Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 5: Chương 5: Hộ vệ phủ Khai Phong (5)




Triệu Duẫn không còn gì để nói, Nghê đại nhân lại bắt đầu nói nhảm, nhưng mỗi lần như vậy, lại có một người bật cười được, không còn ai khác ngoài Trì Long.

Trì Long vừa nghe, không nhịn được bật cười: “Nghê đại nhân, ngài đùa vui thật.”

Triệu Duẫn nghe tiếng cười sảng khoái của Trì Long, không nhịn được lườm hắn một cái, lập tức đi theo sau Nghê Diệp Tâm. Trì Long mau chóng đuổi theo, nói: “Đại nhân, ta còn chưa nói xong.”

Quan hệ trong Tần gia quả thật rất loạn, mặc dù trong nhà không có nhiều người, nhưng dường như trong lòng mỗi người ai cũng có quỷ. Tần lão gia “hiền lành” đã chết, nhưng cũng không thấy bao nhiêu người thật sự thương tâm.

Trì Long dẫn bọn họ đi về phía trước, nói: “Nghê đại nhân, bên này.”

Nghê Diệp Tâm được hắn dẫn tới một căn phòng trông như nhà kho, nơi này cách thư phòng của Tần lão gia không xa, chỉ cần đi vào từ cửa viện là đến.

Trì Long mở cửa đi vào, lấy tay chỉ vách tường trong phòng nói: “Đại nhân, ngài xem đi, mũi tên gãy kia vốn được treo ở đây.”

Gian phòng này giống như là nhà kho, trong phòng chứa rất nhiều thứ, có không ít chai lọ, cũng không thiếu những vũ khí như trường kiếm, đoản kiếm, roi da, đại đao… Treo ở trên vách tường phía trước là một cây cung rất khác biệt, bên cạnh có một bao tên đựng những mũi tên dài, mũi tên trong đó giống y như đúc mũi tên gãy cắm trên người Tần lão gia, chỉ khác là tất cả mũi tên ở đây đều nguyên vẹn, chỉ có mũi tên trên người Tần lão gia là bị gãy.

Trì Long nói: “Lúc nãy ta đã hỏi quản gia, hắn nói đây là nhà kho riêng của Tần lão gia, bình thường hắn (Tần lão gia) không cho người hầu vào quét tước, sợ bọn họ làm sứt mẻ đồ vật bên trong, mỗi lần có người vào quét dọn, Tần lão gia đều đứng một bên canh chừng, thường thì nơi này không có ai lui tới.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu.

Trì Long còn nói: “Chúng ta vừa mới so sánh mũi tên nơi này với mũi tên gãy kia, quả thật là giống nhau, nhưng mà mũi tên gãy chỉ còn một nửa, không biết một nửa kia ở nơi nào.”

Nghê Diệp Tâm đi tới gần, lấy bao tên treo trên tường xuống, bên trong đựng không ít mũi tên dài, Nghê Diệp Tâm xem xét từng cái một, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Nghê đại nhân phát hiện ra gì rồi?” Triệu Duẫn hỏi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Trên mũi tên dài này có dính chút máu.”

Nghê Diệp Tâm lấy ra một mũi tên dài, quả nhiên trên mũi tên có một chút máu, bởi vì quá ít, máu cũng đã biến thành màu đen, gần như không thấy được.

Trì Long gãi gãi sau ót, hỏi: “Đây là thế nào?”

Nghê Diệp Tâm không nói gì, tiếp tục quan sát cẩn thận tất cả các đồ vật trong phòng, thật khéo là, không chỉ trên mũi tên dài mới có máu, mà ở dưới đất cách cửa không xa cũng có một giọt máu, vì nằm ở góc khuất nên rất khó bị phát hiện.

Triệu Duẫn nhíu mày, nói: “Tại sao nơi này lại có vết máu?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Rất có thể đây là nơi đầu tiên diễn ra tranh chấp.”

Trì Long lại nói: “Nhưng mà nơi này không có nhiều máu.”

Nghê Diệp Tâm: “Bởi vì có người đã dọn dẹp gần như sạch sẽ, không muốn người khác phát hiện ra đây là nơi đầu tiên diễn ra tranh chấp.”

Trì Long vẫn không hiểu, nói: “Càng nghe Nghê đại nhân nói ta càng mơ hồ, nếu như nơi này là nơi Tần lão gia bị giết chết, vậy thi thể Tần lão gia là bị người khác dời đến thư phòng. Vậy thì sao hung thủ có thể khóa trái phòng từ bên trong, sau đó rời khỏi thư phòng?”

Nghê Diệp Tâm hỏi vặn lại: “Tại sao ngươi lại nói thi thể của Tần lão gia bị dời đến thư phòng?”

Trì Long kinh hãi: “Hung thủ còn có đồng lõa?”

“Không loại trừ khả năng đó.” Nghê Diệp Tam nói: “Nhưng cũng không chắc chắn.”

Trên mặt Trì Long là một mảnh mơ hồ, nói: “Nghê đại nhân, ngươi lại bắt đầu thừa nước đục thả câu (thừa cơ trục lợi khi người khác đang gặp nạn).”

Nghê Diệp tâm vỗ vỗ tay đứng lên, nói: “Ta không phải là thừa nước đục thả câu, chỉ là chuyện gì không chắc chắn, ta sẽ không nói bậy.”

Bọn họ đang kiểm tra một số vật dụng khác thì có người của phủ Khai Phong chạy tới báo cả Tần gia từ trên xuống dưới đều đã tra hỏi xong.

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “À, đúng rồi, lúc các ngươi tra khảo có chú ý đến cánh tay người nào có dấu răng hay không? Dấu răng hơi mới một chút.”

“Dấu răng?” Trì Long kì quái hỏi.

Biểu tình Triệu Duẫn nghiêm túc nói: “Quả thật là có.”

Nghê Diệp Tâm: “Là ai?”

Triệu Duẫn nói: “Là quản gia, ở trên cổ tay trái. Lúc nãy ta dò hỏi hắn, chốc chốc hắn lại cầm cổ tay trái nên ta mới chú ý một chút, lúc hắn giơ tay lên, có thể thấy được dấu răng rất sâu.”

Nghê Diệp Tâm nghi hoặc: “Quản gia?”

Nói đến người quản gia này của Tần gia, nhỏ hơn Tần lão gia vài tuổi, vậy mà dã tâm cũng thật không tầm thường. Nhiều người trong Tần gia đều nói, lão gia đã chết, hung thủ tuyết đối là quản gia, bởi vì quản gia có được nhiều lợi ích nhất nếu lão gia chết.

Tần thiếu gia khúm núm không làm nên việc lớn, Tần lão gia vẫn không để cho Tần thiếu gia quản lý gia sản, tất cả đều là hắn cùng quản gia quản lý. Lúc này lão gia chết đi, tất cả gia sản đều nằm gọn trong lòng bàn tay của quản gia rồi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp quản gia.”

Lúc này quản gia đang quản lý sổ sách, ngồi trên chiếc ghế vốn thuộc về Tần lão gia khi còn sống, bụng to như đang mang thai (nguyên văn ==’), bắt chéo hai chân, bộ dáng rất thoải mái đắc ý.

Hắn bỗng nhiên thấy có người đi vào, sợ hết hồn, suýt nữa làm rơi hết sổ sách trên đất, nhanh chóng đứng lên, bộ dáng lập tức biến thành khúm núm cúi người, nói: “Mấy vị đại nhân sao lại đột nhiên tới nơi này…”

Nghê Diệp Tâm cười híp mắt, nói: “Đừng nóng vội, chỉ tới hỏi ngươi vài vấn đề mà thôi.”

Quản gia vội vàng gật đầu. nói: “Đại nhân ngài cứ hỏi, ta sẽ thành thực trả lời.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta muốn xem cổ tay trái của ngươi một chút.”

Quản gia mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn duỗi cổ tay trái ra, nói: “Đại nhân…?”

Nghê Diệp Tâm vén cổ tay áo của hắn lên, quả nhiên thấy trên cổ tay có một dấu răng rất sâu, bị cắn đến chảy máu, bây giờ vết thương mới đóng vảy.

Quản gia hít một hơi thật sâu, nói: “Đại nhân, ngài nhẹ tay chút được không? Cổ tay ta rất đau.”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, hỏi: “Vết răng này là thế nào?”

Quản gia thở dài, nói: “Là do hậu viện Chu thị làm.”

“Chu thị?” Nghê Diệp Tâm hỏi lại.

Nhắc đến Chu thị, quản gia lại nghẹn một bụng tức giận, thao thao bất tuyệt kể cho bọn họ chuyện gì đã xảy ra.

Hậu viện có mấy tiểu thiếp, được sủng ái nhất là Trương thị, hiện tại đã có nhi tử. Còn người không được sủng ái nhất là Chu thị.

Lúc còn trẻ Chu thị đẹp như thiên tiên, nhưng lại vô cùng ghen tị, nghe nói thê tử chính thất của Tần lão gia là bị nàng hạ độc mà chết, thiếu chút nữa là hại chết Tần thiếu gia, cũng may Tần thiếu gia đại nạn không chết.

Sau đó Tần lão gia muốn đưa Chu thị đến quan phủ, không ngờ Chu thị đột nhiên phát điên, cả ngày cứ điên điên khùng khùng.

Quản gia nói: “Không biết Chu thị là giả điên hay điên thật, nhưng lão gia thấy nàng đã` phát điên rồi, lại thấy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vậy nên chuyện này cứ thế mà bỏ qua, Chu thị vẫn được ở trong hậu viện đến giờ.”

Trì Long nghe xong, nói: “Ta đã gặp qua Chu thị, thoạt nhìn không giống như người điên a.”

Quản gia nói: “Thỉnh thoảng nàng mới phát bệnh, lúc bình thường căn bản không thấy gì. Khi nàng điên lên mới đáng sợ, thấy ai cũng đánh cũng cắn, ngài xem cổ tay của ta cũng bị Chu thị cắn, suýt nữa là bị cắn đứt. Nếu đại nhân không tin cũng có thể đi hỏi những người khác, có rất nhiều người bị Chu thị cắn, hai ngày nay Chu thị đã cắn mấy người, đau muốn chết đi.”

Quản gia nói một tràng, bỗng nhiên khẩn trương, nói: “Các đại nhân, không lẽ các ngài hoài nghi ta giết lão gia? Vậy là oan uổng chết ta rồi! Ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối a!”

Nghê Diệp Tâm buồn cười nhìn hắn, nói: “Vậy ngươi thấy là ai đã giết Tần lão gia?”

Con ngươi của quản gia đảo một vòng, nói: “Không chừng là Trương thị kia cũng nên.”

“Trương thị?” Nghê Diệp Tâm nói: “Không phải nàng mới sinh nhi tử cho Tần lão gia hay sao?”

Quản gia cười lạnh một tiếng, nói: “Đại nhân, ta tuyệt đối trung thành với lão gia, cho nên lẽ ra không được phép nói lời này, nhưng bây giờ vì lão gia ta cũng phải nói.”

Quản gia nói Trương thị không phải là thứ gì tốt đẹp, sau khi nàng ta vào cửa thì tuổi của lão gia cũng đã lớn, Trương thị sợ mình trẻ tuổi xinh đẹp lại bất an cô quạnh, cả ngày giả vờ giả vịt đi khắp nơi quyến rũ nam nhân, nhi tử của nàng ta không biết có phải là con ruột của lão gia không nữa.

Quản gia nói: “Điều này hoàn toàn chính xác, Trương thị kia bằng mặt không bằng lòng, lúc trước còn lén lút quyến rũ ta, ta nói chuyện này với lão gia thì lão gia không tin, ngài ấy thật là cưng chìu nàng ta quá rồi. Có lần ta còn nhìn thấy nàng ta đi ra từ phòng của thiếu gia, ha ha, không biết nàng ta đã làm cái gì ở trong đó nữa.”

Quản gia tựa hồ chất chứa oán hận với Trương thị từ lâu, nói đến thao thao bất tuyệt (nói mãi không ngừng).

Bởi vì thời gian đã muộn, bọn người Nghê Diệp Tâm chuẩn bị trở về phủ Khai Phong nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai trở lại điều tra.

Trên đường trở về, Trì Long không nhịn được mà hỏi: “Nghê đại nhân, ngài nghĩ quản gia có phải là hung thủ hay không?”

“Cái này à…” Nghê Diệp Tâm nói: “Thoạt nhìn cũng không giống.”

Trì Long hỏi: “Thế nào là thoạt nhìn không giống?”

Nghê Diệp Tâm cười ha ha nói: “Không thông minh chút nào, còn học người khác hói đầu*.”

(*) “Hói đầu”秃顶ở đây có ý mỉa mai, nghĩa là “Không có tóc thì là người ngốc”, nói rộng ra thì là “Cái gì có lông mà bị rụng hết đều gọi là ngốc”.

Triệu Duẫn: “…” Nghê đại nhân lại bắt đầu không đứng đắn.

Nghê Diệp Tâm cười một lúc rồi mới nói: “Giết người phải có động cơ. Quản gia tham tiền, thoạt nhìn thì lão gia chết rồi, quản gia có thể nắm giữ hết tất cả gia sản, hắn có được ích lợi lớn nhất. Nhưng cái ngươi đừng quên, coi như thiếu gia không làm được việc lớn, nhưng dù gì cũng là con ruột của Tần lão gia, hơn nữa vị thiếu gia này cũng không còn nhỏ, không còn là vị thành niên, gia sản Tần gia về tay thiếu gia cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu quản gia vẫn muốn quản lý, mỗi người của Tần gia phun một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm chết hắn.”

Trì Long: “Nói cũng đúng, vậy hung thủ là Trương thị sao?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Không biết, ngày mai lại đi xem tiếp.”

Lúc đoàn người trở lại phủ Khai Phong đã là gần nửa đêm, tất cả đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm vốn muốn đi lên nóc nhà cho nhanh, nhưng lại nhớ tới cái quy định kì quái kia của cư xá phủ Khai Phong, không thể không luẩn quẩn vài vòng rồi mới về phòng mình ngủ.

Không gian tĩnh lặng, Nghê Diệp Tâm cũng không cảm thấy mệt mỏi, hắn nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ về án mạng ngày hôm nay, đại não không ngừng hoạt động.

Nhưng qua một lúc, Nghê Diệp Tâm cũng chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm ở phủ Khai Phong rất yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh gió đếm thổi và tiếng lá cây “Xào xạc”.

Nghê Diệp Tâm ngủ đến hơn nửa đêm, bỗng nhiên nhíu mày, mơ màng tỉnh lại, hắn mơ hồ nghe thấy được âm thanh như con chuột chạy quanh trong phòng.

Nghê Diệp Tâm uể oải mở đôi mắt nhắm chặt, nhất thời “A” lên một tiếng hết hồn.

Trong phòng tối om không đốt đèn, một bóng dáng màu trắng lúc ẩn lúc hiện trong phòng hắn, Nghê Diệp Tâm lập tức bị dọa, trong phút chốc não bộ đã tưởng tượng đến cảnh phim khủng bố nhất trong các bộ phim kinh dị.

Bóng dáng kia vừa quay đầu lại, mí mắt Nghê Diệp Tâm giật giật, nói: “Tại sao lại là ngươi?”

Bóng dáng trong phòng dĩ nhiên là Mộ Dung Trường Tình, quả nhiên mặc áo trắng rất dễ dọa người, đặc biệt là vào buổi tối.

Nghê Diệp Tâm vừa mừng vừa sợ, đang muốn nhảy xuống giường, nhưng hắn chưa kịp đứng dậy, lại cảm thấy có thứ gì đánh vào bả vai của mình, lập tức toàn bộ thân thể hắn đều mềm nhũn, hừ một tiếng, thân mình ngã xuống giường, không thể động đậy.

Thì ra đây chính là điểm huyệt trong tuyền thuyết?

Nghê Diệp Tâm không chỉ thấy thân thể không động đậy được, mà ngay cả đầu lưỡi cũng líu lại, gian nan nói ra một câu: “Mộ Dung thiếu hiệp… Đã hơn nửa đêm rồi, ngươi đến chỗ của ta làm gì?”

Mộ Dung Trường Tình đi đến bên giường, làm như không nghe thấy Nghê Diệp Tâm, sau đó bỗng nhiên sờ soạng trên người Nghê Diệp Tâm một hồi.

Nghê Diệp Tâm lập tức đỏ mặt, nói: “Chờ chút! Thiếu hiệp, có phải việc này tiến triển hơi nhanh hay không…? Hơn nữa ta không phải là thụ.”

Nghê Diệp Tâm thấy thân thể mình cao lớn kiện toàn, ngũ quan cũng thâm thúy nam tính, nếu làm thụ thì rất phí của trời, vừa nhìn đã thấy đây là vóc dáng của cường công.

“Cái gì cơ?” Mộ Dung Trường Tình nghe không hiểu, hỏi.

Hắn một bên hỏi, một bên tiếp tục sờ soạng trên người Nghê Diệp Tâm, chỉ trong chốc lát đã sờ gần đến quần.

Nghê Diệp Tâm lắp bắp nói: “Là… là, không bằng ngươi giải khai huyệt đạo cho ta trước, sau đó… ta nằm trên, ngươi nằm dưới có được không? Mặc dù ta không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng mà tri thức lý luận cũng rất phong phú, tuyệt đối sẽ khiến ngươi thoải mái… Ách…”

Nghê Diệp Tâm còn chưa nói xong, cằm đã bị người ta nắm lấy, lực tay không nhỏ, cằm của Nghê Diệp Tâm gần như trật khớp.

Mặt của Mộ Dung Trường Tình băng lãnh, lúc này đã nghe hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói gì, cười lạnh một tiếng: “Ta thấy ngươi không muốn sống nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.