Cô Ngốc Cởi Áo Ra

Chương 7: Chương 7




Tiếng thét chói tai, tiếng mắng chửi, tiếng khóc...... nhất thời vang vọng khắp xe, tuyệt vọng giống như đem trái tim cắt ra từng mảnh.

Trần An An ở giữa xe lung lay dữ dội, trực tiếp đụng đầu vào cửa kính thủy tinh, đau đến chảy nước mắt.

Nhưng mà cô luôn phản ứng chậm hơn so với người khác, đến khi toàn bộ người trong xe tranh nhau ra ngoài, mới hiểu được là tai nạn xe.

Người chạy ra ngoài thật sự rất nhiều, Trần An An không dám chen theo bọn họ, sợ đụng tới vết thương, đành phải ngồi tại chỗ chờ toàn bộ ra hết mới đi xuống.

Tài xế xe buýt là một người nóng nảy, dừng xe liền vọt xuống, túm lấy cổ áo tài xế xe khách bắt đầu chửi rủa.

Ban đầu chỉ là trách móc, về sau càng không khống chế được, cái gì khó nghe đều chửi hết. Đoán chừng cũng biết lần này trở về sẽ không giữ được việc, nên không kiêng kỵ gì nữa.

Tài xế xe khách cũng không chịu yếu thế, hung hăng chửi lại. Hai người ầm ĩ khí thế ngất trời, thở hồng hộc, giống như đấu sĩ bò tót, ánh mắt đỏ rực, ngoài đối thủ thì cái gì cũng không nhìn thấy.

May mắn có mấy hành khách còn bình tĩnh, gặp hai tài xế chỉ lo cãi nhau, liền chạy nhanh đến hai chiếc xe tìm kiếm, xem có người nào bị thương hay không.

Thời điểm nguy cấp cuối cùng, hai tài xế đều mạnh mẽ phanh gấp, xoay tay lái, bởi vậy chỉ là hai đầu xe đụng sát nhau mà thôi, nhìn thì dọa người, trên thực tế không ai bị thương.

Đây quả thực là may mắn trong bất hạnh. Trần An An cũng thở dài nhẹ nhõm, cô vốn sợ máu, không dám giống như người khác đi lên phía trước, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, may mắn là không có người bị thương.

Trần An An đứng ở một bên quan sát trong chốc lát, sau đó dứt khoát đặt mông ngồi xuống lề đường, từ trong túi lôi ra một gói mì ăn liền bắt đầu gặm cắn.

Hôm nay làm việc thật sự quá mệt mỏi, Trần An An lười về nhà nấu cơm, lại không muốn phải đi ra ngoài ăn, liền mua hai gói mì ăn liền, về nhà uống một túi sữa chua nữa, thế là xong bữa tối.

Hôm nay Chu Tề có hẹn gặp một bệnh nhân ở khu vực giáp ranh của Tam Hoàn và Tứ Hoàn, người kia có chứng ngại xã giao nghiêm trọng, bởi vậy không dám rời nhà quá xa, Chu Tề cũng chỉ thuận tiện có việc gần đó nên cùng người ta gặp mặt trị liệu.

Lúc trở về đã gần tối, vừa đúng giờ tan tầm, xe đi như rùa, nhích từng chút từng chút một, đợi nửa giờ, Chu Tề thật sự là không kiên nhẫn nổi, dứt khoát lái xe đi đường tắt.

Ai ngờ lại gặp tai nạn xe! Cái này còn bực mình hơn cả tắc đường! Chu Tề nhíu mày, ấn cửa xe xuống xe nhìn xung quanh, xem có cách nào di chuyển được không.

Ai ngờ cách mau lẹ chẳng thấy, lại thấy một thân ảnh quen thuộc. Chỗ hắn dừng xe cũng thật khéo, ngay bên cạnh Trần An An, cho nên dù sắc trời đã mờ tối thì vẫn có thể nhận ra cô.

Xung quanh thì ồn ào, hành khách bị bắt xuống xe nếu không phải sợ hãi thì là phẫn nộ. Hoặc tốp năm tốp ba say sưa nói chuyện tai nạn xe cộ vừa xảy ra, hoặc chỉ trích tài xế không chịu trách nhiệm.

Chỉ có một mình cô im lặng ngồi ở ven đường ăn mì ăn liền. cô cúi đầu, cái miệng nhỏ nhỏ cắn mì trên tay, ăn rất chăm chú thoải mái.

Thỉnh thoảng còn có thể ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai tài xế đang cãi nhau, mắt to đen bóng trong suốt mà linh động, trên mặt biểu tình ngơ ngác, không biết là đang nghĩ cái gì.

Chu Tề nhìn nhìn liền vui vẻ, kìm lòng không được nhớ tới ngày đó tại công ty, cảnh tượng cô gái kia cầm microphone, vẻ mặt còn nghiêm túc nói Diệp Lương Nhất cứng rắn.

Hắn ló đầu ra nhìn phía trước xe chật kín như nêm, ma xui quỷ khiến hắn tháo dây an toàn, đi đến trước mặt Trần An An, dùng một cách thức bắt chuyện vô cùng nhàm chán nói với cô, “Chào cô, chúng ta lại gặp nhau.”

Trần An An theo tiếng nói ngẩng đầu lên, Chu Tề mặc một bộ tây trang màu xám bạc, bên trong là áo sơmi đen, dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn, cùng với hoàn cảnh lộn xộn này thật không hợp nhau.

“Bác sĩ tâm lý?” Trần An An có chút mù mờ, thời đại học, ngay cả bạn học mỗi ngày cùng lên lớp đến lúc tốt nghiệp cô còn chẳng nhớ mặt nữa là.

Có thể nhanh như vậy nhận ra Chu Tề, có lẽ cũng bởi vì người ta có khuôn mặt đẹp trai thôi.

“Là tôi.” Chu Tề cười nhạt, trên mặt là một vẻ ôn nhuận, “Tôi tên là Chu Tề.”

“Trần An An.” Trần An An vừa gặm mì ăn liền, vừa nói tên mình.

Cặp mắt của cô rất đẹp, vừa đen lại sáng, lúc linh hoạt chuyển động thì giống như có một đầm nước chảy xuôi bên trong, trong suốt mà dập dờn. Lông mi mặc dù dài cũng không thể che lấp được phong thái này.

Gió bấc mang theo hơi lạnh thổi đến, làm cho tóc đuôi ngựa sau đầu cô lệch sang một bên, cô ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn hắn cười cười, nhẹ nhàng đem tóc rối loạn gạt gọn lại.

Khuôn mặt cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại lại có chút hồng hồng, giống như không bị chút ảnh hưởng nào của mùa đông hanh khô này. Khóe miệng còn dính một chút vụn mì ăn liền, ngốc nghếch, nhưng lại có vẻ chân thật.

Lòng Chu Tề không biết làm sao, giống như vì gió bấc mà run lên, vậy mà bỗng cảm thấy đứng trước mặt cô như vậy có chút khẩn trương.

Suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát học theo bộ dáng Trần An An, ngồi ở lề đường.

Trần An An vui vẻ khi có người ngồi cùng, thậm chí còn rộng lượng chia một nửa phần bữa tối cho Chu Tề.

Buổi tối mùa đông, hai người ngây ngốc ngồi ở ven đường, cùng nhau ăn hết hai gói mì ăn liền, thẳng đến khi bên tai truyền đến từng đợt loa chói tai, lúc này Chu Tề mới nhớ mình cần phải đi.

Trước khi đi Chu Tề cùng Trần An An trao đổi số điện thoại, diện mạo hắn thực dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng tốt, Trần An An lại ngốc, người khác nói cái gì cũng không không biết xấu hổ cự tuyệt, cho nên vui vẻ đọc số điện thoại của mình.

Chu Tề vốn định đưa Trần An An về nhà, ai ngờ Trần An An lại kiên quyết từ chối. cô cùng Chu Tề mới gặp qua hai lần mà thôi, không thể vô duyên vô cớ bắt người ta đưa cô về được.

Trần An An mà bướng bỉnh, mười trâu cũng không kéo lại được. Cái này là Lý Duyệt Nhiên nói, hôm nay Chu Tề đã được mở rộng hiểu biết.

Hắn chỉ có thể đứng ở ven đường, nhìn Trần An An trên lưng đeo túi nhỏ, buộc tóc lệch lệch đón xe buýt.

trên đường trở về, hắn vẫn có chút lơ đãng, trong đầu không ngừng hiện lên cặp mắt to của Trần An An, trong đó là thật nhiều ý cười giống như sương sớm, không biết từ đâu mà đến, đợi khi phát hiện thì đã sớm vờn quanh thân, thoát không ra được.

“Lại đây ăn cơm đi.” Lúc hắn về đến nhà, ba mẹ đã ngồi vào bàn ăn chờ hắn.

Chu Tề chào hỏi xong, đi vào phòng rửa tay thay đồ ở nhà, lúc này mới xuống lầu ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, mẹ hắn lại thử thăm dò xem hắn có vừa ý cô gái nào hay không, cho dù là một chút ấn tượng tốt cũng được, gia thế thì không thành vấn đề, chỉ cần trong sạch rõ ràng, người tốt là được.

Chu Tề biết ba mẹ hắn rất sốt ruột, dù sao hắn đã ba mươi tuổi rồi.

Nếu như mọi lần nhắc tới đề tài này, hắn đều cười cười, sau đó tìm cách nói lảng đi, nhưng lần này, hắn lại do dự vài giây, không hiểu sao bỗng nhiên nhớ tới gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của Trần An An.

“Ba mẹ đừng vội! Con sẽ suy nghĩ.”

Hôm sau Trần An An vừa đến công ty, liền kể cho Lý Duyệt Nhiên nghe chuyện tai nạn xe cộ ngày hôm qua, cô cũng không thấy sợ, nên vô tư ngủ, chẳng giống như người ta gì cả.

Lý Duyệt Nhiên lại bị cô dọa đến toát mồ hôi lạnh, đảo mắt nhìn bộ dáng vô tâm vô tư của Trần An An, không khỏi lắc đầu, người ngốc có phúc của người ngốc, may mắn không có xảy ra việc gì.

Lúc ăn cơm trưa, Trần An An bỗng nhiên nhận được tin nhắn của mẹ Diệp, hỏi cô cuối tuần có thời gian ra ngoài gặp mặt không.

Trần An An bị dọa đánh rơi cả thìa xuống bàn, thật vất vả ổn định cảm xúc, không dám trả lời, trực tiếp gửi qua cho Diệp Lương Nhất, phía cuối còn đánh liên tiếp mấy dấu chấm than.

Diệp Lương Nhất không có ca phẫu thuật nào, đang theo viện trưởng đi xem xét xung quanh, để quen thuộc hoàn cảnh. Nhìn thấy tin nhắn của Trần An An bước chân dừng một chút, đứng ở trên hành lang.

“Làm sao vậy Lương Nhất, có việc à?” Viện trưởng đối với Diệp Lương Nhất vô cùng tán thưởng, cảm thấy hắn có tài năng thực sự, nếu không cũng sẽ không tự mình dẫn hắn đi làm quen bệnh viện.

Diệp Lương Nhất cầm di động vâng một tiếng.

“Vậy cậu tự đi dạo, tôi về phòng bệnh một chút.” Viện trưởng vỗ vỗ bả vai Diệp Lương Nhất, trong mắt đều là yêu mến đối với hậu bối, “Làm tốt nhé!”

“Diệp, bác sĩ Diệp, ” Trần An An giống như đặc vụ, cong thắt lưng né tránh tầm mắt trêu chọc của Lý Duyệt Nhiên, vừa trả lời điện thoại vừa chạy khỏi phòng ăn.

Cô không ngờ Diệp Lương Nhất sẽ gọi tới, nắm điện thoại trong tay căn bản không biết nói gì.

Thanh âm lạnh như băng của Diệp Lương Nhất theo điện thoại bên kia truyền đến, “Đồng ý đi!”

Trần An An lập tức nóng nảy, “không được, anh với mẹ anh nói rõ ràng đi, tôi, tôi cuối tuần còn có việc, không thể đi được.”

“Chuyện gì?”

“Dạy thêm.”

“Lúc nào thì xong?”

“Buổi chiều.”

“Được rồi.” Diệp Lương Nhất gật gật đầu chào hỏi với bác sĩ đang đi tới, mở cửa phòng làm việc của mình, “Tan tầm tôi sẽ đi đón cô, đọc địa chỉ cho tôi.”

A? không đúng! Trần An An cuối cùng cũng phản ứng kịp, vội vàng phản bác Diệp Lương Nhất, “Bác sĩ Diệp, anh không thể như vậy, sao anh có thể lừa mẹ mình, tôi chắc chắn sẽ không đi, anh......”

“cô thích bánh ngọt?” Diệp Lương Nhất ngắt lời cô, “Tôi mời cô, cơm tối cũng không cần cô trả tiền, chỉ cần có mặt là được.”

Diệp Lương Nhất ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ Trần An An trả lời, cũng may là ngày đó mẹ mình vất vả khách sáo một phen, hiện tại hắn cũng biết một chút sở thích của cô.

Trần An An nuốt nước miếng, ánh mắt chớp một chút, thanh âm nhỏ xuống, nhưng vẫn kiên trì, “không, tôi không đi, anh tìm người khác đi, tôi......”

“cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tôi cam đoan.” Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, “Nếu cô không đi mẹ tôi rất có khả năng sẽ đi tìm cô.”

Làm sao bây giờ? Trong đầu Trần An An giao chiến. Có đi hay không? đi thì có thể ăn ngon, không đi không chừng mẹ Diệp Lương Nhất còn có thể đến tìm cô. Dù sao cũng đều là chết, không bằng chọn cái chết thoải mái chút!

Nghĩ đến đây, Trần An An khẽ cắn môi, quyết tâm, “Tôi đi.”

không phải chỉ cần lộ mặt sao, có thể thế nào được? Huống chi còn không tốn tiền! Hơn nữa lần này đúng lúc có thể cùng Diệp phu nhân giải thích rõ ràng, cô cùng bác sĩ Diệp quan hệ gì cũng đều không có!

Diệp Lương Nhất đem điện thoại đặt sang một bên, mở ngăn kéo rút ra một tập hồ sơ, lật vài cái rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua màn đêm đã buông xuống, khóe miệng xẹt qua nụ cười mỉm.

Giống như băng tuyết tan, mùa xuân hoa nở, tuy rằng chỉ trong nháy mắt liền biến mất trên khuôn măt lạnh như băng, nhưng lại giống như dư âm sóng nước dập dềnh, vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí con người, kéo dài mãi.

Thích bánh ngọt? Đúng là trẻ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.