Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 51: Chương 51: Chương 36: Khám thai 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cố Hề Hề không chú ý tới ánh mắt kỳ quái của Doãn Tư Thần, sau khi uống xong mới vuốt ngực: “Suýt chút nữa thì nghẹn chết.”

“Ăn từ từ thôi, không có ai cướp với em, không đủ lại làm thêm.” Doãn Tư Thần nói.

Từ trước đã biết ăn khuya là không tốt nhưng đêm nay ăn lại rất hăng say.

Nhất là bữa khuya đơn giản như đêm nay, ăn vào mà giống như đang hưởng thụ bữa tiệc lớn.

Cố Hề Hề nhìn cháo trong bát đã bị mình uống hết, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.

Ngay cả cô cũng không hiểu tại sao khẩu vị của mình lại tốt như vậy.

“Nếu không tôi xuống lấy thêm cháo cho anh?” Cố Hề Hề bất an nói: “Hình như tôi ăn hơi nhiều.”

“Doãn gia nuôi nổi.” Doãn Tư Thần từ từ nói.

Nhất thời Cố Hề Hề có cảm giác quẫn bách.

Doãn Tư Thần ăn xong tao nhã lau miệng, sau đó ngẩng đầu thấy Cố Hề Hề bất an cắn cắn môi.

Lần nữa nhìn vào đôi môi đỏ hồng của cô, không biết tại sao trong đầu lại nảy lên nụ hôn lúc ở ngoài đường.

Chỉ là cảm xúc này rõ ràng như thế, đó là trải nghiệm trong đời anh chưa bao giờ cảm nhận qua.

Lần đầu tiên anh biết thì ra nụ hôn chuồn chuồn lướt thế mà có thể làm cho linh hồn run rẩy.

“Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Có phải tôi có gì đó không thích hợp hay không?” Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần nhìn chằm chằm vào môi mình, còn nghĩ rằng trên mặt mình có gì đó không thích hợp.

Doãn Tư Thần híp mắt, làm bộ như không để ý: “Em còn chưa tẩy trang.”

Lúc này Cố Hề Hề mới nhớ tới vừa về nhà liền thay quần áo đi nấu cơm, vậy mà lại quên tẩy trang rồi.

“A,a,a… cái trí nhớ thối nát này của tôi” Cố Hề Hề lập tức đứng lên, nhanh như chớp chạy về phòng ngủ, nhanh chóng tháo trang sức xuống.

Nhìn bóng lưng hoảng hốt như vậy của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần không nhịn được cười khẽ.

Tầm mắt lại nhìn vào bát đĩa sạch sẽ, trong mắt Doãn Tư Thần đầy nhu hòa.

Cố Hề Hề như vậy cũng không muốn để mấy thứ trang điểm này trên người lâu, dù có nổi tiếng hay không, cô cũng không muốn mấy đồ hóa học này làm tổn thương đến Bảo bảo ở trong bụng cho nên nhanh chóng nhanh chóng rửa sạch lớp trang điểm này.

Tẩy trang, thuận tiện tắm rửa một chút.

Za, thật thoải mái.

Nhìn bản thân trong gương, bụng dưới vẫn giống như thường.

Không biết bộ dạng của Bảo Bảo như thế nào rồi.

Dựa theo lịch thì ngày mai nên đi bệnh viện khám thai rồi.

Đương nhiên, từ đầu cô đã không hy vọng Doãn Tư Thần cùng mình đi khám thai, vẫn nên bảo lái xe đưa mình đi thì hơn.

Cố Hề Hề chuẩn bị tốt đồ dùng cần thiết để đi khám thai, sau đó lên giường ngủ.

Cảm giác ngủ thật là thoải mái.

Bất quá điều duy nhất không thoải mái đó chính là tối qua bình như trong chăn có thêm một cái túi ấm lớn.

Có phải là thím Trương để cho cô hay không?

Có thời gian lại hỏi bà ấy một chút.

Cố Hề Hề thu dọn xong, thay đổi một bộ quần áo bằng vải bông, trang điểm nhẹ nhàng, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị kêu lái xe mang mình đi bệnh viện khám thai.

Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Doãn Tư Thần tinh thần sảng khoái đi tới.

“Chào buổi sáng.” Cố Hề Hề cười tít mắt vẫy tay chào hỏi, mặc kệ như thế nào, mình cũng đang ở trong nhà người khác, nên lễ phép vẫn phải lễ phép thôi.

“Chào buổi sáng.” Doãn Tư Thần híp mắt, đáy mắt có ý tứ hàm súc không rõ.

Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần không có ý rời đi cũng không biết nên nói gì cho phải.

Kết hôn được mấy ngày, thời gian hai người ở chúng cộng lại đều có thể tính rõ, cô vẫn không thể tìm được đề tài để nói chuyện với đối phương.

Doãn Tư Thần nhìn xuống lập tức thấy được đồ trong tay Cố Hề Hề.

Hàng lông mày khẽ chớp, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay em đi khám thai sao?”

“Ừ.” Cố Hề Hề gật đầu: “Hôm nay là ngày khám thai, tôi… tôi đi khám thai, s au đó trở về học lễ nghi có được không?”

Nhìn Cố Hề Hề vừa cẩn thận, chân tay luống cuống, đôi mắt Doãn Tư Thần càng híp hơn, che đi một nửa phong tình trong mắt anh.

“Nếu hôm nay là ngày khám thai, tôi đưa em đi.” Lập tức Doãn Tư Thần nói.

“A…a…” Đột nhiên Cố Hề Hề mở to mắt: “Anh đưa tôi sao?”

Có phải hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng rồi không? Vậy mà anh ta lại nói muốn đưa mình đi khám thai?

Nhất thời Cố Hề Hề cảm thấy lỗ tai mình nhất định có vấn đề rồi.

“Cần để bụng đói sao? Nếu cần thì hiện tại chúng ta đi, vừa lúc khám xong là có thể đi chỗ bà nội để ăn cơm trưa.” Doãn Tư Thần cầm lấy đồ trong tay Cố Hề Hề, có lịch khám thai, sau đó xuống lầu.

Cả người Cố Hề Hề ngây dại.

Thật sự Doãn Tư Thần muốn đi khám thai với cô sao?

Không phải cô gặp ác mộng đấy chứ?

Cố Hề Hề đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt mình, Cố Hề Hề tỉnh táo, tỉnh táo lại, mày nên giữ vững tinh thần, không cần trêu chọc làm anh ta tức giận.

“Còn thất thần làm cái gì?” Doãn Tư Thần bước đi, phát hiện Cố Hề Hề không theo kịp liền nhẹ nhàng xoay người cười nói với Cố Hề Hề: “Như thế nào? Sợ sao?”

Cố Hề Hề ra sức nháy mắt, không sai, Doãn Tư Thần đang cười, anh ta không tức giận.

Nhưng mà vì sao cảm thấy lúc anh ta cười còn quỷ dị hơn lúc anh ta nổi giận vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.