Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 62: Chương 62: Để khiến em nhớ anh có hai cách: Hoặc là xử tệ với em, hoặc là đối tốt với em. Anh không hạ được quyết tâm xử




Editor: Xám

Trăng rọi trên sông, hiện lên vô số điểm sáng trong vắt.

“Không hiếu kỳ sao, bên trong clip có thể khiến anh ta tự mình đuổi theo ngăn cản cô xem sẽ có bí mật gì?” Trên khuôn mặt trắng nõn của Mẫu Đơn Vọng Nguyệt dường như mang theo một nụ cười mỉm. Lời của cô giống như quả táo bà mo nắm trong tay, tỏa ra mùi hương thơm ngọt mà mê người.

“Vứt những bùa chú kia đi.” Mộng Yểm tỏ ra hơi nóng nảy.

“Đương nhiên cô có thể lựa chọn vứt bỏ, nếu như cô không hối hận.”

“Liên Cơ, tôi cần em tin tưởng tôi vô điều kiện một lần.”

Một bên là Mẫu Đơn Vọng Nguyệt ung dung trầm tĩnh kích động lòng hiếu kỳ của cô.

Một bên là Mộng Yểm nghiêm túc đến mức có chút khẩn thiết.

Hàn Đan có chút lúng túng. Cô cân nhắc giây lát, hỏi: “Là về Hà Xử Phong Lưu?”

Hai bên đồng thời im lặng.

Cô biết, cô đã đoán đúng rồi.

“Người và chuyện đã qua, đều không cần tái hiện. Chúng sẽ chỉ là gông cùm xiềng xích và gánh nặng của em.” Bóng dáng Mộng Yểm bị kéo rất dài, dường như có chút cô đơn.

Quả thật. Chỉ cần là tiêu hủy là được rồi.

Người đàn ông biến mất khỏi cuộc đời của cô, đã từng tuyệt tình vứt bỏ cô như thế, để lại vết thương đau đớn. Mà cô sớm đã hạ quyết tâm quên anh đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình.

Nhưng vì sao lại chần chừ như vậy?

Con chuột dường ở giữa “Xem” và “Vứt bỏ”, cạn kiệt sức lực cũng không thể chọn lựa.

Giống như lữ khách lạc đường giữa biển cát, biết rõ trước mắt chỉ là một dải ảo ảnh long trọng, nhưng từ đầu đến cuối không muốn nhắm mắt lại.

Cô bất đắc dĩ cau mày, khẽ cười tự giễu. Tưởng rằng đã quên rồi, cho tới bây giờ vẫn còn nhớ.

Lời người đó đã từng nói ——

Cho dù làm gì, cũng thuận theo trái tim em.

Trong game, Hoa yêu áo đỏ phần phật chậm rãi mở bàn tay ra.

Tấm bùa chú màu xám tự nhiên bốc cháy, hóa thành một đám sương mù, bao bọc cô ở bên trong.

Cả màn hình đều tối sầm xuống.

Giống như đột nhiên rơi vào mộng cảnh, bên tai là tiếng gió mơ hồ, trước mắt là từng vệt mực đỏ sáng lóa, phác họa đường nét nhàn nhạt, sau đó bổ sung màu sắc, cuối cùng bối cảnh trở nên rõ ràng từng chút một.

Tà dương như máu, mây trôi phớt hồng. Trên vách núi, Mẫu Đơn Vọng Nguyệt váy trắng nhẹ nhàng giống như một con bướm giương cánh sắp bay, mà người đàn ông ngồi ở rìa vách núi, áo đen tóc bạc, lam điểu ở trên vai.

“Là anh ta bảo cô dẫn tôi xuất hiện?” Con ngươi màu tím của Hà Xử Phong Lưu giống như thủy tinh, trong sáng lại yêu mị.

“Thật xin lỗi.” Mẫu Đơn Vọng Nguyệt xin lỗi: “Không phải tôi cố ý muốn chia rẽ các người, chẳng qua không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh ấy. Nếu như anh tức giận.....”

“Vì sao tôi phải tức giận?” Anh hỏi ngược lại.

“Cũng đúng, anh nên vui mừng.” Cô chuyển thành cười nói: “Cho dù nhìn thấy anh ôm tôixuất hiện, nhưng vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh anh. Xem ra cô ấy thích anh.”

“Lần sau đừng lợi dụng tôi làm những chuyện ấu trĩ ấy nữa. Tôi tha thứ cho cô một lần, không có nghĩa sẽ có lần thứ hai.” Cánh chim màu lam thẫm che khuất một nửa ánh nắng, anh đứng dậy đứng ở bên vách núi, phản quang đã làm mờ khuôn mặt.

“Nếu như anh cũng thích cô ấy, vì sao không nói cho cô ấy biết anh là ai? Còn nữa, vì sao không hủy hôn với tôi?”

“Bởi vì không cần thiết.” Một tiếng chim hót, đã không thấy người bên vách núi nữa. Anh rơi xuống giống như sao băng, biến mất dưới vách núi. “Chuyển lời cho người trong lòng của cô, cô ấy là người của tôi, nếu như anh ta ra tay, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Hình ảnh mơ hồ, giống như nhỏ mực đặc, màu đen lan ra cắn nuốt tất cả.

Tất cả trở lại như cũ, vẫn là dưới tàng cây tử đằng của thành Vĩnh Dạ, tấm bùa chú đầu tiên trong tay Liên Cơ bị thiêu cháy thành tro, đã tan hết.

Tại sao anh có thể lý lẽ hùng hồn nói “Cô ấy là người của tôi”, có thể nói “Không cần thiết” như đinh chém sắt, vì sao lại không phủ nhận câu “Nếu như anh cũng thích cô ấy......”

Những chi tiết nhỏ nhặt đến không kịp nghĩ kia vướng mắc ở một chỗ, biến thành một vòng xoáy khổng lồ.

Cô mở tấm bùa thứ hai ra, hào quang màu trắng bạc nở rộ ở lòng bàn tay đã bao phủ hình ảnh.

Bốn phía là một khoảng trắng lóa mắt, quần sơn đóng băng bao quanh cánh đồng tuyết, có bông tuyết lặng lẽ rơi từ không trung xuống, nhẹ nhàng rơi trên vạt áo.

Mẫu Đơn Vọng Nguyệt nhảy xuống khỏi vật cưỡi, đứng ở bên cạnh anh. Nam tử trước mặt cầm lưỡi đao ngắn trong tay, linh hoạt đánh bại Nữ Chúa Tuyết chui ra từ trong gió tuyết. Bên cạnh anh, là Lạc Tiêu lông trắng tung bay.

“Anh cố ý tắt điện thoại phải không.” Cô nổi giận đùng đùng.

“Nếu như cô tìm tôi là vì chuyện hủy hôn, thì không cần mở miệng nữa.” Hà Xử Phong Lưu vừa đánh quái vừa nói.

“Rõ ràng anh không thích tôi chút nào, vì sao phải đồng ý đính hôn?”

“Vì thời gian.”

“Thời gian?” Cô không hiểu.

“Ngoài tuân theo chỉ thị đính hôn, tôi không nghĩ ra lý do nào khác có thể khiến ông già bảo thủ thả tôi về nước.”

“Anh hoàn toàn không thích tôi!”

“Vậy thì sao?” Anh hỏi ngược lại.

Mẫu Đơn cô nương cực kỳ tức giận: “Rõ ràng anh biết tôi thích A Luật bao nhiêu! Vì sao còn muốn chen chân vào giữa?”

“Nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không đề xuất hủy hôn trước, cô khỏi cần phí lời.” Anh rất thảnh thơi tiếp tục đánh quái: “Còn nữa, vào thời khắc mấu chốt tin tức hai nhà hợp tác sắp đăng lên nhật báo, tôi khuyên cô vẫn là đừng gây chuyện thị phi thì tốt hơn.”

Cô giận quá hóa cười: “Tôi lại thật sự không ngờ, Kỷ thiếu vẫn luôn muốn gì làm nấy lại vì chuyện làm ăn của gia tộc mà làm theo ý người. Nhưng anh có từng nghĩ, một khi chúng ta kết thúc lễ đính hôn thì sẽ không còn đường cứu vãn nữa, cô Hàn của anh có thể bằng lòng tiếp nhận một cuộc tình hư ảo không danh không phận không?”

Im lặng rất lâu.

Hàn Đan chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, không hề nhúc nhích.

“Không sao cả. Bởi vì tôi và cô ấy sẽ không có kết quả.” Gió lớn thổi tung áo bào đen của anh, hiu quạnh giống như một vết rạn của thế giới.

Gió cuốn tuyết tan, rơi khắp trời đất.

Hàn Đan ngồi trước máy tính tim đập loạn nhịp nhìn màn hình, trong lòng đủ loại hương vị.

Cô đã từng nỗ lực để hiểu người đàn ông này, mà anh thâm trầm như biển, cô chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, chỉ có thể để mặc anh lật tay làm mây úp tay làm mưa.

Nếu như chán ghét, lại quá thân. Nếu như sinh tình, lại quá lạnh. Từ đầu đến cuối cô không hiểu tâm tư của anh với cô. Vốn tưởng rằng ký ức của Mẫu Đơn Vọng Nguyệt sẽ cởi bỏ những điều đó, nhưng vẫn không nhìn rõ.

Cô có chút hối hận, do dự giây lát, rốt cuộc vẫn đốt tấm bùa cuối cùng.

Cho dù có gì, cũng chỉ là lần cuối cùng.

Giống như một giọt mực đậm rơi vào trong nước, thế giới bồng bềnh giữa sóng gợn, nét vẽ sáng lên hình thành một dòng sông đen kịt. Sắc son lấm tấm, là ánh sáng yếu ớt của liên đăng.

Trên Vong Xuyên, Một Bước Tương Tư.

Đây là thành Vĩnh Dạ.

Cảnh tượng giống nhau đan xen trùng điệp lên nhau, khiến Hàn Đan giật mình trong nháy mắt, tựa như người đàn ông ngồi trên mặt đất dưới cây tử đằng gần ngay trước mắt.

Mẫu Đơn Vọng Nguyệt đứng lặng bên anh hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Vì sao lại như vậy?”

“Nhà cô chủ động hủy hôn, hợp tác làm ăn vui vẻ, tất cả đều vui là được rồi, cần gì truy hỏi quá trình.” Hà Xử Phong Lưu có vẻ vô cùng thản nhiên.

“Bệnh của anh...... Phẫu thuật có thể nắm chắc bao nhiêu phần?” Cô ngập ngừng hỏi.

“20%.”

Cô hoảng sợ kêu lên: “Vì sao lại thấp như vậy? Nếu như không làm phẫu thuật thì sao?”

“Khối u đè lên trung khu thần kinh, có thể sẽ thỉnh thoảng gây mù, bị choáng, hoặc là đột tử.”

“Thì ra là vậy.” Cô thở dài: “Anh đã đoán chắc ba tôi sẽ không để tôi lấy một bệnh nhân sống chết chưa rõ, cho nên nhân đó tung ra tin tức mắc bệnh vào ngay trước khi đính hôn. Đương nhiên nhà tôi sẽ chủ động đề xuất hủy hôn, về sau nhà họ Nguyễn trong lòng mang nợ với nhà họ Kỷ, đương nhiên cũng sẽ nhượng bộ trên lợi ích của hạng mục hai nhà hợp tác. Đây chính là mục đích của anh, đúng không?”

“Cô thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi.” Anh vẫn trêu chọc.

“Tất cả mọi thứ đều là ván cờ anh thiết kế xong.” Mẫu Đơn Vọng Nguyệt tiếp tục nói: “Anh giấu giếm bệnh tình, giả vờ nghe theo sắp xếp của trưởng bối đính hôn với tôi, là để có thời gian quay về gặp cô ấy. Từ khoảnh khắc bắt đầu tiếp cận cô ấy, anh đã làm xong tất cả bước nền để rời đi, thậm chí không tiếc chính tay làm tổn thương cô ấy khiến cô ấy oán hận anh. Anh đoán chắc Mộng Yểm sẽ ra tay, dồn hết tất cả lực lượng của Ám Các đánh với Huyết Sắc Thịnh Yến một trận cuối cùng, thật ra là vì làm suy yếu thực lực của các thành viên Ám Các ở mức độ lớn nhất, sau đó anh giải tán bang phái để bọn họ trở thành quân lính tản mạn, không thể dựa vào Thịnh Yến, do đó củng cố vững chắc địa vị của Mộng Yểm. Bởi vì anh không thể không mượn tay Mộng Yểm bảo vệ cô ấy. Anh đã sớm tính toán xong tất cả rồi.”

“Ồ.” Anh cười khẽ, như có chút bất đắc dĩ: “Phụ nữ trở nên thông minh đúng thật là khiến người ta đau đầu.”

“Không cảm thấy không công bằng sao? Từ đầu đến cuối Hàn Đan hoàn toàn không biết gì, cô ấy không biết anh yêu cô ấy, không biết anh làm tất cả vì cô ấy, thậm chí sẽ luôn luôn oán hận anh.”

“Hận, cũng không tồi.” Gió lướt qua, cánh hoa màu tím nhạt rơi xuống vai anh. Lam điểu bình thường ngủ trên bả vai đã mất tung tích, vạt trước của áo choàng màu đen mở ra càng thêm vài phần khoan thai của nhàn vân dã hạc. “Thật ra cũng không phức tạp như thế, muốn gặp cô ấy nên quay về, muốn yêu cô ấy nên đến gần, muốn bảo vệ cô ấy nên giấu giếm, ban đầu tôi hi vọng có thể rời đi không để lại dấu vết, nhưng dự tính không đủ với sự phát triển của tình hình, bất giác đã đi quá giới hạn, cuối cùng buộc phải tàn nhẫn hạ quyết tâm tổn thương cô ấy. Đó là sự ích kỷ của tôi, là mắc nợ của tôi với cô ấy. So với quên đi mà nói, nhớ bằng cách hận, cũng xem như là viên mãn.”

“Kỷ Vân Dực, anh đúng là một kẻ điên......” Ý nghĩa trong lời nói của cô thê lương: “Anh có gì muốn để lại cho cô ấy, tôi có thể giúp đỡ.”

“Không cần. Thứ nên để lại đều đã để lại rồi.” Anh giơ tay, bên cạnh xuất hiện một hoa linh nhỏ trắng mập, trên đầu đội hoa sen màu bạc, vỗ cánh xoay quanh anh.

Gió thổi cây lay, cánh hoa rơi xuống như một cơn mưa. Trong bóng hoa chập chờn đôi con ngươi màu tím sậm đó hiện ra dịu dàng mà trống vắng.

Mực đen nhỏ giọt, hình ảnh dập dờn tạo ra gợn sóng lăn tăn, thế giới trước mắt dần trở nên mơ hồ. Con chuột vội vã di chuyển, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào đến gần nửa phân, chỉ có thể nhìn cây ấy người ấy, biến thành một đám bóng dáng màu tím, cuối cùng chôn vùi trong màu mực đậm dần.

Thành Vĩnh Dạ dưới màn đêm dần dần rõ ràng trước mắt.

Dòng sông chảy xuôi, liên đăng vẫn sáng, giống như tất cả đều chưa từng thay đổi, mà người dưới cây hoa lại không còn nữa.

Như tro bụi giữa ngón tay, tản đi theo gió không thể tìm ra.

Thế giới hoàn toàn trống vắng.

Vùi lấp tận cùng, cắn nuốt âm thanh.

Tầm mắt của Hàn Đan dừng ở dưới cây tử đằng kia, dường như đã mất hồn phách. Ngón tay không chịu khống chế run lên nhè nhẹ, mỗi một cái ấn phím đều khó khăn nhường ấy. “Anh ấy, đang ở đâu?”

“Nhà họ Kỷ đã phong tỏa toàn bộ tin tức, tôi không biết gì cả.” Mẫu Đơn Vọng Nguyệt đáp.

Hàn Đan đột ngột đứng dậy cầm điện thoại chạy ra ngoài.

“Chị, chị đi đâu thế?” Hàn Song vừa tắm gội xong suýt chút nữa bị cô đụng ngã, đuổi theo hai bước: “Bên ngoài mưa rồi, chị không mang theo ô à!?”

Trong căn phòng trống vắng, màn hình vẫn hiện ra ánh sáng trong suốt.

Mộng Yểm đứng lặng ở trên cầu, rất lâu cũng chưa hề di chuyển một bước. “Em đã từng hứa sẽ giữ bí mật.”

“Đúng, nhưng em đổi ý rồi.” Mẫu Đơn Vọng Nguyệt đứng ở trên cầu, nhìn anh: “Bởi vì em chỉ là một cô gái ích kỷ, chỉ muốn khiến người đàn ông em yêu ở lại bên cạnh mình, mà không phải giống như một cái bóng giữ lấy một người phụ nữ hoàn toàn không yêu anh ấy. Thẩm Luật, Hàn Đan sau khi biết tất cả không thể yêu anh nữa, vậy nên sự chờ đợi của anh không hề có ý nghĩa gì.”

“Anh và cô ấy đã sớm không có khả năng, em chỉ làm điều thừa thãi.” Áo xanh tan vào bóng đêm, tịch mịch như thế, cầm sư cứ rời đi như vậy, để lại một mình Mẫu Đơn Vọng Nguyệt ngẩn người tại chỗ.

Đèn bàn châu Âu đơn giản kiểu dáng rủ xuống mạ lên cả căn phòng đọc sách một lớp ánh sáng màu vàng ấm. Thẩm Luật đứng dậy, pha một ly cà phê, ngồi ở trên ghế mây bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm tươi đẹp của thành phố này.

Vẫn có thể nhớ được cảnh tượng khi PK với người đàn ông kia. Không suy nghĩ hậu quả, dốc toàn lực để ứng phó, liều mạng tranh chấp, thế nhưng cuối cùng mình đã thua anh ta.

—— Nói đi, anh muốn tôi làm gì?

—— Vĩnh viễn cũng không được nói cho cô ấy biết Thẩm Luật chính là Mộng Yểm.

Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng gõ một chữ.

—— Được.

Có chơi có chịu. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, anh đã không thể thoát ra khỏi thế giới ảo này. Mộng Yểm, Thẩm Luật, chỉ là hai người đàn ông khác nhau trong thế giới của cô, một người là bạn game khéo hiểu lòng người, một người là bạn cũ xa cách đã lâu. Bởi vì đã từng làm tổn thương cô, tình cảm của anh sẽ chỉ dừng lại trong trò chơi với cô, không còn khả năng tiến gần thêm một bước.

Đây chính là nước cờ cuối cùng của Kỷ Vân Dực. Giải tán Ám Các khiến Thịnh Yến một mình lớn mạnh, là muốn mượn tay mình bảo vệ cô, mà lập ra lời hứa như thế là để khiến cô rời xa mình trong hiện thực.

Thẩm Luật nhấp một ngụm cà phê, không thêm đường, hương vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng. Thứ đồ bình thường vẫn uống, không biết vì sao lại có một loại cảm giác khó mà nuốt trôi.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mệt mỏi khép mắt lại.

Kỷ Vân Dực, ngay cả cơ hội gỡ gạc anh cũng không cho tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.