Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo

Chương 3: Chương 3




Hôm nay nó vặn quần đùi với áo lệch vai mang đôi bốt, tóc buộc đuôi ngựa nhìn tràn đầy sức sống.

“Con đi đâu đó” bà Trần thấy nó bước xuống nhà lên tiếng hỏi

“Chào buổi sáng má mi” nó đi lại ôm cổ rồi hôn vào bên má bà Trần yêu thương, “con đi mua sắm“.

“Ừm con nói bác Phúc chở đi”

Đến trung tâm nó bước xuống xe, có thêm mấy người để theo bảo vệ kiêm xách đồ cho nó. Nó đi vào trở thành trung tâm trong ánh mắt của mọi người, nó ăn mặc giản nhưng vẫn tỏ ra nét mê hoặc chết người. Quanh một vòng nó đã mua gần hết một khu, hai tên vệ sĩ theo bảo vệ giờ thì không còn tay nào rãnh, mà bảo với chả vệ cho nó.

Sau một hồi tay xách tay mang, cuối cùng nó cũng chịu tha cho hai tên vệ sĩ đi về. Đi ngang qua công viên lúc bé được anh hai hay dẫn đi chơi

“Bác Phúc dừng xe cho con đi”

“Sao vậy cháu?”

“Con muốn dạo quanh một chút Bác cứ đem đồ về trước, lát con đi taxi về sau”

“Vậy sao được” bác Phúc lo lắng không muốn nó đi một mình

“Không sao đâu, nha con đi quanh 1 chút thôi mà” nó thấy bác Phúc suy nghĩ thì vội lên tiếng nài nỉ

“Ừm vậy con cẩn thẩn”

“Dạ con biết bác Phúc sẽ cho đi mà” nói xong nó mở cửa lao xuống ngay.

Nó đâu hay biết rằng từ lúc xe bác Phúc vừa lái đi, thì ở một góc khuất nào đó có người đang theo dõi từng cử chỉ hành động của nó. Còn nó thì vui chơi cùng mấy đứa con nít trong công viên rất thoải mái. Hắn thấy nó chơi đùa rất hồn nhiên chung với mấy đám nhóc đó khẽ mỉm cười.

•••• 2 tiếng trước ••••

“Alo Phong hả con, Hà Phương nó mới vừa ra khỏi nhà rồi, con đi theo trông chừng nó giùm Bác nha” nó vừa đi không được bao lâu thì bà Trần gọi cho Khánh Phong biết,(cũng nhưng đi gặp mặt vợ chưa cưới đó).

“Dạ con đi liền, cảm ơn Bác cho con biết” hắn nghe bà Trần nói vậy, gác công việc qua bên đi theo coi chừng nó.

••• Trở lại •••

Nó đang chơi đuổi bắt rất vui vẻ, bỗng đâu xuất hiện mấy tên thanh niên đi lại trêu ghẹo nó

“Em đi chơi với tụi anh đi, ở đây chơi với đám con nít này chán lắm”

Nó nghe vậy biết có chuyện không tốt rồi, còn mấy đứa trẻ vây quanh lấy sợ sệt núp sau lưng nó.

“Mấy đứa quay về chỗ ba mẹ các em chơi đi, chị bận rồi” mấy đứa đó rất nghe lời nó nói vậy là chạy chỗ ba mẹ liền.

Hắn ở gần đó thấy vậy định chạy đến giúp nó, nghe nó nói nên dừng động tác lại

“Được thôi, vậy chung ta chơi ở đây luôn” nói mỉm cười đầy khiêu kích đám thanh niên đó. Mấy tên đó thấy nó nghe lời vậy rất hài lòng

“Cưng chắc gần tại đây luôn chứ?” một tên nghi hoặc hỏi lại

“Chắc, ai lên trước đây” với một đứa giỏi võ như nó thì hạng tép rêu như mấy tên kia có là gì với nó đâu. Chúng nó nghe khoái chí, một đứa đứng đầu nhóm lên trước coi như nộp mạng cho nó, tên đó vừa mới bước đến thì đã ăn ngay cú đạp của nó ban cho

“A, mẹ kiếp chúng mày đánh nó cho tao” mấy tên đi theo nghe lệnh xông lên đánh nó. Nó thì nở một nụ cười khinh bỉ tặng cho đám không biết sống chết đó. Cả đám thanh niên xông lên đánh, nó né trái đá lên đầu chẻ xuống tên kia nằm ngay tại chỗ, rồi né phải bắt lấy đòn đá tên kia, nó đấm mấy cái vào mặt. Sau một hồi vận động cơ thể thì đám thanh niên đó nằm la liệt trên nền đất lạnh chẳng đứa nào dám ho hen nữa lời. Nó đánh xong phủi phủi tay rồi ban cho câu sốc tới óc luôn

“Mấy cưng còn non lắm muốn chơi với chị à, sau này gặp chị thì né đường khác mà đi, hư”

Hắn đứng trong góc khuất cười thật tươi, vì không ngờ cô vợ của hắn vừa xinh đẹp, lại trẻ con mà thật sự rất bá đạo. Hắn mong chờ vào cuộc gặp mặt tối nay, và muốn biết biểu cảm của cô vợ bướng bỉnh khi biết mình có vị hôn phu sẽ như thế nào. Chắc sẽ thú vị lắm đây.

Hắn càng nghĩ thì càng cười nhiều hơn, mấy đứa đàn em đi theo hắn đã lâu vậy mà, từ trước đến giờ tổng giám đốc ít cười, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, từ lúc gặp được vị hôn thê đến giờ cứ cười suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.