Cổ Nam Đại Lục Ký

Chương 5: Chương 5: Sinh Ly Tử Biệt




Chẳng mấy chốc mà trời đã xế chiều, những tia nắng cuối cùng của 1 ngày còn sót lại le lói qua những tán cây, khẽ tản mác trong từng góc nhỏ của Mai Hoa Trấn càng gợi lên sự tĩnh lặng của 1 vùng sơn cước yên bình. Lúc này mọi người dân trong trấn cũng đang trở về nhà sau 1 ngày làm việc mệt mỏi. Trên đường đi có thể dễ dàng trông thấy từng ngọn khói bếp bay lên, quyện lại với nhau trên không trung. Sau đó, chúng bị những cơn gió từ trên GIÁC NGƯU SƠN thổi xuống làm cho tan biến. Mùi mỡ rán tỏa ra thơm phức, mùi cơm chín thoang thoảng , khiến cho người ta phải thèm. Năm nay mưa thuận gió hòa nên cuộc sống của mọi người cũng sung túc hơn mọi năm, cuộc sống của những người nông dân ở cái thời loạn thế này chỉ mong sao được bữa cơm no là mãn nguyện lắm rồi.

Tiểu Vũ lúc này đã về đến nhà, trên tay hắn là 1 con GIANG NGƯ mập mạp, dài khoảng 1 thước, cân lên chắc cũng phải được 4 cân ( 2kg VN ), loài cá này có vảy màu ngân xám, ở đuôi và vảy thì có màu đỏ tía. Nhìn về phía cửa nhà, không thấy mẫu thân ngồi ở trên hiên nhà, chẳng hiểu vì lý do gì mà Tiểu Vũ cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, hắn chạy vào trong nhà thì thấy mẫu thân đang ngồi trên giường ngồi bên cạnh là mã đại nương và 1 lão già dáng người còm nhom, mái tóc hoa râm trên đầu đã bạc trắng chỉ còn điểm vài sợi đen. Tiểu Vũ cũng biết đó là trưởng trấn mà hắn hay nghe mọi người gọi là LÂM lão đầu. Khi vừa chạy vào đến cửa nhà thì cả 3 người đều quay sang nhìn hắn. TV nhìn những ánh mắt ấy đều mang theo vẻ bi thương, ai oán quá chừng. căn phòng im lặng một hồi lâu, âm thanh lúc này chỉ là tiếng gió thổi qua từng kẽ lá bên ngoài sân hòa với những tia nắng yếu ớt khi hoàng hôn buông xuống.

• Haiz…., Tiếng thở dài của LÂM LÃO ĐẦU xóa tan đi sự yên tĩnh ấy, ngập ngừng 1 lát rồi lão nói:• Đằng nào thì cũng phải nói, Sớm hay muộn thì Tiểu Vũ cũng phải được biết, sự tình đã như vậy rồi, đau khổ thì các ngươi cũng phải cố mà vượt qua , rồi đưa tay vẫy Tiểu Vũ:

• Tiểu Vũ lại đây cháu!Lặng lẽ bước vào trong phòng, Tiểu Vũ ngồi vào trong lòng mẹ, thấy đôi mắt mẫu thân mình đỏ hoe, khuôn mặt xanh xao mà tiều tụy biết bao, rồi hắn nhìn lên LÂM LÃO ĐẦU:

-Lâm… Lâm… tiền bối !...• Tiểu Vũ, ta biết việc này rất khó mà vượt qua được, ngươi còn nhỏ có thể khi nghe được sẽ không chịu nổi, ngươi hiểu chứ:

Cảm thấy khóe mắt cay cay, Tiểu Vũ cúi đầu:

-Dạ, LÂM TIỀN BỐI!

Thở dài 1 tiếng, LÂM LÃO ĐẦU buồn bã:• Sáng nay ta mới nhận được phong thư, doanh trại mà phụ thân ngươi ở BIÊN CƯƠNG vừa bị địch tập kết,… không còn một ai sống sót!

Nghe đến đây, Tiểu Vũ nước mắt lưng tròng ngồi phịch xuống giường, toàn thân tê tái, cảnh vật xung quanh mịt mờ rồi còn lại chỉ còn là 1 mảng tối đen..

Nguyệt Lan ngồi bên, Ôm hài tử của mình vào lòng, nàng nghẹn ngào:

• Tiểu Vũ, số mẹ con mình thật là khổ, rồi 2 dòng lệ lại chaỷ dài trên má.

Màn đêm buông xuống cái thôn trấn nhỏ bé ấy, Nguyệt Lan ngồi trên giường, ánh trăng huyền ảo chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, từng giọt lệ trên khóe mắt nàng lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo. Nàng ngồi ở đó, đau buồn bi ai. Người đàn ông nàng gửi trọn cuộc đời đã ra đi mãi mãi. Vì tình yêu mà nàng có thể bỏ tất cả, bị gia tộc khinh ghét. Rồi giờ đây chỉ còn thấy nỗi cô đơn vắng lặng. Còn điều gì khiến nàng vương vấn ở cái kiếp phận đầy đau khổ này.

• Tiểu Vũ phụ mẫu thật có lỗi với con ! nàng nhìn khuôn mặt tròn trịa của hài tử, khẽ vuốt ve mái tóc nó.• Có lẽ như vậy con sẽ được tốt hơn, tha thứ cho mẹ con nhé ! nói rồi nàng hôn lên má hài tử của mình.

Đêm nay, một người con gái ngồi dưới trăng ôm nỗi sầu khổ trong lòng không nguôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Ánh trăng cứ chập chờn le lói, có lúc ẩn sau những đám mây mù, có lúc chiếu rọi khắp căn nhà nhỏ bé điêu tàn ấy thế rồi tàn lụi dần phía chân trời xa xămSáng ngày hôm ấy, mọi người trong MAI HOA TRẤN đều tụ tập ở trước căn nhà nhỏ bé kia. Trong căn nhà ấy, Tiểu Vũ đang ngồi trên giường, Sáng nay khi biết tin mẹ hắn mất, hắn cũng đã khóc, Kiếp trước hắn vốn tự lập từ nhỏ, tâm trí kiên định hơn người thường. Thế nhưng Tình mẫu tử vi diệu, dù chỉ là ngắn ngủi nhưng con người chứ đâu phải cỏ đá.MÃ ĐẠI NƯƠNG ngồi bên cạnh an ủi:

• Tiểu Vũ, cháu đừng quá đau lòng,! Nói đên đây nàng nghẹn ngào rồi đưa tay lên gạt nước mắt.Ở ngoài cửa chính, LÂM LÃO ĐẦU bước vào phòng, lão nhìn MÃ ĐẠI TẨU nói:

• MÃ SƯ ĐIỆT, ngươi đưa dẫn Tiểu Vũcho nó ăn chút gì đi, cả đêm không ăn gì rồi, như vậy làm sao chịu nổi

Mã Đại Tẩu nắm tay Tiểu Vũ, khẽ nói:

- Tiểu Vũ, để ta dẫn cháu đi ăn chút mì nhé

-Cháu ko đói đâu, cháu muốn ở với mẹ cháu một lát, Tiểu Vũ lắc lắc đầu nhìn Mã Đại Lương trả lời.

LÂM LÃO ĐẦU thở dài rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.