Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 4: Chương 4: Thể chất biến dị




Đang ngạc nhiên giáo quan nghe thấy lời xì xào phía dưới vội nhìn lại máy khởi động xem có phải mình chỉnh nhầm thật không nhưng vô tình vị giáo quan kia lại nhấn phải nút điều chỉnh tăng thêm trọng lượng của bộ máy trọng lực mi ni, đang định tắt nhưng khi thấy Trần Lạc chạy càng ngày càng nhanh giáo quan nhịn không được muốn thử giới hạn của vị bạn học này.

Trong lúc suy nghĩ tay giáo quan vẫn bấm tăng trọng lượng của bộ đồ đang mặc trên người Trần Lạc.

Tít tít tít, năm cân, mười cân, hai mươi cân, ba mươi cân... một trăm cân, tít đã đến giới hạn.

Lúc này vị giáo quan thật không thể tin vào mắt mình sao một học sinh trung học bình thường có thể phụ trọng một trăm cân chạy xung quanh sân mà không hề giảm tốc độ, không nhin được giáo quan buột miệng:“ quái vật, một trăm cân mà còn chạy được, nhặt được bảo rồi “.

Vốn dĩ vị cơ sĩ cấp ba này đến đây giảng lý thuyết chiến đấu cơ giáp cho học sinh theo lệnh cấp trên ai dè đến đây phát hiện được bảo bối. Từ khi nền văn minh Địa Cầu phát triển đến nay việc khai phá não vực càng ngày càng phát triển nhưng lại không bù được thể chất, bộ đội Địa Cầu trên chiến trường không thua bởi bộ đội tinh hệ khác về tinh thần lực điều khiển cơ giáp mà thua về thể chất, sức bền của người Địa Cầu không dẻo dai như những bộ đội tinh hệ khác, là thiếu sót chí mạng của cơ sĩ.

Trong lòng vị giáo quan nghĩ thầm:“ Không được, phải lừa đến tay nếu không người khác phát hiện ra sẽ bị cướp mất “, cùng với vị giáo quan này các trường khác cũng có chiến sĩ cơ giáp đến giảng bài để tìm kiếm nhân tài cơ sĩ bổ sung cho quân đội.

Trong đám chiến sĩ của hắn không có ai được như Trần Lạc, chỉ cần Trần Lạc được đào tạo bài bản, trở thành cơ sĩ cao cấp dễ như trở bàn tay.

Sau khi quyết định vị giáo quan này hét lớn:“ Vị bạn học này có thể dừng được rồi, máy trọng lực có chút sai sót vị bạn học này có thể tháo ra để ta kiểm tra lại, lúc đó máy trọng lực không hoạt động nên vị bạn học này mới có thể chạy nhanh như vậy “.

Toàn trường ồ lên rồi thở phào nhẹ nhõm: “ biết mà sao Trần Lạc có thể phụ trọng năm mươi cân chạy như vậy“. “ ừ, làm tao cũng hết hồn tý nữa thì tao cũng chạy lại sờ Trần Lạc xem xương nó là titan hay không “, có gen tị, có ngạc nhiên nhưng trong đó có một người lại không tin là máy trọng lực sai sót đó là Du Du.

Cô sinh ra trong gia đình quân đội nên từ nhỏ đã được ông và bố cho tiếp xúc với môi trường quân đội thường xuyên, lúc nãy khi nhìn thấy Trần Lạc chạy Du Du đã để ý đến biểu hiện của vị giáo quan kia và nghe được tiếng tít của máy trọng lực thông báo đến ngưỡng tối đã, hóa ra Trần Lạc phụ trọng một trăm cân chạy ngang mới cơ sĩ cấp hai, một học sinh trung học làm sao có thể làm được như thế, sự hiếu kì của cô với Trần Lạc càng lớn, Cô tự nhủ phải tìm hiểu rõ nguyên nhân.

Còn về phía Trần Lạc khi đeo phụ trọng chạy cảm giác cơ thể chỉ hơi chút mất tự nhiên chứ không có cảm giác nặng, nghe được lời giáo quan Trần Lạc cũng nửa tin nửa ngờ dừng lại chạy về phía bục.

Phong Dương đột nhiên lao ra huých vai Trần Lạc nói: “ mày làm tao hú hồn, tao tưởng mày bị quái vật đoạt xá chứ, tao lúc đầu còn tưởng mày phụ trọng mấy chục cân thật, may mà không phải “.

Trần Lạc cười đáp: “ có gì mà quái vật, hay tao là quái vật thì mày nghỉ chơi với tao à “, hai người vừa cười vừa đi đến chỗ giáo quan. Trần Lạc nói:“ thưa giáo quan, bộ đồ phụ trọng sau khi sửa xong có thể cho học sinh mượn để luyện tập không?”, Trần Lạc rất muốn chạy tiếp, chẳng may bộ đồ này hỏng hắn không biết được giới hạn của mình, hắn muốn biết tột cùng mình giới hạn mức nào, nên đành ngỏ ý xin mượn của giáo quan.

Giáo quan lúng túng trả lời: “ đồ quân đội được kiểm kê rất chặt không thể cho mượn lung tung được, có chuyện gì sau giờ học đợi ta ở phòng giáo vụ ta có chuyện cần nói với vị bạn học này “.

Trần Lạc giật mình nghĩ:“ sao giáo quan lại muốn gặp riêng mình không phải muốn đòi tiền làm hỏng máy chứ, không được, máy là do giáo quan đeo, mình không động vào sao hỏng được, hay tại chạy nhanh quá làm hỏng máy “, càng suy nghĩ càng thấy không đúng Trần Lạc mới thốt ra một câu: “ gặp riêng thỳ được nhưng ngài không được đòi tiền, máy không phải do em làm hỏng, nếu ngài đòi tiền thì chúng ta không có gì để nói cả “.

Vị giáo quan kia mặt đỏ bừng nhìn Trần Lạc, các bạn học khác nhìn giáo quan với ánh mắt cảnh giác, bất chợt vị giáo quan thét lớn:“ không đòi tiền “, rồi quay đầu đi về phía ban giám hiệu trường.

Trần Lạc thì thở phào nhẹ nhõm:“ may quá, không đòi tiền là tốt rồi “.

“ Mày thích mai tao mua cho mày một bộ để luyện tập “, nhìn Trần Lạc luyến tiếc bộ đồ mà Phong Dương nhịn không được nói.

“ Thôi không sao, có thì dùng, không có thì thôi “, Trần Lạc biết tính tình Phong Dương, hai thằng chơi với nhau từ nhỏ nên rất hiểu tính cách nhau, nhà Phong Dương bố mở công ty sản xuất cơ giáp nên có chút địa vị trong xã hội, hầu như từ nhỏ Phong Dương không thiếu gì, nhiều đồ đạc trong nhà Trần Lạc toàn được Phong Dương mua về để đó, nên Trần Lạc không dám mở miệng chỉ sợ Phong Dương hứng lên lại đi mua đồ về.

Một bên Du Du thấy vị giáo quan kia hẹn gặp riêng Trần Lạc thì đã biết mình đoán đúng, Trần Lạc thể chất đúng là viễn siêu người thường, chắc chắn có vấn đề, cô vẫn thường thấy ông nội than rằng tìm mãi không có hạt giống tốt, hôm nay đúng dịp cô muốn cho ông nội một bất ngờ, vội chạy ra một chỗ không người lấy điện thoại gọi cho ông nội.

pip, pip, pip.

Đầu dây bên kia bắt máy một giọng nói ấm áp mà đầy quyền uy nói:“ ha ha, sao tự nhiên hôm nay cháu gái cưng gọi cho ông thế?“.

Du Du đáp:“ Ông nội cháu không thể gọi điện hỏi thăm sức khỏe ông sao?“.

“ ha ha, ông biết cháu gái bảo bối thương ông nhất mà, thế có chuyện gì, có phải bố cháu lại mắng cháu không, để ông về dậy bảo thằng ranh con này, giờ làm tướng quân nên nó làm mưa làm gió không để ông nội vào trong mắt rồi “.

“Không phải, ông nội cháu có chuyện khác muốn nói với ông, nếu cháu bảo có học sinh trung học phụ trọng một trăm cân chạy xung quanh sân thể dục chục vòng mà không giảm tốc độ ông có tin không “.

Xoảng, đầu máy bên kia chỉ nghe thấy tiếng đồ rơi rồi im lặng, sau một hồi có tiếng phát ra “ Du Du, việc này có ai biết không “.

“ Không ạ, chỉ có vị giáo quan đến giảng bài biết thôi “.

“ ừ, được rồi, đừng nói cho bố cháu biết không thằng ranh con đó lại đến cướp người, giờ ông cho người đến trường cháu xác nhận, cháu giữ chân người đó cho ông “.

“ vâng ông nội, nhưng ông nội phải hứa sẽ phải để cháu tự do yêu đương không được ép cháu lấy người cháu không thích “.

“ ừ, ừ, bảo bối nói gì ông cũng đồng ý, cháu cứ giữ lấy cậu thanh niên kia cho ông “.

“ dạ, cháu cúp máy đây “. tắt máy cô nở nụ cười nhìn về phía Trần Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.