Cô Hầu Nhỏ Ngốc Nghếch Đáng Yêu

Chương 2: Chương 2




Ngoài đường mưa vẫn không ngừng rơi. Có lẽ ông trời đang khóc thay cho số phận của cô. Dưới nền mưa trắng xóa, một thân ảnh bé nhỏ nằm đó, không một ai quan tâm. Bỗng chốc, một chiếc xe lamborghini lướt qua dừng lại trước cô.

- Bà chủ có một bé gái bị ngất xỉu. Người tài xế nói.

Người được gọi là bà chủ nhẹ nhàng kéo cửa xe đi ra. Bước chân không kém phần kiêu sa. Người đó mặc trên người chiếc đầm tím dịu dàng. Gương mặt hiền hòa tựa trăng rằm. Đôi mắt ánh lên tia hiền từ, ấm áp. Quả là một người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ ấy bước đến cạnh Mộc Nhiên Nhiên, lấy tay dìu đầu cô dựa vào tay mình rồi nói dịu dàng :

- Lý Tân, mau đưa cô bé này vào xe cho ta.

Người tài xế mang tên Lý Tân nghe vậy, bước ra khỏi xe cúi đầu :

- Vâng thưa bà chủ.

Nói rồi anh ta đỡ Mộc Nhiên Nhiên từ tay người phụ nữ xinh đẹp, đưa vào xe.

Chiếc xe ấy tiếp tục lăn bánh giữa trời mưa trắng xóa, không một ai quan tâm.

~~~~~~~~~~Sáng hôm sau~~~~~~~~~~

Trên chiếc giường có một tiểu công chúa đang ngủ. Gương mặt cô thuần khiết tựa đóa hoa bách hợp. Mái tóc dài với cái mái ngố trông thật đáng yêu . Đôi mắt cô to tròn với hàng long mi cong cong. Đôi mày lém lỉnh và cái mũi cao thanh thoát. Cánh môi cô mỏng, hồng nhuận tựa thiên thần. Bộ dáng ngủ say của Mộc Nhiên Nhiên quả thật rất đáng yêu. Nó không khỏi khiến người ta cảm thấy say mê.

Một vài tia nắng tinh nghịch chiếu rọi vào gương mặt cô khiến cô nhíu mày. Hai hàng mi khẽ lay động. Mộc Nhiên Nhiên khẽ cựa mình, lấy tay dụi dụi mắt. Bộ dáng lúc này tựa như con mèo nhỏ đáng yêu khiến người khác cảm thấy cưng chiều.

Nhiên Nhiên sau khi dụi mắt xong, mở đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh. Cô ngơ ngác lạ lùng. Đây là đâu vậy ta? Hôm qua mình nhớ mình đang đi thì..... A.... hình như là ngất xỉu.....sau đó..... sau đó thì sao ta..... Sao mình lại ở đây?

Mộc Nhiên Nhiên khó hiểu. Cô khẽ bước xuống giường. Lúc này đây cô mới nhìn lại mình. Hiện tại cô đang mặc trên người một chiếc váy màu hồng phấn lấp lánh kim tuyến. Màu sắc của nó khiến cô thán phục :

- Oa đẹp quá đi .

Nói rồi Mộc Nhiên Nhiên đi ra khỏi căn phòng. Cô nhón từng bước từng bước vì sợ bị người khác nhìn thấy. Cô cảm thấy rất ngạc nhiên vì cô ở trong căn nhà to lớn này. Nơi đây quả thật rất đẹp. Đang đi thì đột nhiên một cánh tay chạm vào vai cô. Cô rùng mình. Người kia khẽ nói:

- Cô bé bà chủ đang đợi em ở dưới nhà  đó.

Mộc Nhiên Nhiên nghe vậy thì quay lại nhìn, cô thấy một chị gái đang chăm chú nhìn cô. Chị gái ấy bất giác lấy tay bẹo má cô :

- Oa em thật là dễ thương a~ Em tên là gì vậy cô bé ?.

Mộc Nhiên Nhiên mỉm cười nhìn chị gái ấy. Nụ cười của cô đơn thuần như ánh nắng mặt trời. Cô cất giọng trong trẻo :

- Dạ em tên là Mộc Nhiên Nhiên, chị tên gì vậy ạ

Chị gái ấy xoa xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói :

- Chị tên là Đan Đan, à mà em mau xuống nhà dưới đi, bà chủ đang đợi đó .

Mộc Nhiên Nhiên gật đầu đi theo sau chị Đan Đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.