Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo

Chương 53: Chương 53: KẾT THÚC MỌI VIỆC




“Đúng! Tôi quá may mắn nên sống được, nên mới có thể trả thù được cho Hà Nhi, và bây giờ bà phải trả giá cho việc giết chết người thân yêu của tôi, bà làm cho tôi sống dở chết dở.” nó nói xong chuẩn bị bóp cò thì......

“Hà Phương đừng.... đừng giết bà ta, con tha cho bà ta được không” ông Trần nước mắt đầy mặt xin nó tha cho bà Lê.

“Được” nó vừa nói xong “đùng” một tiếng đạn ghim thẳng và vai bà ta nhưng nó chưa dừng lại nó đã lên đạn và bắn tiếp một phát ngay chân bà ta, Mỹ Tuyết không kịp phản ứng gì cả, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn viên đạn yên vị ngay chân mẹ mình, nó hàng động khá nhanh không ai có thể nhìn kịp đều gì sẽ phải xảy ra tiếp theo cả.

Ông Trần nhìn thấy bà Lê bị bắn hai viên đạn lòng đau nhói mà thét lên

“Lê Mỹ” ông bò lại ôm lấy bà Lê mặc dù bà bị bắn như ông chết vì nó mới bà phải tự mình chứng kiến cảnh con gái của bà chết như thế nào, nên nó làm sao để bà chết được.

“Bà có đau không nhưng sẽ không đau bằng cảnh người thân của mình ngã xuống trước mặt mình đâu, và tôi sẽ cho bà thăý ngay bây giờ đây.” nó cười rồi vứt cây súng trong tay sang một bên.

“Hà Nhi chị sắp xếp trả được thù cho em rồi, em hãy yên nghỉ đi nhé!!” nó ngước mặt lên trần nói rồ nhắm mắt lại từ khóe mắt một giọt lệ đã chảy xuống.

Nó bắt đầu lấy cây súng của Thiên Nam được dắt từ bên hông ra. Giơ lên và lần này người nó nhắm tới khong phải là bà Lê nữa mà là Mỹ Tuyết, người chị cùng cha khác mẹ.

“Không, Phương đừng.... đừng gây thêm oan nghiệt nữa” lúc này đi đến bên người nó để khuyên nó không nên giết người nữa.

“Anh còn yêu cô ta sao, hay anh chấp nhận vì cô ta mà chết” nó nhìn hắn mà hỏi, lòng nó đau lắm rồi, chính tay mình bắn chị mình là nó đã rất đau, rất nhói, nhưng vì sao.... vì sao hắn cứ bảo vệ lấy cô ta, nó không đáng thương sao, nó đã từng nhìn thấy người em song sinh chết trước mặt thì làm sao nó không hận chứ.

“Anh không muốn em gây lõi rồi sau này phải ân hận” hắn cố gắng khuyên nhủ.

“Từ trước đến nay những việc em làm đều không bao giờ hối hận ngay cả việc này” nó nhìn hắn dứt khoát một câu, rồi nó đã nói một câu gì đó rất nhỏ hắn không thể nghe thấy, nhưng khi nói nó nhìn về phía Mỹ Tuyết, và rồi cứ tưởng nó sẽ tha cho cô ta.

Nó đã bóp cò nhưng lần này không đạn bay ra mà là một ống thủy tinh nhỏ, bay đến ngay cánh tay cô ta, cô ta chưa kịp nhìn xem đó là gì thì đã nằm ngay trên nền đất mẹ, bà Lê thấy vậy thoát khỏi vòng tay ông Trần cố gắng bò đến bên cô ta.

“MỸ TUYẾT, đừng bỏ mẹ, không... mau.. mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, đừng ngủ mà..... mẹ chỉ có mình con làm chỗ dựa thôi.” bà ta ôm lấy Mỹ Tuyết khóc như mưa đổ.

“Sao, cảm giác đó đau lắm đúng không” hắn nhìn thấy cô ta nằm đó bất tỉnh mặt mày tái nhợt, cùng vội chạy đến xem tình hình rồi gọi điện cho cấp cứu đến.

Nó đứng ở một nơi chẳng ai quan tâm đến họ đều lo lắng cho cô ta, cũng lại chỉ có mình nó, người nó đầy thương tích lặng lẽ rời đi và nở nụ cười khổ bước ra ngoài.

Bên ngoài toàn là người của nó Trúc Linh, Như Ngọc, cả anh Thiên Nam cũng có, cả ba thấy nó xơ xác đi ra vội chạy đến

“Mày làm sao vậy nè, sao toàn là vết roi không vậy” hai người bạn thân cùng nhau lo lắng hỏi nó.

“Tao không sao mình đi thôi” nó lắc đầu mỉm cười nhìn hai cô, nhưng là mình không xảy ra gì rồi cùng lên xe.

Trên xe nó dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài, mặc cho hai cô lấy thuốc sát trùng nó cũng không cảm cảm thấy đau, vết thương bên ngoài thì có là gì vết thương bên trong mới đau, đau đến không thể đau hơn được nữa, đến cuối chồng thì quan tâm người khác, còn ba thì cũng quan tâm con riêng, chỉ có những người bạn cùng nhau lớn lên mới ở bên cạnh nó, có lẽ nó phải rời đi thôi.

Còn tiếp nha....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.