Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 8: Chương 8: Hộ vệ phủ Khai Phong (8)




Trì Long cùng Triệu Duẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Nghê Diệp Tâm, trong lòng vô cùng rối rắm, nếu như trước mặt bọn họ là một người bình thường, Trì Long cùng Triệu Duẫn sẽ cảm thấy người này tuyệt đối có ý với Mộ Dung Trường Tình, nhưng bây giờ người hỏi lại là Nghê đại nhân cao thâm khó dò.

Trì Long gãi sau gáy, nói: “Nghê đại nhân, Mộ Dung Trường Tình không kết hôn thì có liên quan gì?”

“Liên quan rất nhiều!” Nghê Diệp Tâm cười có chút gian trá, nói: “Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Trì Long gật đầu nói.

Triệu Duẫn vẫn cảm thấy Nghê đại nhân rất kỳ quái, nhưng lại không rõ là kỳ quái ở chỗ nào.

Nghê Diệp Tâm mang hai người đi vào trong sân của Chu thị, vừa đẩy cửa viện ra liền thấy bên trong là cảnh tượng xơ xác tiêu điều, một gia đinh đang ngủ gật, ngủ thật là say, tiếng ngáy rung trời.

Nghê Diệp Tâm đi vào thấy vậy liềnho khan một tiếng, gia đinh kia lại không nghe thấy, vẫn ngủ say như cũ. Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nhấc chânđạp lên ghế của hắn.

Ghế tựa lung lay như sắp đổ, khiến chogia đinh đang say mộng đẹp phảitỉnh dậy, dọa hắn nhảy dựng lên, hô to: “Có chuyện gì xảy ra?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Chúng ta đi tra án, có vài chuyện muốn hỏi Chu thị.”

Gia đinh kia dụi dụi mắt, nhìn thấy ba người đang mặc quan phục, thái độ liền tốt hơnmột chút, nói: “Đại nhân, các vị đại nhân, việc này thìkhông được, nơi này không thể đi vào.”

Giađinh vừa nói vừa liếc vào phòng ở trong sân, Nghê Diệp Tâm cũng nhìn theo, rất tốt,ở trên cửa phòng kia có mộtổ khóa bằngđồng còn lớn hơn nắmđấm của Nghê Diệp Tâm, mặt trênquấn một dây xích lớn, người không biết còn nghĩ trongđây cóbắt nhốt thú hoang.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta chỉ làm theo mệnh lệnh, phải tra hỏi tất cả mọi người trongTần gia.”

Gia đinh thấybọn họ là người của quan phủ, cũng không dám ngăn cản, chỉ nói rằng: “Đại nhân, Nhị phu nhân đang bị bệnh, đầu óc có chút bấtthường, thấyngười làđánh, thấyngười là cắn, đụngđến thứ gì liền đập thứ đó, hơn nữa còn là một người điên, thấy cónhiều người làphát bệnh, bằng không thì thế này đi, nếu như chỉ muốn hỏi vài câu,thỉnh một vị đại nhân đi vào, hai vị đại nhân còn lại thì chờ ở ngoài đây, nếu chọcNhị phu nhân phát điên, chúng ta kiểu nào cũng không kiềm chế được.”

Giađinh này dường như một lần bị rắn cắn, vậy nênđặc biệt sợ Nhị phu nhân Chu thị phátđiên.

Ngược lại Nghê Diệp Tâm cũng không có ý kiến gì, gật gật đầu, nói: “Trương Long Triệu Hổ, các ngươi đến chỗ khác tra hỏi trước, ta đi một mình cũngkhông thành vấn đề.”

Triệu Duẫn: “…”

Hai người không còn gì để nói đối với việcNghê đại nhân thích đổi lại tên củangười khác.

Gia đinh mang theo Nghê Diệp Tâm đivào trong phòng, lấy ra chìa khóa từ trong tay áo, mở ra ổkhóa lớn hơn nắm tay, đẩy cửa phòng, bên trong không có một chút động tĩnh, tất cảmàn trướng đều buông xuống, tuy là ban ngày nhưng trong phòng lại tối om như mực, bầu không khí khiến cho người khác bất an.

Gia đinh không muốnđi vào trong, đứng ở ngoàicửa nói: “Đại nhân, ngài vào đi, Nhị phu nhân đang ở trong, ta ở bên ngoài canh giữa chođại nhân, đại nhân ngài tuyệt đối đừng lại gầnNhị phu nhân, mấy hôm trướcNhị phu nhân đã cắn mấy người làm họ bị thương rồi.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, đi vàotrong căn phòng u ám.

Trong phòng quá tối, ngay cả một cây nến cũng không thắp, Nghê Diệp Tâm vừa đi vào liềnkhông thích ứng được. Nhất là khi đi qua khúc ngoặt, sau khi đi vào nội thất (phòng trong) thì phòng càng tối hơn.

Nghê Diệp Tâm đi đến trước cửa nội thất, cao giọng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền, Tần phu nhân, ta là Nghê Diệp Tâm của phủ Khai Phong, tới nơi này tra án, ta đi vào được không?”

Trong phòng không ai đáp lại hắn, nhưng khi Nghê Diệp Tâm đang định đi vào, bỗng nhiên nghe thấymột tiếng vang nhỏ, giống như có ai đụng trúng lọ hoa.

Nghê Diệp Tâm cau mày, thân hình thoắt một cái liền đivào trong, chỉ thấytrong căn phòng tối đen, một người phụ nữ ngã trêngiường, nhìn không giống như đang ngủ, tựa hồ đang bị ngất đi, mà trong phòng còn có một cái bóng khác, cái bóng kia nhanh chóng chạyđến bêncửa sổ, dường như muốntrốn thoát.

Nghê Diệp Tâm lập tức nhảy tới động thủ vớibóng đen kia, nhưng đánh quaba chiêu, Nghê Diệp Tâm nhận ravõ công của mình cách biệt rất lớnso với đốiphương.

Nghê Diệp Tâm sững sờ, bỗng nhiên mạnh mẽ nhào tới, muốn ôm eo của bóng đen kia, bóng đen nghiêng người, dễ dàngtránh được.

Nghê Diệp Tâm không ôm được người, mà ôm lấy một bình hoa lớn, đột nhiên mở miệngnói: “Thiếu hiệp, ngươi mà chạy nữa thì ta sẽ ném lọ hoa xuống đất, để chomột đoànngười đến chiêm ngưỡng Mộ Dung Trường Tình đại danh đỉnh đỉnh đi làm hái hoa tặc!”

“Ngươi nói cái gì?” Bóng đen kia sững người lại, nghe như đang nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ngươi nói ai là hái hoa tặc?”

“Là ngươi đó.” Nghê Diệp Tâm cười hì hì ôm bình hoa lớn, nói: “Ngươi lẻn vào gian phòng của Chu thị, không phải đểhái hoa chẳng lẽ là đếnđểtrộmđồ?”

Nghe bóng đen kia nói chuyện, Nghê Diệp Tâm càng vui vẻ hơn, không nghi ngờ gì nữa, quả thậtlà Mộ Dung Trường Tình.

Lời củaNghê Diệp Tâmthực sựquá độc, lập tứcđụngtrúng nỗi đau củaMộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình bị lời của hắn làm cho nghẹn, nắm đấm siết chặt nghe thấy cả tiếng“Bộp bộp bộp”, như muốn xé rách miệngNghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Mộ Dung thiếu hiệp, chúng ta thật là có duyên phận, gặp nhau nhiều lần, xem ra ngươi vớiTần gia cũng là tình hữu độc chung*, Tần lão gia có thứ gì khiếnngươi yêu thích như vậy, không tìm được thì không chịu đi?”

* Tình hữuđộc chung: Tình yêu duy nhất cảđời.

“Liên quan gì đến ngươi?” Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nói.

Nghê Diệp Tâm nói: “Bởi vì ta thông minh, nếu ngươi nói ra, ta sẽ tìm giúp ngươi.”

“A.” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

“Nói đi cũng phải nói lại.” Nghê Diệp Tâm thả bình hoa xuống, đi đếnbên cạnh giường nhìn Chu thị đã ngất xỉu, thấyChu thị chỉ bị ngất đi, không có gì đáng lo, Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Tuổi của vị này cũng không nhỏ, nếu nhưMộ Dung thiếu hiệp bị ngộ nhận là hái hoa tặc thì thật là oan uổng, tuổi củaChu thị đãcó thể làm mẫu thân của ngươi.”

Hô hấpMộ Dung Trường Tình trở nên nặng nề, bạch y loáng một cái, “Rầm” một tiếng,trong nháy mắt đã đi đến bên cạnhNghê Diệp Tâm, tay vươn ra muốn bóp cổNghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm đã chuẩn bị sẵnnhưng không tránh ra, ngược lại còn nhào lên trước, lập tứcôm được eo củaMộ Dung Trường Tình, động tácnhanh chóng sờsoạng một hồi.

Sắc mặtMộ Dung Trường Tình lập tức đen như đáy nồi, đánh một chưởng lên vai củaNghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm lập tức bay ra ngoài. Cũng may Nghê Diệp Tâm phản ứng nhanh, điều chỉnh tư thế tốt hơn, không để cho mình nằm ngang màrơi xuống đất.

Nghê Diệp Tâm lui về sau vài bước, suýt chút nữa đụng vào bàn, dừng lại rồi lấy tay ôm ngực, nói: “Thiếu hiệp, ngươi ra tay thật lànặng.”

Nghê Diệp Tâm nói, buônglỏngtay phải đang nắm chặt, một khối ngọc bội trượt ra từ trong lòng bàn tay của hắn.

Lúc này Mộ Dung Trường Tình đã tức giận đến tối sầm mặt, ngọc bội trong tay Nghê Diệp Tâmlại là khối ngọc bộibị hắn lấy xuống từ trên eo của mình.

Nghê Diệp Tâm cầm khối ngọc bội kia, cẩn thận quan sáthai lần, biểu tình đangcợt nhả bỗng trở nênnghiêm túc, hỏi: “Khối ngọc bội này là của ngươi sao?”

“Bớtnói nhảm, đưa đây.” Mộ Dung Trường Tình nói.

Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm ngọc bội, nói: “Trước đây ta đã từng thấy quađồ án này, thật sự rấtgiống.”

Mộ Dung Trường Tình hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt hắnnghiêm túc như vậy, nhíu mày không nói gì.

Nghê Diệp Tâm có chút xuất thần,xoa xoa ngọc bội trong tay, im lặng cảnửa ngày.

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói: “Hai tròng mắt của ngươi luôn nhìn về phíabên trái, ngươi đang nhớ lại những thứ ngươi đãnhìn và nghe thấy sao?”

Nghê Diệp Tâm sững sờ, nở nụ cườinhìn Mộ Dung Trường Tình, nói: “Ngươi nghe được những thứ ta đã nói với Trương Long Triệu Hổ lúc nãy? Năng lực tiếp thucủa ngươi cũng rất tốt.”

Mộ Dung Trường Tình không gì, chỉ hất cằm lên, thoạt nhìn cực kỳ ngạo mạn, nhưngvẻ mặt này lại vô cùng phù hợp vớihắn.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta chỉtừng nhìn thấy đồ án này một lầnnhưng đến giờ vẫn không quên. Khi đó ta còn nhỏ, ta nhìn thấy bên trong sổ ghi chép của phụ thân, phụ thân nói vớita rằng cáinày rất quan trọng, là manh mối then chốt, bọn họ có thể phá án…”

“Vụ án gì?” Mộ Dung Trường Tình cau mày.

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Ta không biết, ta không hiểu. Mấy ngày sau đó, phụ thân của ta chết đi, ta cũng không thấy quyển sổ đó nữa. Ta chưa từng nhìn thấy thi thể củaphụ thân ta, nương ta không cho ta nhìn, nhưng nàng vẫn đi xem, sau đó nàng liền phát điên, có lẽ do nàng đã chịuđảkích quá lớn. Hai năm trước ta mới nhìn thấy ghi chép vềvụ án của phụ thân ta trong một quyển văn kiện, có một đoạn miêu tả tỉ mỉ thi thể của nạn nhân lúc bị sát hại…”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có một người nói chuyện.

Mộ Dung Trường Tình đột nhiên mở miệng, nói: “Đây là ngọc bội do sư phụ để lại cho ta, trên thế gian chỉ cómột khối này, ta cũng không biết đồ án ở mặt trêncó ý nghĩa gì.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, chậm chạp đưa ngọc bộicho Mộ Dung Trường Tình, nói: “Trả lại cho ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn ngọc bội trong tay hắn, nói: “Chỉ là một khối ngọc bội thôi, tặng cho ngươi cũng không có gì quá đáng.”

Nghê Diệp Tâm suýt chút thì bật cười thành tiếng, không khách khí bỏ vào trong lồng ngực, nói: “Vậy ta vô cùng cám ơn ngươi, không nghĩ tới Mộ Dung thiếu hiệp lại hào phóng như thế.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh, nói: “Ngươi đã biết ta là ai, một câuthiếu hiệp, hai câu đại hiệp, không sợ đau đầu lưỡi.”

Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “A, cái này à. Ngươi có biết không? Ở nơi đó của chúng tôi, chính là địa phương trước kia mà ta sinh sống, có rất nhiều người thích xem tiểu thuyết, tương tự nhưthoại bản, nội dung trong đó đều giống nhau, người bị gọi là đại ma đầu chínhlà người tốt, ngược lại tất cả nhữngngười hay tựxưng làdanh môn chính phái đều là ngụy quân tử.”

Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, cau mày, tựa như cảm thấyNghê Diệp Tâm là mộtquái nhân (người kỳ lạ), nói: “Ta cũng không phải là người tốt lành gì, ngươi đoán sai rồi.”

Nghê Diệp Tâm suýt chútnữa cười to, nói: “Đại hiệp, năng lực tiếp thu của ngươitốt như vậy, lúc nãy đã học lénquy luật của nhãn cầu, vậy bây giờta phổ cập khoa học cho ngươi về cơ chế phòng ngự cá nhân đi. Ngươi có biết phòng ngự của bản thân đều có biểu hiện gì không?”

Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nhìn hắn, không tiếp lời.

Nghê Diệp Tâm nói: “Phủ nhận, áp bức, uy hiếp, đưa đẩy, khẩu thị tâm phi, tính toán chi li, xuất trần, hài hước, các loại biểu hiện xuất hiện ở cùng một chỗ. Đại hiệp, biểu hiện bây giờ của ngươi rất phù hợp với ‘khẩu thị tâm phi’, vì tự vệ nên dùng thái độ hay hành vi ngược lại với suy nghĩ nội tâm trước mặt người khác.”

“Bộp bộp bộp” Nắm đấm của Mộ Dung Trường Tình lại phát ra tiếng răng rắc, nói: “Đưa ngọc bội đây, ngươi nói quá nhiều.”

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng vỗ ngực, nói: “Được được, chúng ta dừng lại một chút.”

Nghê Diệp Tâm lập tức quay người nhìn lướt qua toàn bộ gian nhà, đôi mắt của hắn đã thích ứng với bóng tối, nhìn vẫn tương đối rõ ràng.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta cảm thấy, vị Nhị phu nhân Chu thị này cũng không giống như một người điên.”

“Là thế nào?” Mộ Dung Trường Tình hỏi.

Nghê Diệp Tâm chỉ vào bình hoa lớn mình vừa ôm lúc nãy, nói: “Nơi này có một lọ hoa dễ vỡ, ngươi sẽ đặt một đồ vật dễ vỡ như vậy ở trong phòng của một người điên sao? Gia đinh bên ngoài nói Chu thị tinh thần bất ổn, hay đánh người cắn người, đập phá đồ vật, nhưng ngươi xem đi, trong phòng ngoài cái bình hoa lớn này thì chỉ còn những vật trang trí nhỏ không đáng chú ý, tất cả đều là đồ dễ vỡ. Ai lại bày ra nhiều đồ dễ vỡ như vậy để Chu thị tùy tiện cầm đánh người? Điều này không hợp lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.