Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 77: Chương 77: Ngoại truyện 1: Tình yêu sẽ còn kéo dài mãi




Năm năm sau.

Trong buổi lễ kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Trần Tấn Nhiên và Ương Ương.

Thân Dật Tuyên năm đó vừa tròn bảy tuổi, lần đầu tiên được gặp mặt Trần Ngải Ương, khi đó, Trần Ngải Ương cũng vừa mới được năm tuổi. Cô bé có dáng người nho nhỏ phấn điêu ngọc trác (*), đang đứng ở trong vườn hoa, nhìn Thân Dật Tuyên, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười với cậu một tiếng. Thân Dật Tuyên không tự chủ được mình, lập tức bỏ lại cô em gái song sinh của mình ở đó, chạy vội tới bên Trần Ngải Ương.

(*) Phấn điêu ngọc trác: Cụm từ thường được dùng để miêu tả dung mạo của một cô gái đẹp, có làn da trắng nõn, mềm mịn.

“Em tên là gì?” Thân Dật Tuyên vừa đưa tay chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo của mình cho ngay ngắn, vừa cúi đầu hỏi.

Ngải Ương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn lại cậu, cặp mắt to tròn giống như búp bê dღđLqღđ khẽ chớp chớp nhìn rất đáng yêu: “Ngải Ương, Trần Ngải Ương…”

“Ngải Ương? Tên tuổi gì mà nghe quái dị thế…”

Thân Dật Tuyên đưa tay gãi gãi lên tóc của mình, mi mắt thoáng cong lên nở một nụ cười.

Ngón tay trắng trẻo mũm mĩm của Ngải Ương cứ chọc chọc vào cái lúm đồng tiền trên gò má bên trái của mình: “Ý nghĩa của cái tên Ngải Ương (*) này chính là, ba yêu mẹ…”

(*) Ngải Ương (艾泱): Chữ Ngải (艾) âm đọc theo tiếng Trung gần giống với chữ Ái (爱) – Yêu. Cái tên Ngải Ương khi đọc lên nghe từa tựa như từ “yêu Ương”. Trần Ngải Ương có nghĩa là Trần Tấn Nhiên yêu Tống Ương Ương

Hai mắt Thân Dật Tuyên trợn to: “Nếu đúng như lời nói của em, vậy thì anh cũng muốn đổi tên của mình thành Thân Ái Nhan, cái tên này ý nghĩa của nó cũng là ba yêu mẹ đó!”

Ngải Ương cũng cất tiếng cười khanh khách, sau đó cô bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra diễ⊰nđ⊱ànlêq⊱uýđ⊰ôn trước mặt Thân Dật Tuyên: “Anh à, anh dẫn em đi bắt cá nhé!”

Ngải Ương đưa tay chỉ vào cái ao nhỏ ở cách đó không xa. Thân Dật Tuyên không chút do dự cầm lấy tay của cô bé: “Được thôi, để anh dẫn em đi bắt cá, chỉ có điều, em phải đồng ý hôn anh một cái.”

Ngải Ương suy nghĩ trong chốc lát, thật khó khăn lắm mới có người chịu đưa mình đi bắt cá như vậy, một cái hôn có cái gì là quá lớn lao kia chứ, ba cũng thường hôn mẹ đấy thôi.

“Được ạ.” Ngải Ương nhón chân lên, hôn “chút” một cái lên trên trán của Thân Dật Tuyên: “Như thế này thì đã có thể đi được chưa anh?”

Thân Dật Tuyên chỉ lớn hơn Ngải Ương có hai tuổi, vậy mà cũng đã biết nói gạt người như vậy rồi. Cậu ta bày ra cái bộ mặt phớt tỉnh, nhìn lại Trần Ngải Ương: “Ngải Ương, em có biết không?”

“Biết cái gì cơ?” Cô bé còn nhỏ, cho nên cũng chưa hiểu biết gì, bộ dạng ngây ngốc nhìn lại Thân Dật Tuyên

Thân Dật Tuyên lấy ngón tay chỉ lên trán của mình: “Vừa mới rồi em đã đóng một cái dấu lên trên trán của anh rồi đó. Từ nay về sau, em chính là người của anh rồi đó, chờ đến khi anh trưởng thành, anh sẽ lái xe hơi tới cưới em về làm vợ. Vì thế cho nên, sau này em không được chơi chung một chỗ cùng với các bé trai khác đâu đấy, cũng không được hôn lên trán bất cứ một bé trai nào khác, giống như em đã hôn anh, biết không?”

“Nhưng nếu như mà em chơi đùa cùng với bé trai khác thì làm sao?” Ngải Ương có chút hơi sợ hãi, vì vậy lúc này cô bé thấy vẻ mặt của anh trai nhỏ kia thật sự rất đáng sợ.

“Nếu như em không chịu nghe theo lời của anh vừa mới nói, lỗ mũi của em sẽ bị biến đổi càng ngày càng dài ra, cuối cùng biến thành một cô gái xấu xí, đến lúc đó, ngay cả anh cũng không thèm cưới em nữa…”

Ngải Ương sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái tái nhợt đi, lập tức òa lên khóc. Cô bé đưa cái mu bàn tay mập mạp trắng trẻo lên quệt ngang mắt luôn miệng kêu lên: “Em không muốn cái mũi của mình bị biến dạng thành dài như vậy, em không muốn bị không ai thèm lấy…”

Thân Dật Tuyên tỏ vẻ ra dáng như một người lớn, nhẹ nhàng đi tới trước mặt của cô bé: “Được rồi, em gái, em không cần phải khóc lóc như vậy, chỉ cần em làm theo lời của anh đã nói, anh bảo đảm em càng lớn sẽ càng xinh đẹp hơn đấy!”

Thân Dật Tuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé. Ngải Ương khóc thút thít, hai mắt mở to nhìn lại anh: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Ngải Ương cuống quít dùng sức gật đầu một cái thật mạnh: “Em sẽ nghe lời của anh! Anh à, anh nói như thế nào, em sẽ nghe theo lời anh đã nói.”

“Ngải Ương ngoan, thật biết nghe lời. Nào chúng ta đi bắt cá thôi.” Thân Dật Tuyên cầm lấy bàn tay của Ngải Ương, chậm rãi đi về phía trước. Hai bóng lưng nho nhỏ từng chút từng chút hòa vào trong ánh nắng rực rỡ.

Đây chính là kết tinh của tình yêu từ đời trước, tình yêu ấy sẽ còn kéo dài mãi! Tình cảm tốt đẹp đó sẽ còn được kéo dài mãi mãi trong cuộc sống con người .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.