Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 8: Chương 8




11

Hôm nay là ngày chuyển nhà. Em trai của Linnette nhiệt tình đến giúp chị một tay. Sáng sớm thứ bảy, Mack cùng với Lucky, chú chó chăn cừu Úc, và một vài người bạn là lính cứu hoả tình nguyện đang làm cùng cậu, đã có mặt ở nhà Linnette tại Seattle. Đồ đạc còn lại cần vận chuyển là đồ nội thất và một vài chiếc thùng khá nặng. Linnette đã tự chuyển đi từng món một những gì cô có thể mang vác được còn những đồ đạc lớn hơn thì cần chuyển bằng xe tải.

“Chị không biết lấy gì để cảm ơn mọi người đây”, Linnette nói với em trai sau khi cậu cùng bạn bè chất đồ lên xe. Bryanvà Drew đang bê những chiếc ghế trong phòng ăn xuống. Bạn cùng phòng với cô đã chuyển đi từ tháng trước và hiện giờ nơi đây chẳng còn ai.

“Có gì đâu”, Mack nói. Cậu nán lại một chút, vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán. “Em mừng vì giúp được chị. Em hy vọng mình sẽ có dịp trò chuyện sau”.

Trước khi Linnette có thể đáp lời, Bryan đã bước trở vào phòng vui vẻ giục: “Xong chưa chị?”.

Drew bước theo sau, nói như hát: “Đi nào, đi nào, chúng ta đi!”.

“Chờ một phút nhé, tớ xuống ngay đây”, Mack nói.

“Chị em mình nói chuyện sau vậy”, Linnette hứa.

“Vâng. Sau khi dỡ hết đống đồ này xuống, mình chuyện trò chút rồi em sẽ lái xe về chỗ thuê”. Chi phí thuê xe sẽ rẻ hơn nếu xe được đưa trả về địa điểm thuê ban đầu và Mack vui vẻ đưa xe về Seattle cho chị gái.

Cũng nhanh như lúc chất đồ lên, họ dỡ đồ, chở mọi thứ bằng xe kéo qua cầu thang ngoài trời rồi kê sôpha, ghế tựa, đèn, bàn nước và tivi vào phòng khách. Giường đệm, bàn trang điểm và đèn ngủ được kê vào phòng ngủ lớn còn bàn ghế và bộ máy vi tính, những món đồ cô đã đóng thùng cẩn thận được chuyển vào căn phòng nhỏ hơn. Linnette đã lên kế hoạch sắm thêm chiếc sô-pha kiêm giường ngủ và một chiếc bàn làm việc nhỏ. Cô cũng muốn lại bắt đầu làm đồ thủ công, công việc mà cô không có thời gian làm khi còn đi học. Chiếc bàn ăn cô mua lại từ cửa hàng từ thiện khá xinh xắn nhưng đã cũ lắm rồi và Linnette hy vọng sẽ sớm thay cái mới. Với thu nhập ổn định, cô sẽ sắm sửa thêm được nhiều đồ khác nữa.

Khi công việc đã xong xuôi, Linnette đãi mọi người bánh hamburger, khoai tây chiên và đồ uống lạnh. Ngay sau khi họ ngốn hết chỗ đồ ăn, Drew và Bryan quay về Seattle cùng với những lời cảm ơn nhiệt thành từ Linnette.

Mack ngồi trên sô-pha, cúi người về phía trước, để túi giấy đựng bánh burger lên trên bàn. Chú chó Lucky ngoan ngoãn nằm duới chân chủ. Suy nghĩ một lát, Mack nhìn Linnette, hỏi khẽ. “Chị biết có chuyện gì giữa bố mẹ không?”.

Em trai cô thật sắc sảo. “Điều gì khiến em nghĩ là có chuyện?”. Cô tò mò không biết sao cậu em lại nhận thấy điều bất ổn bởi cô biết cậu không thường xuyên nói chuyện với bố mẹ.

“Gần đây chiều Chủ nhật nào mẹ cũng gọi điện cho em. Có vẻ rất đều đặn. Mẹ không nói rõ, nhưng gần đây, em muốn nói là vài tuần gần đây, mẹ có vẻ bất an”.

“Là sao?”.

Mack ngập ngừng. “Ví dụ, mẹ nhẹ nhàng nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra với bố, em không bao giờ được nghi ngờ tình cảm của bố dành cho em. Em hỏi mẹ xem có phải là bố bị ốm hay có chuyện gì em cần biết không, nhưng mẹ quả quyết là không. Em cho là, mẹ không nói dối nhưng cũng không nói toàn bộ sự thật cho em biết”.

“Em nói tiếp đi”. Em trai cô rất nhạy cảm và cô băn khoăn không biết cậu đã có được những thông tin gì.

“Mỗi lần gọi điện, mẹ đều quả quyết với em là mọi thứ vẫn ổn. Thế nên, sau một thời gian thì em bắt đầu nghĩ có thể do mình đang tưởng tượng”.

“Không phải đâu”, Linnette đáp ngay rồi bắt đầu kể về những tấm thiệp bố mẹ nhận được.

“Chúng có nội dung đe dọa không?”, Mack lo lắng hỏi.

“Chị không biết chắc”, Linnette đáp. “Chiếc duy nhất mà chị nhìn thấy có viết: “Ông đã suy nghĩ chưa?”.

“Về việc gì?”.

“Theo lời mẹ nói thì bố khẳng định việc này có liên quan đến công việc của bố trong lực lượng cảnh sát”.

“Tên tội phạm nào đó bị bố bắt chăng?”. Mack phỏng đoán.

“Có thể là ai đó có thù hận với bố. Dù là ai, kẻ đang làm việc này rõ rang đang âm mưu khiến bố suy sụp tinh thần”.

“Cách đó không ăn thua đâu”, Mack nhe răng cười nói. “Nếu muốn tra tấn bố chúng ta thì tất cả những gì hắn cần làm là để tóc dài, từ chối chơi bóng đá, bỏ học đại học và làm việc tại bưu điện. Thế là đủ để khiến Roy McAfee mạnh mẽ nổi điên”.

Linnette phá lên cười, nhận ra một điều mới mẻ là em trai mình quả là một người đàn ông hấp dẫn. Vóc người của cậu giống bố, nhưng nhìn kỹ lại giống ông ngoại Wilson.

“Chị có nghĩ là bố mẹ thực sự bị nguy hiểm không?”. Mack hỏi nghiêm túc.

“Chị không biết. Chị đã tìm cách để mẹ nói cho chị biết việc này diễn ra bao lâu rồi nhưng mẹ không muốn chị lo lắng. Việc mẹ không nói ra khiến chị lo lắng hơn. Chị đã nói với mẹ như vậy và mẹ khóc nức nở, nói rằng bố mình quá đáng”.

“Việc đó có gì bất thường đâu?”. Mack trêu đùa.

Linnette lắc đầu cười. “Rõ ràng là ngoài những tấm thiệp còn có gì hơn thế”. Cô ngồi xuống sô-pha cạnh em trai và đưa tay cốc đầu Lucky. “Mẹ còn nói về một giỏ hoa quả được chuyển đến”.

“Bố mẹ có ăn không đấy?”.

“Chị không biết bố mẹ đã làm gì, chắc là đã vứt nó đi rồi. Lần ấy thực sự khiến mẹ sợ hãi”.

“Em có thể hình dung được. Em nghĩ đó là một thủ đoạn của kẻ giấu mặt này. Chị biết đấy, giết hại người bằng sự tử tế, khiến kẻ thù lúng túng - sau đó mới thực hiện một kế hoạch thật”.

Linnette chưa từng nghe theo cách này. “Có thể em và bố không hòa hợp nhưng em giống bố hơn em tưởng đấy”.

Mack co rúm lại. “Đừng nói thế chứ. Người cuối cùng trên thế giới mà em muốn giống là bố đấy”.

“Bố không tệ đến thế đâu”, Linnette thấy buộc phải nói với cậu, “và em cũng không tệ tí nào. Sẽ có ngày hai người hiểu nhau”.

“Có thể”, Mack hồ nghi đáp. “Em hy vọng thế nhưng em không nín thở chờ đợi đâu”.

Một tiếng gõ lịch sự vang lên từ cửa nhà Linnette. Lucky đột nhiên cảnh giác; nó sủa một tiếng ngắn và chăm chú quan sát.

Hai chị em nhìn nhau, rồi Linnette ra mở cửa. Một phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu nâu đang đứng trước cửa, tay bê một chậu hoa cúc màu đồng xinh xắn.

“Xin chào, tôi là Gloria Ashton, hàng xóm của cô”, chị ta tự giới thiệu rồi trao chậu hoa cho Linnette.

“Tôi là Linnette McAfee”, cô vùa đáp vừa ngắm sắc màu ấm áp của mấy bông cúc. “Mẹ tôi nói rằng mọi người ở vịnh Cedar đều thân thiện. Chị tốt quá. Mời chị vào”. Cô đứng tránh sang một bên để Gloria có thể bước vào trong nhà. Linnette ra dấu về phía em trai. “Gloria, đây là em trai tôi, Mack. Mack, đây là hàng xóm kế bên nhà chị, Gloria Ashton”.

Mack thả cổ chú chó ra, đứng dậy và chìa tay ra cho Gloria. Cô bước lên một bước và chìa tay ra. “Còn đây là con Lucky”, cậu giới thiệu. Chú chó vẫy chiếc đuôi xù rồi quay về chỗ của mình bên chiếc ghế.

“Tôi ở số 216, cách đây hai nhà. Tôi thấy em trai cô và mấy người khác chuyển đồ tới và nghĩ mình nên sang thăm và làm quen. Tôi không muốn làm phiền các bạn đâu, nhưng tôi không biết có dịp nào khác nữa hay không nên cứ sang chơi”.

“Chị làm việc tại đồn cảnh sát ở đây ạ?”. Linnette hỏi.

Gloria đứng vững chãi, hơi dạng chân, hai tay đặt trên thắt lưng. Cô thấp người, nhỏ nhắn và có mái tóc đen; bộ đồng phục vừa vặn như thể nó được thiết kế đặc biệt dành cho cô. Chiếc thắt lưng đeo vũ khí và những nét khác trên trang phục chỉ tôn thêm vẻ nữ tính cho cô. Gloria lắc đầu đáp lại câu hỏi của Linnette. “Tôi làm việc tại đồn Bremerton. Tôi ở đây được gần một năm rồi”.

Mack chăm chú nhìn cô và nheo mắt lại, như thể đang cố nhớ lại. “Trông chị quen lắm. Trước đây em đã gặp chị chưa nhỉ?”.

Gloria cũng nhìn kỹ khuôn mặt Mack, cau mày rồi lại lắc đầu. “Tôi nghĩ chúng ta chưa gặp nhau bao giờ đâu”.

Mack nhún vai. “Chắc thế. Em không hay đến đây nhưng khi đến, em luôn lái xe đúng tốc độ cho phép!” .

“Đúng đấy”. Linnette cười khúc khích và bị em trai cô thúc cùi chỏ vào sườn.

“Em không sống ở vịnh Cedar à?”. Gloria hỏi.

“Quá gần gia đình”, cậu lẩm bẩm. “Em như bị nhốt chặt vào lồng”. Cậu cười với câu đùa của mình và ngồi xuống.

“Chị ngồi chơi với chúng tôi một lát nhé?”. Linnette mời. “Xin lỗi, tôi không có đồ uống gì mời chị. Tôi vẫn chưa ghé qua cửa hàng được”.

“Tôi phải đi rồi, nhưng dù sao cũng cảm ơn chị”. Gloria xem đồng hồ. “Tôi nghĩ lúc này là phù hợp để đón mừng chị đến đây. Nếu có bất cứ câu hỏi gì về thị trấn, tôi sẽ sẵn lòng giải đáp cho chị”.

“Thế thì còn gì bằng”, Linnette nói. “Chắc chắn tôi sẽ nhờ đến chị”.

“Chị nhớ gọi tôi đấy nhé!”. Gloria rời đi sau vài lời từ biệt.

Linnette chờ đến khi cánh cửa đóng lại rồi mới quay sang em trai. “Trước đây em đã gặp chị ở đâu chưa nhỉ?”. Linnette nhại lại. “Nói thật nhé Mack, câu làm quen đó xưa lắm rồi”.

“Em không cố làm quen với chị ấy”.

“Mack, không thể lộ liễu hơn được đâu”.

“À chị ấy dễ thương thật đấy”.

“Ôi, chị xin em. Em đúng là đáng thương!”

“Em hả? Đây là lời cảm ơn em nhận được sau khi bỏ cả ngày Chủ nhật để giúp chị gái mình à?”

“Thôi được, em nói đúng. Chị xin lỗi. Nếu em quan tâm đến Gloria thì cứ nói cho chị biết để xem chị có giúp được gì không - vì hiện giờ em đang tự do quá”.

Mack nhún vai một cái. “Vâng. Nhưng chị ấy trông quen thật mà!”.

12

Tối thứ Bảy, đang ngủ say thì Allison Cox bị đánh thức bởi tiếng “cộc, cộc” trên cửa sổ phòng ngủ. Đồng hồ mới chỉ gần ba giờ sáng. Cô bé bật chiếc đèn nhỏ bên đầu giường, tung chăn bông, bước nhanh ra phía cửa sổ. Kéo rèm nhìn ra ngoài, cô bé há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy Anson cười với mình.

“Cho anh vào”, cậu ta nói to.

Bố mẹ mà biết thì chỉ có chết, nên mặc dù sự cám dỗ chút nữa đã lấn át tất cả, cô bé vẫn lắc đầu. “Không được đâu anh”.

Cậu ta hùng hồn gật đầu, rồi xoa hai tay vào nhau, so hai vai lại như thế tránh một cơn gió lạnh. Ánh mắt cậu ta đầy nài nỉ.

“Anson, không được đâu”. Cô bé lại lắc đầu, cố thuyết phục bản thân. Cậu ta dừng lại, chờ một lát rồi quay đi, không che giấu nổi sự thất vọng.

Cậu ta quyết tâm bước đi khiến cô bé nhẹ cả người. Anson đã rất tốt với cô, dịu dàng và ngọt ngào. Lần đầu tiên hôn nhau, chòm râu của cậu làm cô khó chịu nhưng sau đó, khi gặp lại, cậu ta đã cạo râu rồi. Allison xúc động trước sự chín chắn, ân cần của Anson. Cậu ta quan tâm đến cô hơn bất cứ chàng trai nào trước đó. Thật ra, cô cũng rất thích cậu ta. Bố mẹ không hay biết gì về việc họ yêu nhau vì cô luôn giấu quan hệ của hai đứa. Ngay cả Cecilia cũng đã lên tiếng lo lắng về Anson mặc dù chưa hề gặp mặt cậu ta. Nhưng Allison biết bạn trai mình thực chất không giống như những gì anh tỏ ra cho mọi người thấy. Tất cả quần áo, thái độ chẳng nói lên gì cả.

Đến thời điểm này, cậu ta đã đến nhà chơi hai buổi tối rồi, lần nào cũng hết sức lễ phép và đã giành được cảm tình của bố cô.

“Ôi thôi thì...”, cô bé đồng ý và với lấy áo dài, khoác ra ngoài bộ pijama rồi đẩy cửa sổ ra. Cô không sao có thể bỏ mặc cậu ta đứng giữa trời đêm giá rét.

Anson trèo vào phòng ngủ của cô, nhảy bịch xuống. Ơn trời, tấm thảm lông đã giảm gần hết tiếng động. Khuôn mặt cậu ta ửng đỏ vì lạnh, đôi môi nứt nẻ. Anson mặc chiếc áo khoác đen đặc trưng, đội một chiếc mũ len đan kéo sát tai, hai tay không đi găng. Cười với cô bé trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, ánh mắt Anson dịu lại. Cậu nghiêng người về phía Allison, miệng gắn chặt lên miệng cô bé trong một nụ hôn dài, ngấu nghiến. Mặt cậu ta lạnh cóng và đôi môi cũng vậy.

Allison dừng nụ hôn lại, cuốn chặt chiếc áo dài quanh mình. “Anh đang làm gì ở đây thế”. Cô bé thì thào gấp gáp hỏi. “Anh biết mấy giờ rồi không hả?”.

Anson ngồi trên thảm, tựa lưng vào thành giường. Allison quỳ xuống bên cạnh. “Lẽ ra anh không nên đến”, cậu ta thì thầm. “Đó là một sai lầm, anh biết, nhưng...”. Cậu ta nhìn xuống, không thể nhìn vào ánh mắt cô.

“Không, ổn thôi mà”, cô bé nói và với tìm đôi bàn tay lạnh cóng của cậu ta để ủ ấm. Áo khoác của anh ta có mùi là lạ, như thể cậu ta đã đứng cạnh một đống lửa và bị khói ám hết vào vậy.

“Anh làm gì ở bên ngoài vào giờ này?”

Cậu ta cúi đầu thấp hơn. “Anh không thể kéo em vào chuyện này được”.

“Vào chuyện gì, Anson? Anh không thể kéo em dính vào chuyện gì?”. Cô bé vuốt ve khuôn mặt, áp lòng bàn tay ấm áp vào má cậu và lại cảm thấy ngạc nhiên vì da cậu quá lạnh.

Anson ôm lấy tay cô bé rồi từ từ nhìn vào mắt cô. Đưa tay ra ôm lấy gáy cô, cậu kéo sát khuôn mặt thân yêu ấy lại gần và kề môi. Nụ hôn của cậu ta thật đòi hỏi và mãnh liệt.

“Chúng mình không thể thế này ở đây... vào lúc này”, cô bé nói nhỏ hết mức có thể. Có thể để cậu luồn tay vào trong người cô, hôn cô nhưng bố cô rất tỉnh khi ngủ và như thế nguy hiểm quá. Hơn nữa, có điều gì bất ổn ở đây. Cô bé cảm nhận thấy, nhìn thấy trong mắt Anson, một sự hoang dại khiến cô hoảng sợ - nhưng cô vẫn thấy không thể nào bỏ mặc cậu ta.

Anson một lần nữa nhìn xuống, tránh ánh mắt cô.

“Hãy nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra”, cô nài nỉ. “Anh đã ở đâu?”.

Giọng cậu ta rất nhỏ. “Công viên”.

“Em nghĩ chỗ đó đóng cửa rồi mà. Anh vào trong bằng cách nào?”.

Cậu ta cười méo mó. “Họ chỉ có một cái cổng thôi. Nhảy qua đó dễ lắm”. “Anh ở đó với ai?”. Lẽ ra cô bé nên biết rằng một cái cổng không thể ngăn được bất cứ ai chứ đừng nói tới Anson và đám bạn của cậu ta.

“Chuyện đó không quan trọng”, cậu ta đáp.

“Ai?”. Cô bé hỏi lại.

“Anh ở đó một mình, được chưa nào?”.

Một tiếng còi xé màn đêm, Anson quỳ gối bò đến sát cửa sổ và nhìn ra ngoài.

“Anson?”. Nỗi sợ dâng lên trong lòng cô bé. “Chuyện gì thế?”. Một lần nữa cậu ta không trả lời và bò tới chỗ cô. “Có một đám cháy hả?”.

Cậu ta ngập ngừng rồi gật đầu.

“Có liên quan gì đến anh không?”.

Cậu ta không trả lời ngay. Rồi cậu ta run rẩy. “Có!”.

“Ôi! Trời ơi!”. Cô bé bưng miệng, sững lại như không tin nổi điều cậu ta nói là sự thật.

“Anh không cố ý làm vậy. Đó là một tai nạn. Mẹ anh có bạn đến nhà chơi”, anh ta nói với vẻ khinh miệt, “và anh không thể chịu đựng khi bà ta có người đến ngủ cùng”. Cậu ta tránh ánh mắt cô bé. “Tường ngăn giữa các phòng quá mỏng. Anh có thể nghe thấy mọi thứ”. Cậu ta chẳng cần phải nói thêm để cô bé hiểu vì sao cậu ta lại phải đi. Khi thấy Allison không tỏ vẻ giận dữ, cậu ta tiếp tục. “Chỉ là anh phải đi”.

“Do vậy anh ra công viên à?”.

Cậu ta gật đầu. “Trời lạnh và anh không còn nơi nào khác để đi”.

Mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ. “ Và anh... bắt đầu đốt lửa?”.

“Anh tìm cách sưởi ấm”. Cậu ta xoa tay lên mặt. “Anh định đốt một đống lửa trại, em biết đấy, nhưng anh không phải là hướng đạo sinh. Chắc là anh đã làm sai gì đó, gió thổi cuộn lên và lửa đã bùng lên mà anh không hề biết gì, ngay ở gần cái lều”.

“Nó bốc cháy à?”.

Anson cắn môi dưới. “Chắc có một ít xăng hay gì đó trên sàn vì nó phát nổ. Anh cố gắng dập tắt nhưng không thể. Sau đó anh hoảng sợ. Ngọn lửa quá nóng nên anh bỏ chạy. Lẽ ra anh nên ở lại, nên tìm một trạm điện thoại và gọi cho đội cứu hoả nhưng không có trạm điện thoại nào trong công viên cả”.

Tim Allison đập hoảng loạn khi cô bé vòng tay ôm lấy vai cậu ta. Anson đã đến với cô, cậu ta cần cô. Họ chuyện trò hàng ngày và cùng lang thang ở trường. Cô bé phát điên lên vì cậu ta, nhưng các giáo viên, bạn bè, thậm chí cả Cecilia, đều nghĩ cậu ta không hợp với cô. Bố mẹ cô cũng khó chịu, nhưng họ đã cho Anson đến ăn tối tại nhà hai lần. Cô bé và Anson thậm chí còn đến thư viện học cùng nhau. Allison không tin rằng quan tâm nhiều tới ai đó là trái.

“Anh định làm gì?”, cô bé hỏi. Cậu ta cúi đầu. “Anh không biết”.

Trong trường hợp này, Allison biết. “Em sẽ đánh thức bố dậy”.

“Không!”, cậu ta phản đối.

“Bố em sẽ biết phải làm gì”, cô cãi. “Bố sẽ không mắng anh nếu anh trung thực với ông. Ông rất công bằng, Anson”.

Trông cậu ta vẫn có vẻ ngập ngùng. “Có thể... có thể đám cháy đó không phải là tai nạn như anh nói”.

Allison ngồi phịch xuống. “Cái gì?”.

Cậu ta quay nhìn đi chỗ khác và cô bé thấy hai tay cậu ta bắt đầu run rẩy. “Anh không cố ý để nó vượt khỏi tầm kiểm soát như thế, cậu ta thì thào.

“Anh cố tình đốt căn lều à? Ý anh đó không phải là tai nạn à?”

Cậu ta gật đầu nhẹ. “Bố em sẽ muốn đưa anh đến đồn cảnh sát. Allison, anh không thể. Anh sắp mười tám tuổi rồi. Công tố viên có thể coi anh là một người lớn”.

Trong lòng Allison dấy lên cảm giác lo lắng hồi hộp, nhưng cô bé biết rằng cách tốt nhất để giải quyết để vấn đế là đương đầu với nó. Cô bé không thể nói qua quýt điều gì đó để giúp cậu ta yên tâm. “Có thể họ sẽ làm thế, nhưng em sẽ ở bên anh”.

“Bố em sẽ không để em dính tới anh nếu anh nói với ông việc anh đã làm đâu”.

Allison cũng biết việc đó là mạo hiểm. “Em biết, nhưng đó là một cơ hội chúng ta phải nắm lấy. Bố em rất công bằng và bố em sẽ tôn trọng anh vì anh trung thực. Bố sẽ làm những gì có thể để giúp anh”.

“Sao ông ấy lại làm thế”.

Allison ngồi thẳng lên và áp tay lên má cậu ta. “Vì con gái bố quan tâm đến việc xảy ra với anh”.

Anson chăm chú nhìn vào mắt cô bé. “Em quan tâm?”

“Rất quan tâm”. Tim Allison như vỡ òa vì cảm xúc mãnh liệt.

Những lời cô bé nói, những cử chỉ của cô khiến mắt Anson nhòa lệ. “Trước đây chưa từng có ai thực sự quan tâm đến anh”, cậu ta thốt lên.

“Em quan tâm”. Và để chứng minh, cô bé vươn người lên hôn cậu ta. Cậu ta cười ngập ngừng khi môi cô bé rời khỏi môi mình. Cô bé nắm tay cậu ta kéo ra khỏi phòng ngủ vào trong bếp. Dưới ánh trăng chiếu lạnh lẽo qua cửa sổ, cô bé ấn cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế, bảo cậu ta đợi trong khi đi đánh thức bố dậy.

“Có nên không em?”.

Allison không chắc chắn về bất cứ điều gì, nhưng cô tin ở bố mình. Ông sẽ biết phải làm gì và cách nào tốt nhất để giúp Anson. Cô không có lựa chọn nào khác.

Bố cô ngồi dậy từ trước khi Allison đến cửa phòng bố mẹ. “Có chuyện gì thế con?”. Mẹ cô vẫn đang ngủ say ngủ bên cạnh, không hề bị đánh thức.

“Anson cần bố giúp”, cô bé thì thầm.

“Bây giờ hả? Lúc nửa đêm thế này à?”.

Cô bé thấy bố nhìn mình chằm chằm lúc ông bước ra khỏi chăn. “Con tin bố sẽ làm điều đúng đắn, bố ạ”, cô bé nói, giọng run run. Đó là tất cả những gì cô sẽ nói. Tất cả những gì cô có thể làm là cầu nguyện rằng bố sẽ không làm mình thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.