Cố Phán Rực Rỡ

Chương 66: Chương 66




Cuối cùng Diệp Tử Nhuy cũng không bảo vệ luận án nghiên cứu thành công, nguyên nhân là vì có người tố cáo cuộc sống cá nhân của cô không trong sạch, nữ sinh viên đại học được đại gia bao nuôi. Trưởng khoa cũng gọi cô lên văn phòng hỏi chuyện cho rõ ràng.

“Sinh viên Diệp, bốn năm này, tất cả các giáo viên đều rất hài lòng với những biểu hiện của em. Chúng tôi cũng đã thảo luận rồi, không tin rằng em sẽ làm như vậy. Nhưng, có người đã tố cáo với lãnh đạo của nhà trường, đưa ra chứng cứ rất bất lợi với em. Lý Thịnh cũng đã gặp mặt lãnh đạo để nói giúp em, đây là lần đầu tiên ông ấy ra mặt giúp sinh viên, ông ấy rất tin tưởng ở em. Bây giờ em hãy nói rõ quan hệ giữa em và cậu Chu là như thế nào, sau đó chúng tôi sẽ giải thích lại với lãnh đạo nhà trường sau.”

Diệp Tử Nhuy nghiêm mặt lại: “Cám ơn thầy. Nhưng chuyện tình cảm sao có thể nói rõ ràng với chỉ vài câu nói được. Em rất xin lỗi vì đã gây ra những điều tiếng không hay cho nhà trường.”

Cố Phán và Đường Thanh đều thấy cô từ bỏ như vậy thật không đáng. Kiên trì đi 99 bước, còn 1 bước cuối cùng để bước qua cánh cửa thì lại bị đẩy nhào cho một cái.

“Ai mà thất đức vậy chứ? Dựng chuyện bôi đen người khác mà không thấy xấu hổ à?” Đường Thanh tức giận bất bình nói với Cố Phán.

“Rõ ràng là người này cố ý, Tử Nhuy là đối thủ nặng kí của rất nhiều sinh viên thi lên nghiên cứu sinh, đương nhiên sẽ có người muốn gạt cậu ấy ra rồi.”

Diệp Tử Nhuy chán nản úp mặt xuống bàn. “Thôi, không học lên thạc sĩ nữa cũng không sao, dù có học lên nữa cũng chưa biết được tương lai sau này có thể làm được gì.” Nói thì nói thế, nhưng tất cả cố gắng đều trôi theo dòng nước, có mấy ai có thể bình thản được chứ.

Cố Phán viết lên giấy: “Có nên nói với anh ấy không?”

Diệp Tử Nhuy nhìn tờ giấy, im lặng một lát rồi lắc lắc đầu.

Cố Phán và Đường Thanh quay sang nhìn nhau, đáy mắt đều bày tỏ đau lòng.

Diệp Tử Nhuy bắt đầu tìm việc làm như đông đảo các sinh viên sắp tốt nghiệp khác, khi đó cô rất mông lung, không biết phải làm gì, phải đi đâu? Sau khi tham gia phỏng vấn ở rất nhiều công ty, tất cả đều không có hồi âm gì.

Lúc Chu Nhuận Chi gọi điện thoại cho cô thì cô đang ở thư viện lên mạng tra thông tin tuyển dụng.

“Chủ nhật em có rảnh không?” Đã một thời gian bọn họ không gặp nhau rồi. “Đi đánh golf với anh nhé.”

Diệp Tử Nhuy bất giác cắn cắn môi, đồng ý với anh. Sau khi cúp máy thì đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Có câu nói như thế này, khi yêu con người ta thường hay ngốc nghếch. Lời này quá đúng, không sai vào đâu được.

Chủ nhật, Chu Nhuận Chi lái xe tới trường đón cô. Diệp Tử Nhuy vẫn mặc áo T- shirt quần jean thoải mái, trên quần có mấy vết mài xước, tràn đầy sức sống thanh xuân. Chu Nhuận Chi bật cười: “Khó trách lần trước bọn họ cười nhạo anh, nói anh không giống bạn trai em mà giống chú em hơn.”

Diệp Tử Nhuy cúi đầu nhìn trang phục của mình, cô nhếch khoé miệng, gương mặt cũng tỏ ra hết cách.

Chu Nhuận Chi nói tiếp: “Không sao, anh không quan tâm. Có bạn gái trẻ trung xinh đẹp là phúc của anh, đám lão già bọn họ không hiểu được đâu.”

Lão già? Rõ ràng mấy người bạn kia của anh cũng chỉ mới hơn 30 tuổi thôi mà.

Diệp Tử Nhuy vui vẻ.

Bình thường, Chu Nhuận Chi rất thích vận động, đánh cầu lông, tennis, golf, hơn nữa chơi cũng rất giỏi. Diệp Tử Nhuy đã đi xem anh chơi mấy lần.

Hôm nay bọn họ tổ chức đánh golf, Diệp Tử Nhuy vốn không thích trò thể thao sang chảnh này lắm, vì vậy ngồi ở một bên, thường thức cảnh sắc xung quanh. Không khí ở đây trong lành hơn trong thành phố rất nhiều.

Cô ngồi một bên, lấy điện thoại ra. Đây là quà sinh nhật mà Chu Nhuận Chi tặng cho cô. Cô vốn không muốn nhận món quà quý trọng như vậy, nhưng Chu Nhuận Chi suýt vì chuyện này mà giận cô, cuối cùng cô cũng chịu nhận.

Điện thoại này có rất nhiều chức năng ứng dụng, quả thật cũng giúp ích rất nhiều trong việc học của cô. Cô nhìn bức tranh minh họa mình tải xuống lúc trước, học tỷ nhờ cô vẽ mấy bức tranh minh hoạ cho quyển tiểu thuyết giúp, chuyện này kéo dài cũng được 1 - 2 tuần rồi. Cô phải tăng tiến độ gấp để hoàn thành mới được. Sau khi học tỷ biết cô không học lên thạc sỹ liền mời cô đến làm ở công ty mình, Diệp Tử Nhuy cũng đang suy nghĩ về chuyện này.

Lúc cô đang xem say sưa thì có người đi đến bên cạnh cô, dừng chân đứng đó.

Diệp Tử Nhuy ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở gần cô. Người đó có mái tóc ngắn chỉnh tề, mặc bộ quần áo vận động.

Diệp Tử Nhuy nhìn chị ấy, cô cũng không nhận ra được là ai, chỉ quay đầu lại cong môi cười cười coi như là chào hỏi.

Diệp Tử Nhuy nhìn chị ấy lên xe điện di chuyển vào trong sân golf, xe dần dần đi xa, cô cũng thu hồi tầm mắt.

Hơn một giờ sau, Chu Nhuận Chi trở lại.

“Không chơi nữa sao?” Diệp Tử Nhuy kinh ngạc.

Chu Nhuận Chi ngồi xuống: “Đang xem gì vậy?”

Diệp Tử Nhuy đưa điện thoại cho anh xem: “Anh thấy hai bộ tranh này, bộ nào đẹp hơn?”

Chu Nhuận Chi nhìn sang: “Dùng để làm gì?”

“Tranh minh hoạ tiểu thuyết.” Diệp Tử Nhuy suy ngẫm. “Học tỷ nhờ em vẽ giúp một bộ, em vẽ theo hai phong cách khác nhau, để chị ấy chọn.”

Chu Nhuận Chi nói: “Bộ có màu xanh lá này, có chí tiến thủ.”

Diệp Tử Nhuy cười: “Em cũng thích bộ này.”

Khi hai người đang nói chuyện, đám bạn của anh lục tục trở lại. Trong đám người còn có thêm một người phụ nữ, là người lúc nãy cô đã gặp, Diệp Tử Nhuy quét mắt nhìn sang thì thấy chị ta khẽ cười duyên, lên tiếng: “Nhuận Chi, em còn muốn chơi thêm một ván với anh đấy. Sao chưa gì đã nghỉ rồi?”

Chị ta vừa mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.

Diệp Tử Nhuy nhìn chị ta, vẫn bình tĩnh thong dong như thường.

Chu Nhuận Chi chỉ nhàn nhạt trả lời: “Hơi mệt, để lần sau vậy.”

Mọi người bảo nhau đi ăn trưa nên từ từ rời đi. Diệp Tử Nhuy cảm thấy có gì đó sai sai. Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?

Trở lại nhà hàng, bữa trưa trôi qua rất bình thường hoà hợp, sau khi ăn xong mọi người tụ lại với nhau đánh bài. Diệp Tử Nhuy không có hứng thú, nói với anh là cô về phòng nghỉ ngơi trước.

Chu Nhuận Chi nắm tay cô lại, dặn dò: “Sau khi em ngủ trưa dậy, chúng ta sẽ trở về.”

“Sớm vậy sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Anh cười cười: “Về sớm để xử lý một số chuyện.”

Diệp Tử Nhuy cũng không đi ngủ, mà đi loanh quanh hội sở tham quan một chút. Phong cảnh nơi đây rất đẹp, cô tiện tay chụp vài bức ảnh. Xa xa thấy bạn bè của Chu Nhuận Chi đang đi đến gần, cô nép sang một góc khuất, hai người đó đi thẳng qua chỗ cô vừa đứng lúc nãy mà không hề phát hiện ra cô.

“Lúc nãy mình cứ tưởng Nhuận Chi như đang đùa với lửa ấy, vợ chưa cưới đối đầu với bạn gái. Ha ha, cậu ấy đúng là lợi hại thật.”

“Cậu còn không nhìn ra sao? Cậu ấy rất quan tâm đến cô bạn gái đó, có vẻ là thật lòng đấy.”

“Vậy thì sao? Trước khi mẹ cậu ấy qua đời, đã quyết định hôn sự cho cậu ấy rồi, dù cậu ấy có yêu cô gái kia đến đâu thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”

“Được rồi, chúng ta đừng nói nữa. Cậu ấy cũng không muốn người khác bàn luận sau lưng mình đâu.”

Diệp Tử Nhuy đứng trong góc khuất, toàn thân như đông cứng lại, sắc mặt trắng bệch không chút máu, giống như vừa bị người khác đánh mấy bạt tai vậy.

Yêu đương gì chứ. Toàn là lừa đảo!

Cô siết chặt lòng bàn tay, liều mạng chịu đựng không phát tiết ra ngoài, thần kinh căng cứng như dây đàn.

Lúc này, Chu Nhuận Chi đang ngồi đối diện với Hứa Hữu Tình.

“Em về khi nào?” Chu Nhuận Chi lên tiếng.

“Khoảng 3, 4 ngày rồi, có một số việc cần xử lý. Hôm qua nghe nói các anh sẽ đến đây đánh golf, cũng lâ rồi em không chơi, vừa đúng lúc nên đến để xả stress một chút.” Chị ta nhấp một ngụm trà.

Chu Nhuận Chi vuốt ve miệng tách trà. “Hữu Tình, những lời mà năm ngoái anh nói với em vẫn không thay đổi.”

Hứa Hữu Tình nhíu mày. “Nhuận Chi, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu lâu rồi? Ừm, năm nay em 29 tuổi, đã 29 năm rồi. Quan hệ giữa hai nhà chúng ta đã gắn liền với nhau từ lâu. Anh cũng biết, nếu như chúng ta huỷ bỏ hôn ước thì sẽ gây ra tổn thất như thế nào mà?!”

Chu Nhuận Chi vẫn bình tĩnh. “Khi có quyết định này, anh cũng đã nghĩ rất kĩ rồi. Tất cả mọi tổn thất sẽ do mình anh gánh chịu.”

“Mình anh gánh chịu? Chỉ vì ham muốn cá nhân của mình, anh có biết có bao nhiêu gia đình sẽ gặp tai hoạ không? Hứa Hữu Tình cười giễu, chị ta hít một hơi sâu. “Tám năm trước, khi hai nhà chúng ta lập hôn ước, anh có thể từ chối ngay lúc đó mà.”

“Trên đời này, không ai biết trước được chuyện gì. Anh cho rằng cả cuộc đời mình sẽ không yêu ai, nhưng không ngờ lại gặp được cô ấy.” Anh trầm trầm nói.

Hứa Hữu Tình bật cười: “Vì cô ấy mà anh muốn từ bỏ tất cả sao?”

Chu Nhuận Chi im lặng, không tiếp tục trả lời câu hỏi của chị ta.

Hứa Hữu Tình không ngờ anh sẽ chọn con đường này. Sau khi Chu Nhuận Chi rời đi, chị ta vẫn còn ngồi tại chỗ đó, im lặng suy nghĩ.

Buổi chiều, quả thật Chu Nhuận Chi dẫn Diệp Tử Nhuy rời khỏi hội sở. Xe vững vàng chạy trên đường, hai người cũng trầm mặc không nói chuyện với nhau.

Diệp Tử Nhuy nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh vật xa lạ vụt ngang qua, trong lòng hoàn toàn trống vắng.

Xe vào đến nội thành, cô phát hiện đây không phải con đường đến trường đại học T. “Em phải về trường, cuối tuần là đến hạn nộp luận văn rồi.”

Chu Nhuận Chi xoay vô lăng. “Nhuy Nhuy, chúng ta cần nói chuyện.”

Diệp Tử Nhuy cắn môi. “Được.”

Xe dừng lại bên vệ đường.

Im lặng một hồi, Chu Nhuận Chi mới lên tiếng phá tan bầu không khi im lặng đến khó thở đó: “Hữu Tình là vợ chưa cưới của anh.”

Diệp Tử Nhuy cắn chặt răng, sắc mặt cứng đờ.

“Mấy năm nay, anh vẫn luôn bận xử lý việc kinh doanh của gia tộc, năm ngoái anh đã đến Pháp gặp mặt cô ấy nói về việc huỷ bỏ hôn ước. Nhưng Hữu Tình không đồng ý, còn liên lạc với ba anh, hôn ước của anh là do mẹ anh quyết định, anh đã từng nói với em rồi, ba anh rất yêu mẹ anh, đương nhiên ông muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh. Thế nên anh và ba đang bất hoà với nhau.”

Diệp Tử Nhuy mới nhớ ra, hình như tháng 3 năm ngoái, sau khi anh từ Pháp quay về thì tâm tình rất xấu, rất hay nóng nảy, thì ra là như vậy.

Mỗi người đều có việc phiền lòng, thân bất do kỷ, nếu đã được an bày như vậy, thì phải chịu trách nhiệm thôi.

Ngay bây giờ cô không biết phải nói gì, bất kỳ từ ngữ nào đều không thể diễn tả được tâm trạng cô lúc này.

Dường như trong đầu cô vang vọng một câu nói: ‘Diệp Tử Nhuy, mày thật là buồn cười! Xem đi, bây giờ không phải mày là người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác sao?’

Chu Nhuận Chi nói tiếp: “Lần này Hữu Tình về nước cũng tốt, anh sẽ xử lý chuyện này ổn thoả nhanh nhất có thể.” Anh nắm tay cô. “Đừng suy nghĩ nhiều. Trước kia không nói cho em biết là vì sợ em suy nghĩ lung tung.”

Có thể giải quyết ổn thoả được thật không?

Diệp Tử Nhuy khô khốc nói: “Vâng!”

Hứa Hữu Tình đến tìm Diệp Tử Nhuy cũng không có gì quá bất ngờ.

Hứa Hữu Tình là một người phụ nữ thông minh, chị ta biết đánh rắn phải đánh bảy tấc (*), ngay từ lúc đầu cô ta đã bảo người điều tra rõ ràng về gia thế bối cảnh của Diệp Tử Nhuy. Từ từ từng chữ chị ta nói ra đều đâm thẳng vào tử huyệt của cô.

(*) Đánh rắn bảy tấc: Bảy tấc tính từ đầu rắn là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì đương nhiên sẽ chết. Một phát chết ngay.

“Tôi biết Nhuận Chi vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Chu, nhưng đó là do gia tộc của anh ấy khổ cực lập nên, có một phần là di sản của mẹ anh ấy, tôi nghĩ cả tôi và cô, không ai muốn anh ấy quyết định như vậy.”

“Cô Diệp, tôi biết cô là một cô gái mạnh mẽ, lòng mang chính nghĩa, bởi vì chuyện của mẹ cô, nên quan hệ giữa cô và ba rất xa cách. Tôi nghĩ cô sẽ phần nào hiểu được tâm trạng hiện giờ của tôi.”

Diệp Tử Nhuy hoàn toàn không thể nào đáp trả được.

Cô không khóc, gần như là cực kì bình tĩnh, trở về trường.

Sắp tốt nghiệp, thời gian chia ly ngày càng gần. Cô nghĩ, việc buông tay rời khỏi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Hết chương 66

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.