Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 25: Chương 25




Đời này Đinh Tiểu Vĩ không ngờ rằng mình cũng có lúc bị người ta giam lỏng một ngày.

Mặc dù ăn uống, đãi ngộ không tồi nhưng chẳng ai muốn mình bị nhốt cả, dù có là cái lồng bằng vàng đi nữa.

Bác sĩ chạy qua chạy lại mấy lần, từ lần thứ hai Linh Linh đã bắt đầu hạ sốt. Tuy rằng nhìn con bé vẫn thiếu sức sống, nhưng may mắn không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể bình phục.

Qua hai ngày, Linh Linh đã khá hơn, cũng không còn thấy thích thú nơi này nữa, bắt đầu hỏi ba ba khi nào về nhà.

Đinh Tiểu Vĩ cũng muốn biết bao giờ có thể về nhà, trước mắt lại chỉ có thể trả lời lấy lệ, “Sẽ nhanh thôi.”

Hắn không biết những ngày sau sẽ thế nào. Vạn nhất thằng khốn Chu Cẩn Hành vẫn nhốt bọn hắn lại, hắn không thể đi làm, Linh Linh không được đi học, có khi hai người còn mất luôn nhân khẩu.

Lưới chống trộm ngoài cửa sổ rất nhạy, không có công cụ nào có thể giúp hắn trốn ra, hơn nữa hắn cũng không dám có hành động quá bạo lực, sợ làm con bé hoảng.

Hắn có tay có chân, nhưng ngoài ngồi chờ ra, cư nhiên lại không có cách nào, điều đó khiến hắn đã mệt mỏi lại càng căm hận.

Bị nhốt liền ba ngày như vậy, hiếm khi có ngày quốc khánh được nghỉ cũng đã trôi qua hơn nửa.

Linh Linh không hiểu vì sao bố con mình ngày nào cũng ở trong phòng này, Đinh Tiểu Vĩ phải nói dối con bé, con bé còn nhỏ nổi tính, vừa khóc vừa mè nheo, mặc cho Đinh Tiểu Vĩ dỗ thế nào cũng không được, chỉ muốn về nhà.

Đinh Tiểu Vĩ phiền lòng vô cùng, lại không thể phát hỏa. Cả người hắn cuống cuồng lên, hận mình không thể giúp con bé.

Rốt cuộc đến ngày thứ tư, sự tình mới có chuyển biến.

Bình thường trừ khi đưa cơm,sẽ không ai đến gần phòng này, nhưng lần này đã qua giờ cơm trưa, Đinh Tiểu Vĩ nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Thần kinh hắn lập tức dựng đứng lên, trực giác cho thấy lại là thằng khốn Chu Cẩn Hành.

Khoảnh khắc khi cửa được mở ra, vô số cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, dường như thời gian đang ngừng lại.

Đinh Tiểu Vĩ nghĩ may mà Linh Linh đang ngủ, nếu con bé biết chú Chu hằng ngày mình thương nhớ còn không nhận ra mình, nó sẽ còn đau lòng hơn.

Ánh mắt Chu Cẩn Hành nhìn hắn rồi nhìn Linh Linh đang nằm trên giường, y nhíu mày, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi.

Đinh Tiểu Vĩ nhảy từ trên giường xuống, lao tới cạnh y.

Cũng không phải hắn trời sinh thích đánh người, thật sự mấy ngày này cứ một thằng Chu hai thằng Chu, gen tốt trên người hắn bị lửa giận hun cho cháy sạch rồi, bây giờ nhìn thấy Chu Cẩn Hành là hắn muốn làm chuyện bấy lâu nay hắn vẫn hằng mong muốn: dúi đầu y xuống đất rồi đạp cho vài phát.

Vệ sĩ phía sau Chu Cẩn Hành phản xạ nhanh, nhảy ra chắn trước mặt y.

Vẻ mặt Chu Cẩn Hành vẫn bình tĩnh, giơ tay lên ra hiệu. Tên vệ sĩ hơi sửng sốt, đứng im không nhúc nhích.

Đinh Tiểu Vĩ lao đến trước mặt Chu Cẩn Hành, mặt hắn trở nên hung dữ, vung tay đấm thẳng một quyền vào mặt y.

Hắn dùng cả mười phần khí lực, nhưng khi nắm đấm nhắm tới trước mặt Chu Cẩn Hành, y cũng không quay mặt đi, Đinh Tiểu Vĩ kinh hãi, theo bản năng liền buông lỏng vài phần.

Chu Cẩn Hành không tránh khỏi bị đấm một cước, ngã ngửa ra sau.

Vệ sĩ nhanh chóng chạy tới đỡ y.

Chu Cẩn Hành lảo đảo đứng dậy, lau đi vết máu ở khóe miệng rồi nói: “Đi thôi.” Nói xong đi thẳng ra cửa.

Đinh Tiểu Vĩ sững sờ ngay tại chỗ.

Hắn nhận ra đây là cơ hội để rời khỏi nơi này, vội vàng cuống cuồng mặc quần lót cho Linh Linh, ôm con bé rồi chạy theo ra ngoài.

Hai chiếc xe đang đỗ bên ngoài, Đinh Tiểu Vĩ nhìn thoáng qua Chu Cẩn Hành đang ngồi ghế trước, lộ ra một bên sườn mặt lạnh lùng.

Vệ sĩ mở cửa chiếc xe thứ hai, Đinh Tiểu Vĩ hơi do dự, cúi đầu bước vào.

Vừa lên xe thì Linh Linh cũng tỉnh, thấy mình không còn ở trong căn phòng kia liền cao hứng mà ôm cổ ba ba đu đưa.

Đinh Tiểu Vĩ không có một chút tâm tư chơi cùng con bé, ánh mắt xuyên qua tấm kính nhìn chiếc xe đi phía trước, trên xe có người đang ngồi đó.

Theo người ta tận đến đây rồi, hắn còn nghĩ gì nữa?

Thà đừng bao giờ gặp lại còn tốt hơn bây giờ, mặt đối mặt không biết phải nói gì.

Biểu hiện vừa nãy của mình là thế nào? Hoặc là bình tĩnh nghĩ cách chơi lại y, hoặc là cứ vung một đấm, hắn phải quyết tâm dồn sức đánh y một lần là đủ.

Lúc đó thả lỏng tay là có ý gì? Luyến tiếc? Đéo phải.

Đinh Tiểu Vĩ hắn đã bị chính mình đánh bại rồi.

Không như hắn nghĩ, xe không đưa hắn về nhà, ngược lại lại đi vào một khu biệt thự khác.

Chu Cẩn Hành đi đầu bước xuống, Linh Linh bỗng nhận ra y, lập tức nhìn chằm chằm.

Hai mắt con bé mở to, dùng sức lắc lắc cổ hắn, thanh âm bi bô phát ra trong cổ họng.

Cửa xe vừa mở, con bé vội nhảy xuống, chạy đến bên Chu Cẩn Hành.

Đinh Tiểu Vĩ vội xuống xe, chạy tới ôm con bé lên.

Cô bé rất không vừa ý, dùng sức đấm đấm vai hắn, ý muốn đi tới cạnh chú Chu của mình.

Đinh Tiểu Vĩ vỗ lưng nhắc nhở, đè thấp giọng, “Đừng nhúc nhích!” Lập tức cô bé không dám cựa quậy nữa.

Mặc dù bình thường Đinh Tiểu Vĩ vẫn nuông chiều con bé, nhưng chỉ cần hắn nghiêm mặt một cái cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

Linh Linh sốt ruột muốn chạy tới bên Chu Cẩn Hành, quay đầu tủi thân nhìn Đinh Tiểu Vĩ, mắt đã hơi đỏ.

Đinh Tiểu Vĩ vỗ lưng con bé, “Nghe lời ba ba, chút nữa không được ầm ĩ.”

Linh Linh mở to mắt nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ ôm con bé vào phòng.

Chu Cẩn Hành đã cởi áo ngoài, khuỷu tay chùng xuống đặt lên đầu gối, ngồi trên sô pha nhìn hắn, áo sơ mi là phẳng phiu khiến ngực cùng bắp tay y trở nên quyến rũ vô cùng.

Đó là vẻ đẹp khiến những thằng đàn ông khác nhìn vào chỉ biết xấu hổ. Cũng là thứ chỉ nhìn qua người ta không thể nào đoán ra được tâm tư của y.

Đinh Tiểu Vĩ có nhiều điều muốn nói, muốn mắng y, muốn chất vấn y, nhưng ngại có con gái mình ở đây, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắn ngồi đối diện Chu Cẩn Hành, ôm Linh Linh ngồi lên đùi mình, hai tay vòng qua trước ngực con bé, không cho con bé đi lại gần chú Chu của mình.

Hầu kết Chu Cẩn Hành khẽ động, hơn nửa ngày y mới mở miệng, “Anh Đinh.”

Hai chữ này vừa nói ra, Đinh Tiểu Vĩ có cảm giác như bị người ta dội cho một chậu nước sôi, lỗ chân lông hắn nổ tung, cơ thể cố gắng nhẫn nhịn mới có thể kiềm chế xúc động muốn bóp chết y.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Anh gọi tôi là gì cơ? Tôi quen anh à?”

Chu Cẩn Hành cười nhàn nhạt, “Anh Đinh, là em có lỗi, em giả vờ không quen cũng là để không rước thêm phiền toái cho anh.”

“Cậu thực sự khốn nạn lắm, thấy tôi bớt phiền được tí nào chưa?”

Chu Cẩn Hành lắc đầu, “Vì vậy em lại càng có lỗi, nhà em có chuyện, em lại không cẩn thận để liên lụy đến anh.”

Cho tới bây giờ Đinh Tiểu Vĩ không hề nghĩ tới Chu Cẩn Hành sẽ thẳng thắn xin lỗi mình. Được gặp lại nhau, bọn họ từng là tình nhân vô cùng thân thiết, nhưng hiện giờ không thể như xưa nữa. Giống như Chu Cẩn Hành không cẩn thận dẫm lên chân hắn rồi nói xin lỗi vậy.

Đinh Tiểu Vĩ hơi hoang mang.

Ánh mắt thâm sâu của Chu Cẩn Hành lẳng lặng nhìn hắn, “Anh Đinh, em biết giải thích cũng vô dụng. Em cam đoan em trai em sẽ không quấy rầy anh nữa. Cái này......” Chu Cẩn Hành đặt một mảnh giấy lên bàn trà trước mặt hắn, “Coi như một chút bồi thường.”

Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn, đó là một tờ chi phiếu trống.

Đây là cái gì? Dùng tiền đuổi hắn, cách này vừa gọn gàng vừa thẳng thắn, đúng là phong cách của bọn nhà giàu!

Đinh Tiểu Vĩ đập tay xuống mặt bàn, cơ thể cố gắng kiềm chế.

“Chu Cẩn Hành...... Cậu, cậu được lắm!”

Chu Cẩn Hành chăm chú nhìn hắn, “Là một chút tấm lòng, em nghĩ anh sẽ cần.”

Đinh Tiểu Vĩ hoài nghi hai mắt mình có phải mù rồi hay không, tầm nhìn ngày càng mơ hồ vặn vẹo, rõ ràng từng là một người quen thuộc như vậy, bây giờ lại như chưa từng quen biết.

Hắn hơi khom người lại, ý muốn ngăn cơn đau từ tim truyền lên.

Kì thật hắn nên khâm phục Chu Cẩn Hành, thật không hổ là người làm việc lớn, là đàn ông thì phải như y chứ, bụng dạ nham hiểm, vô tâm với gia đình*, trở mặt vô tình, Chu Cẩn Hành con mẹ nó có tất cả, thật xứng đáng là một tấm gương. (*bản gốc: bố mẹ, anh em, vợ con đều coi như không quen)

Đinh Tiểu Vĩ trừng đôi mắt đỏ ngầu, thanh âm run rẩy, “Chu Cẩn Hành, cậu, cậu rốt cuộc......” Hắn muốn hỏi, rốt cuộc cậu có còn tình cảm không.

Nhưng những lời này không thể nói ra, y căn bản không coi hắn ra gì, chuyện đó đã đủ mất mặt rồi, hắn muốn khắc chế sự ngu ngốc đến mu muội của mình, không muốn người khác lại kiếm cớ chê cười hắn.

Chu Cẩn Hành cười từ tốn, “Anh Đinh, chuyện trước kia anh hãy quên đi, em nghĩ anh cũng không có tổn thất nào quá lớn.”

Lòng Đinh Tiểu Vĩ chợt đau xót, hắn nhìn gương mặt bình tĩnh không một gợn sóng của Chu Cẩn Hành, nhịn không được bật cười ha ha.

“Phải, Chu tổng nói đúng, tôi thì có thiệt hại gì chứ.”

Con mẹ nó hắn thì thiệt cái gì, cho người ta đè hơn nửa năm cũng chẳng có thai được, cũng không phải hắn không có cảm giác. Huống hồ còn tờ chi phiếu trống trước mặt, Chu Cẩn Hành ăn uống nhà hắn không phải đã trả hết nợ rồi sao, hắn còn hoang mang cái gì nữa, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Cố gắng khắc chế khuôn mặt nhăn nhó của mình xuống, hắn phải tỏ ra mình xứng đáng là một thằng đàn ông.

Hắn hung hăng tự véo một bên đùi, nhếch miệng cười cứng đờ: “Tôi đây đa tạ Chu tổng, ngài nói tặng tôi, tôi điền nhiều hay ít cũng được a.”

Chu Cẩn Hành yên lặng nhìn hắn, “......Tùy anh.”

“Được rồi, có lời này của ngài, cả đời tôi không cần cố gắng nữa.” Đinh Tiểu Vĩ cười đến cứng ngắc. Hắn vỗ đầu Linh Linh, “Con gái, đưa cặp sách của con cho ba ba.”

Linh Linh ngoan ngoãn quay lưng lại đưa cặp sách cho hắn.

Cái cặp sách phấn hồng này là thứ hắn cùng Chu Cẩn Hành dẫn Linh Linh đi mua, cặp sách hình cừu xinh đẹp đã có phần hơi mòn, màu sắc cũng không tươi tắn như trước kia nữa.

Tất cả mọi thứ dù đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ đến lúc phai tàn.

Rõ ràng khi nhìn thấy chiếc cặp, Chu Cẩn Hành hơi ngẩn ra.

Đinh Tiểu Vĩ đứng lên gấp tờ chi phiếu lại, cho vào cặp sách của Linh Linh, sau đó xoa xoa đầu con bé mà lớn tiếng cười: “Linh Linh à, ba ba giàu rồi, về sau mỗi ngày đều cho con ăn ngon mặc đẹp, mua cho con cái cặp sách cừu xinh đẹp đẹp hơn.”

Sau đó bế con bé lên đứng chào Chu Cẩn Hành: “Không có việc gì thì tôi đi, chúc Chu tổng hạnh phúc, sớm sinh quý tử, hai ta không hẹn ngày gặp lại.”

Chu Cẩn Hành vội nói, “Từ từ, em gọi người đưa anh về.”

“Không cần, tôi cho cậu ăn nhờ uống nhờ ngủ nhờ hơn nửa năm, cậu cho chi phiếu tùy tôi điền, thật đáng giá. Tiền nong chúng ta coi như thanh toán xong, cậu không phải làm những việc thừa thãi nữa, tôi đi.”

Nói xong xoay người, ôm Linh Linh đi nhanh ra cửa.

Linh Linh ghé cằm lên vai ba ba, cố hết sức quay mặt lại, mắt mở to nhìn Chu Cẩn Hành, nước mắt từ trong khóe mắt đã chực chờ rơi xuống, bởi vì không thể nói, con bé chỉ có thể há mồm mấp máy gọi chú Chu.

Chu Cẩn Hành chậm rãi đứng lên. Nhìn thấy cô nương hắn đã từng rất yêu quý, theo bản năng y cũng hé miệng, giống như quá khứ đã từng vô số lần gọi con bé như vậy, dùng khẩu hình nói với con bé “Đinh--Linh--”

Linh Linh lập tức òa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, cổ họng phát ra thanh âm không rõ ràng, liều mạng giãy dụa trong lòng ba ba, vươn cánh tay nhỏ bé cố hết sức nắm lấy bàn tay của Chu Cẩn Hành.

Dường như Đinh Tiểu Vĩ cảm giác được, hắn hơi sững lại, nhưng vẫn kiên quyết không quay đầu, sau đó lại càng đi nhanh hơn.

Chu Cẩn Hành giật mình, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh cùng bóng lưng đang dần biến mất sau cánh cửa, nhất thời cảm thấy choáng váng.

Y sờ sờ lồng ngực nơi trái tim mình.

Hóa ra cũng có ngày mình sẽ luyến tiếc điều gì đó ư?

Y nở nụ cười tự giễu.

-------

Lời người edit: tháng 10/2017 tui mới bắt đầu đọc đam =))) nhớ tầm này năm trước còn đang say sưa với Trì ái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.