạ, tổng giám đốc.” Tiểu A lập tức thi hành mệnh lệnh của Doãn Tư Thần.

Mộc Nhược Na cười hì hì bu lại, lập tức ôm cánh tay Cố Hề Hề nói: “Hai người đi xe limo về, tôi có thể ngồi chung không? Chính tôi không có lái xe đến đây, xa như vậy, mệt mỏi như vậy.”

Cố Hề Hề cười nói: “Được, trên đường có người làm bạn cũng tốt.”

“Vẫn là cô có nghĩa khí.” Mộc Nhược Na cười hì hì kéo Cố Hề Hề lên xe.

Doãn Tư Thần lắc đầu cũng theo lên xe.

Tuy nhiên, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ở quầy bar tán gẫu, Doãn Tư Thần đi vào phòng nghỉ.

“Đúng rồi, Nhược Na, tại sao trụ sở chính của Tập đoàn Doãn thị ở thành phố S, nhà chính lại ở thành phố N?” Cố Hề Hề thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi Mộc Nhược Na: “Cô không cảm thấy rất lạ sao?”

Nụ cười trên mặt Mộc Nhược Na thần thần bí bí nói với Cố Hề Hề: “Cô cũng không biết?”

Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu.

Mộc Nhược Na vừa muốn mở miệng giải thích cho Cố Hề Hề, nhưng lại nói: “Được rồi, chuyện này cô không biết tốt hơn. Dù sao hiện tại cô đã kết hôn với Doãn Tư Thần, đứa bé cũng có, cô chỉ cần sống những ngày hạnh phúc. Chuyện trước kia, không biết cũng được.”

Chuyện trước kia?

Chẳng lẽ tập thể Doãn gia dời đến thành phố N có liên quan đến chuyện trước kia?

“Rốt cuộc là vì sao?” Lòng hiếu kỳ của Cố Hề Hề lập tức bị Mộc Nhược Na dao động: “Có phải cô không biết không?”

“Chiêu khích tướng tầm thường này đối với tôi vô dụng.” Mộc Nhược Na liếc Cố Hề Hề nói: “Mặc dù thời gian chúng ta quen biết không lâu, nhưng cô cũng không tệ lắm. Cho nên cô nghe tôi khuyên một câu, không nên hỏi. Đến lúc thích hợp, cô tự nhiên sẽ biết. Cô chỉ cần nhớ cô là Doãn thiếu phu nhân, cô đường đường chánh chánh gả vào Doãn gia. A, tôi đột nhiên nghĩ đến tôi nên cướp bao đỏ, tôi không nói với cô nữa.”

Mộc Nhược Na không đợi Cố Hề Hề đặt câu hỏi đã xoay người cầm điện thoại đi cướp bao lì xì.

Trong lòng Cố Hề Hề thoáng qua chút nghi ngờ, chẳng lẽ Doãn gia thật sự cất giấu không ít bí mật?

Sau khi về đến nhà, Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề đến nhà chính ăn một bữa cơm, báo cáo cụ thể tình hình ở thành phố S cho Doãn lão phu nhân, thuận tiện chào hỏi chuẩn bị trở về nông thôn.

Doãn lão phu nhân sai người chuẩn bị quà rất nhanh, cho Cố Hề Hề cùng mang về nông thôn.

Đây là lần đầu tiên trở về từ khi kết hôn nửa tháng nay, quà phải long trọng.

Người Doãn gia đều biết thân thích của Cố Hề Hề, cho nên để Cố Hề Hề không bị ủy khuất, quà lần này rất phong phú.

Đoàn xe còn chưa đến thôn, thôn dân cả thôn đã đi ra xem náo nhiệt.

Bà nội Cố đứng thẳng người, dáng vẻ đó, giống như con gái làm quý phi nương nương mang theo danh dự trở về vậy.

Nghe các thôn dân tâng bốc mình, bà nội Cố ngẩng mặt hãnh diện.

Đột nhiên, ánh mắt bà nội Cố nhìn mẹ Cố đứng đằng xa, trong lòng nhất thời không cao hứng nổi: “Con gái cô về nhà, vẻ mặt cô đưa đám cho ai thấy? Có phải định chờ con gái cô trở lại rồi tố cáo? Tôi nói cho cô biết, hôm nay rất quan trọng, cô nhất định phải tỉnh táo.”

“Mẹ….” Mẹ Cố ủy khuất.

Hôm nay là ngày con gái bà trở về, nhưng ngay cả quyền lợi trò chuyện cùng con gái cũng không có.

“Lời tôi nói với cô, nhớ hết chưa?” Bà nội Cố trợn mắt nhìn mẹ Cố, ánh mắt mang theo uy hiếp.

“Nhớ…” Mẹ Cố lạnh lẽo trong lòng, rũ mắt xuống.

Nhìn mẹ Cố dáng vẻ ngoan ngoãn, bà nội Cố mới hừ lạnh một tiếng, bỏ qua cho mẹ Cố.

“Đến Đến.” Xa xa có người quát to lên: “Thật là khí phái a! Thật là nhiều xe a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.