Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Lình Yêu

Chương 13: Chương 13




Cecilia thờ ơ kéo chiếc xe đẩy đi qua các dãy hàng. Cô rất mừng khi chồng mình được ở nhà sau sáu tháng trời xa cách. Cô đã phải đếm từng ngày, mong ngóng chồng tưng phút từng giây. Cô đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng để chào đón anh và muốn rằng cuộc đoàn tụ này của họ sẽ giống như một kỳ trăng mật thứ hai. Cô cầu nguyện chồng mình cũng nóng lòng mong muốn được bắt đầu cuộc sống gia đình, muốn cùng nhau sinh ra những đứa con xinh đẹp, đáng yêu. Nhưng giờ đây, những gì cô hy vọng đã tan thành mây khói.

“Này, Cecilia”.

Nghe tên mình, Cecilia quay lại và thấy Cathy Lackey đang chở xe đồ hướng về phía cô.

“Nhìn từ xa, tớ đoán đó là cậu. Và tớ đã đoán đúng”, Cathy nói.

Cecilia cố nặn ra một nụ cười. “Tình hình gia đình cậu thế nào?.”

“Tuyệt lắm. Tớ để bố con nó chơi với nhau và tranh thủ thời gian đi mua sắm bởi vì, nói thật, chỉ như thế tớ mới được nghỉ ngơi. Ian đâu rồi?”

“Ở nhà”. Cecilia không thể giấu nổi những nỗi buồn đang giày vò tâm can mình. “Ôi, Cathy, bọn tớ lục đục rồi”.

“Ý cậu là gì?”.

Cecilia mở ví lấy miếng giấy ăn, cô ngượng ngập cúi xuống dãy ngũ cốc để tránh bị mọi người nhìn thấy.

Cathy liếc qua vai bạn mình. “Này, nửa tiếng nữa chúng mình gặp nhau ở Starbucks nhé. Được không?”.

Cecilia gật đầu. Cathy là người duy nhất trên thế giới này có thể nghe cô chia sẻ những chuyện thầm kín nhất. Cathy rất tế nhị, hiểu biết, và Cecilia nhận ra rằng lúc này đây, cô cần bạn bè hơn bao giờ hết.

Khi Cecilia đến nơi, Cathy đang đợi cô ở Starbucks. Cathy chọn một bàn ngoài hiên và đã lấy sẵn cho mỗi người một cốc cà-phê. Vì hôm nay trời nắng đẹp và ấm áp nên hầu hết khách đều ngồi ngoài trời.

“Được rồi, hãy cho mình biết chuyện gì đang xảy ra”, Cecilia vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện thì Cathy hỏi.

Cecilia cầm cốc cà-phê lên, ngẩn người nhìn mặt bàn. “Lần trở về này của Ian là một thảm họa thực sự”.

“Ý cậu là gì?”.

“Trong bốn tuần anh ấy ở nhà, chúng mình gần như không hề yêu nhau lần nào”. Cecilia cảm thấy bối rối khi kể về những chuyện thầm kín trong cuộc hôn nhân của mình, thậm chí là với Cathy, nhưng cô không thể chịu đựng nỗi bất hạnh này thêm một chút nào nữa. Ian tìm cách tránh xa vợ và điều đó giết chết tâm hồn cô.

Cecilia nhìn lên và bắt gặp bạn mình đang sững sờ. “Tại sao lại như thế”.

Cecilia cắn môi để khỏi bật khóc. “Mình cứ nghĩ Ian đã muốn bắt đầu lại cuộc sống gia đình, mình nghĩ rằng anh ấy cũng muốn có con, nhưng sự thật lại không phải thế. Anh ấy muốn mình dùng thuốc tránh thai đều đặn trước mỗi lần yêu nhau”.

“Cậu có dùng không?”.

“Mình vẫn không, mình sắp đến tháng rồi. Chúng mình đã dùng bao cao su, nhưng Ian cương quyết muốn mình phải uống thuốc. Anh ấy ép buộc mình như một người anh trai ra lệnh cho một cô em gái vậy. Anh ấy thậm chí chẳng buồn nhìn mình và mình ghét điều đó”.

“Anh ấy không muốn có con à?”.

Cecilia lắc đầu. “Mỗi lần mình định nhắc đến chuyện đó thì anh ấy lại đánh trống lảng”.

Cathy gật đầu đầy thông cảm.

“Tuần trước, khi mình cương quyết đề cập đến chuyện này, anh ấy đã nổi giận và nói rằng anh ấy vẫn chưa sẵn sàng để làm cha. Mình hỏi khi nào anh ấy mới sẵn sàng, và cậu biết anh ấy nói gì không?” Cô không chờ bạn mình trả lời. “Ian nói rằng anh ấy không nghĩ là mình đã sẵn sàng”. Cecilia ôm mặt nức nở.

Cathy đặt tay mình lên tay bạn. “Cậu có nhớ lần trước mình kể với cậu rằng mình đã bị sảy hai lần trước khi sinh Andy không?”.

Cecilia bỏ tay xuống và gật đầu. Cô không muốn bị xúc động và mất bình tĩnh như vậy, nhưng cô không thể kiềm chế được. Cô đã định tạo ra rất nhiều điều thú vị cho cuộc đoàn tụ của họ. Nhưng mọi cố gắng của cô đều trở thành vô nghĩa.

“Sau khi bi sảy thai lần thứ hai, mình đã sợ rằng đời sống tình cảm vợ chồng của mình thế là chấm hết. Cứ như thế Andrew đã hoàn toàn mất cảm hứng với mình trong những lần chúng mình ân ái với nhau”.

Cecilia ngạc nhiên. “Andrew từng như thế à?”.

Mắt Cathy đẫm nước. “Việc mình sảy thai đã ảnh hưởng rất nhiều đến Andrew theo những cách mà mình không thể hiểu nổi. Mình chỉ để ý đến cảm giác của bản thân mà chẳng nhận thấy điều đó đã ảnh hưởng đến Andrew như thế nào. Anh ấy sợ yêu mình, sợ mình lại có thai, sợ rằng mình lại phải chịu đựng nỗi đau thêm một lần nữa. Lúc đó, mình chỉ nghĩ rằng anh ấy không muốn làm tình với mình vì mình không thể sinh con cho anh ấy. Nhưng sự thật không phải như vậy”. Cathy dừng lại và nuốt nước bọt. “Đôi khi chúng ta chưa thể thực hiện được ngay những điều chúng ta mong muốn”.

Cecilia không nghĩ chuyện của Cathy lại có thể đúng với trường hợp của mình. Ian là người biết cách bày tỏ tình cảm, điều này khác với Andrew. Cả Ian và Cecilia đều cố gắng nói chuyện một cách thẳng thắn và tìm cách bày tỏ tình cảm với nhau nhiều hơn. Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn như cũ.

“Thế còn bộ quần áo lót cậu mua từ ca-ta-lô của của hàng Victoria”s Secret?” Cathy hạ giọng thì thầm hỏi. “Bộ mà cậu gửi cho anh ấy đấy...”.

Cecilia nhún vai một cách khó chịu. “Mình vẫn chưa mặc. Ian quá vội vã trong đêm đầu tiên và rồi... từ đó trở đi anh ấy chẳng còn chút hứng thú nào”.

Cathy cười. “Ôi, anh ấy thích điều đó, nhưng anh ấy đang sợ đấy. Nếu anh ấy khó chịu...”.

“Anh ấy khó chịu”, Cecilia khẳng định. Cô nhớ là chưa bao giờ chồng cô lại trở nên khó tính như tháng trước.

“Cậu biết tại sao chứ?”, Cathy vừa cười vừa hỏi. “Tại sao mà Ian bực tức ấy”.

“Anh ấy chẳng có lý do gì để cáu với mình cả. Mình có thiện chí và đã làm tất cả vì anh ấy”, Cecilia tức giận bật ra.

“Vậy thì hãy cho anh ấy biết điều đó”

“Cậu nghĩ thế à?”. Cô không muốn hy vọng sau khi phải thất vọng hết lần này đến lần khác.

Cathy mỉm cười. “Sao cậu không thử mặc bộ đồ lót quyến rũ đó một lần và khám phá bản thân xem?”.

Lời gợi ý của Cathy cứ hiện lên trong đầu Cecilia suốt dọc đường lái xe về. Thùng xe của cô chất đầy đồ. Lúc về đến nơi, cô thấy chồng đang hí hoáy trong cái ga-ra nằm kề căn hộ kép của họ. Xung quanh anh là một đống hỗn độn, một chiếc xe máy cũ của một người bạn cho, máy móc đã bị tháo rời và phụ tùng vương vãi quanh chiếc xe. Cecilia đã hoàn toàn quên rằng họ từng có chiếc xe đó. Anh lặng lẽ giúp cô dỡ đồ ra rồi lại tiếp tục vào công việc mà anh đang chú tâm. Cecilia không làm phiền chồng, cô vào bếp nấu bữa tối. Sáu giờ tối, Cecilia gọi Ian vào ăn cơm. Cô làm món anh yêu thích và rất vui khi nghe chồng tấm tắc khen ngon. Ăn xong, Cecilia tắm rửa thật kỹ để chờ Ian vào giường đọc sách. Mặc bộ đồ lót đen vào người, tim Cecilia đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô hồi hộp ngắm lại mình trong gương. Trong làn hơi nước mờ mờ, khó mà nhận được rằng trông cô có gợi tình hay không. Sau khi thấy ổn, cô xịt nhẹ một chút nước hoa vào cổ tay và sau hai tai.

Nếu lúc trước, tim cô đập mạnh đến đâu thì nó cũng không thể bằng cảm giác muốn nổ tung lồng ngực khi cô mở cửa nhà tắm. Cô đứng trước phòng ngủ, một tay giơ lên vịn vào khung cửa.

Ian đang ngồi đọc sách trên giường. Cái đèn đọc sách toả ánh sáng ấm áp khắp căn phòng. Anh có vẻ say sưa với cuốn tiểu thuyết và phải mất một lúc mới nhận ra sự có mặt của Cecilia. Khi thấy vợ mình đứng ở cửa, anh há hốc miệng vì kinh ngạc.

Ian đăm đắm nhìn vợ một lúc. Vài giây sau, cuốn sách tuột khỏi tay anh và lăn trên thảm. Anh chẳng buồn nhặt nó lên nữa. “Cecilia?”, Ian tha thiết gọi. “Vâng?”, Cecilia thì thầm.

“Em đang làm gì vậy?.”

“Anh thử nghĩ xem?.”

“Sao?”.

“Thế này không hay đâu”. Ian ngồi thẳng dậy, trượt ra khỏi thành giường như thể muốn chạy trốn. Mặc dù vậy, anh vẫn không thể nào rời mắt khỏi cô. Mắt anh mở to gấp đôi bình thường, điều này khiến Cecilia tự tin hơn. Tiến hai bước lại phía chồng, cô chầm chậm cởi chiếc áo choàng đen ra. Cecilia thích thú khi thấy chồng vừa ngắm cơ thể mình vừa nuốt nước miếng.

“Anh có thích không?”. Cô hỏi anh bằng giọng ngọt ngào đầy khêu gợi. Ian không trả lời. “Em nghĩ là có”, cô rên lên say đắm và kéo phần trên của chiếc váy lót để lộ ra nhiều hơn những gì đang hờ hững gợi mở. Ian rên rỉ và nhắm mắt lại. Biết rằng mình sắp sửa chiến thắng, cô cúi xuống anh và tắt đèn. Khi cô gần chạm vào anh, anh cuống cuồng đẩy cô xuống giường.

Cecilia mơn trớn cổ chồng và môi họ tìm đến nhau trong nụ hôn đắm say, gấp gáp. Hai cơ thể nóng ấm quấn riết lấy nhau như chưa bao giờ được dâng hiến. Giây phút ấy, Cecilia cảm nhận rõ ràng rằng trong Ian đầy ắp ham muốn mà anh vẫn cố kìm nén cho đến tận lúc này. Họ hôn nhau nồng nàn, mạnh mẽ hơn. Cecilia đã làm anh trở nên khao khát một cách mãnh liệt và chính cô cũng cảm thấy điều đó. Cô rên xiết và bày tỏ cho anh thấy rằng mình yêu anh, mình cần anh và nhớ bàn tay vuốt ve ôm ấp của anh đến nhường nào. Ian hạ thấp người hơn xuống cô, anh vội vàng cởi quần áo và rồi đi vào trong cô thật nhanh. Đây chính là điều Cecilia đang chờ đợi, còn hơn cả chờ đợi. Ngay khi vừa hoà vào nhau, cả hai cùng bật ra tiếng hét vì sung sướng, vì hạnh phúc ngập tràn. Rồi họ thiếp đi trong vòng tay của nhau, no nê và thoả mãn. Nửa đêm, Ian lại đánh thức Cecilia dậy, và cô dịu dàng nằm trong vòng tay âu yếm của anh. Anh lại cương cứng vì thèm muốn đến tột cùng như lúc trước. Tay trong tay, anh hôn Cecilia, và rồi giữ tay cô trên đầu, anh chìm vào trong cô. Cecilia rên rỉ đầy khoái cảm, cô cuống cuồng, hào hứng hưởng ứng nhịp gấp gáp của chồng và bật khóc sung sướng khi lên đên đỉnh.

Nhưng đến sáng, mọi chuyện lại bất ngờ thay đổi. Khi Cecilia thức dậy, cô bắt gặp Ian đang ngồi ở mép giường, quay lưng lại phía mình. “Em cố tình gây ra chuyện tối qua”, anh cộc cằn nói khi thấy cô đã thức giấc. Cecilia ngồi dậy, kéo chăn che bộ ngực trần của mình.

“Vâng”. Cô không định nói dối anh.

“Em đã quyến rũ anh”.

“Nếu anh muốn nghĩ như vậy. Em chỉ muốn được chồng yêu mình thôi”. Cô cúi xuống và vuốt ve lưng anh. “Em nhớ anh lắm, Ian”.

Anh đứng dậy để tránh cái vuốt ve của cô. “Em muốn có một đứa con, và vì anh không muốn nên em tự sắp đặt mọi chuyện theo ý mình”.

Về điểm này thì anh sai rồi. “Em sẽ không ngăn cản nếu anh muốn tránh thai cho em, Ian”.

“Nhưng em đã không nhắc anh”.

“Đó là việc của em hay là của anh?”, cô cố giữ giọng bình tĩnh.

Ian nhìn xoáy vào cô. “Em khiến anh quên hết mọi thứ”.

Cecilia mỉm cười. “Anh nói đúng, em không nhắc anh. Nhưng lúc đó trong đầu em còn đang nghĩ tới việc khác”.

“Em nghĩ đến một đứa con”, anh giận dữ nhìn cô.

“Vâng, đúng vậy”. Cecilia thú nhận. “Anh biết đó là mong muốn của em mà”.

Ian nhắm mắt lại. “Anh cầu Chúa là em sẽ không mang bầu, Cecilia ạ.”

“Như thế là không công bằng”. Cô lắp bắp và cảm thấy bị sốc trước sự quyết liệt của anh.

“Có công bằng hay không, nếu một đứa con được sinh ra từ sự lừa gạt của em?”.

Ian nói và lao ra khỏi giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.