Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 4: Chương 4: Hộ vệ phủ Khai Phong (4)




Bạch y nam tử kia ngồi trên nóc nhà, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay lọn tóc mai, ánh trăng chiếu xuống gò má có độ cong tinh mỹ của hắn, vô cùng chói mắt.

Nghê Diệp Tâm suýt nữa là chảy nước miếng, hắn nhanh chóng sờ sờ khóe miệng, cũng may vẫn chưa chảy ra.

Bạch y nam tử liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền dời ánh mắt đi, dường như không có chút hứng thú gì với Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm không hề lúng túng, vẫn nở nụ cười thân sĩ, nói: “Thiếu hiệp, tại sao ngươi lại ngồi trên nóc nhà của người khác?”

Lúc này bạch y nam tử mới có phản ứng, trần đầy hứng thú nhìn hắn, hỏi: “Ngươi rất muốn biết?”

Nghê Diệp Tâm vẫn ra dáng chính nhân quân tử, thật ra hắn vừa thấy mỹ nhân nói chuyện với mình, tim đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bạch y nam tử đứng lên, ôm cánh tay cười híp mắt nhìn hắn, nói: “Ta tới để giết người.”

Nghê Diệp Tâm có chút sững sờ, hiếu kỳ hỏi: “Thiếu hiệp tới giết người nào?”

Bạch y nam tử cười quỷ dị, nói: “Tần Bá Hiền.”

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên hiểu ra, nói: “A, là vị Tần lão gia kia sao?”

“Không sai.” Bạch y nam tử gật đầu, nói tiếp: “Không phải Nghê đại nhân tới đây để bắt hung thủ sao?”

Nghê Diệp Tâm cũng gật đầu, bắt chước giọng điệu của bạch y nam tử nói: “Không sai.”

Bạch y nam tử đứng ở trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Sao? Ngươi không bắt ta? Hay là Nghê đại nhân biết ngươi không đánh lại ta, nên không dám động thủ?”

Nghê Diệp Tâm giả vờ che ngực ho khan một cái, nói: “Thật sự rất ngại ngùng, ta bị trọng thương chưa khỏi, không phải là đối thủ của thiếu hiệp.”

Bạch y nam tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy Nghê đại nhân sẽ phải tự mắt nhìn hung thủ trốn thoát rồi.”

Nghê Diệp tâm thở dài, nói: “Trên đời này loại người gì cũng có, phải không thiếu hiệp? Có người sát nhân, dùng mọi cách khiến người ta không nghi ngờ mình. Nhưng có người rõ ràng không sát hại ai, lại khổ công khiến người khác nghĩ mình là hung thủ.”

Bạch y nam tử cau mày, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Ta đã kiểm tra thi thể của Tần lão gia, hiện trường vụ án cũng đã xem qua, người khác thì ta không dám chắc chắn, nhưng Tần lão gia tuyệt đối không phải do thiếu hiệp giết.”

“Làm sao biết được?” Bạch y nam tử hứng thú nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm nói: “Võ công của thiếu hiệp sâu không lường được, giết một lão già hơn năm mươi tuổi không phải là chuyện dễ như ăn cháo sao? Cần gì phải đâm một mũi tên gãy vào ngực hắn. Người giết chết Tần lão gia chắc hẳn là người không có võ công cao cường, thậm chí có chút gầy yếu, sức lực của hung thủ cũng không lớn, có thể giết Tần lão gia, một nửa nguyên nhân là do hắn đánh bất ngờ. Lúc hung thủ đang cố giết chết Tần lão gia, Tần lão gia cố gắng phản kháng, lợi của Tần lão gia bị nứt, rất có thể hắn đã cắn hung thủ, đang chống cự thì bị rách mất lợi.”

Bạch y nam tử lại nhìn kỹ Nghê Diệp Tâm lần nữa, nói: “Lời ngươi nói cũng có đạo lý. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta quả thật muốn giết hắn.”

Nghê Diệp Tâm cũng đánh giá mỹ nhân, nói: “Chỉ sợ là thiếu hiệp đã tới chậm, có người giết Tần lão gia trước ngươi một bước đi?”

Bạch y nam tử không kiêng kị mà gật đầu.

Trong lòng Nghê Diệp Tâm thấy hiếu kì, nói: “Xin hỏi thiếu hiệp, ngươi có thể đoán được là ai giết Tần lão gia hay không? Hoặc là nhìn thấy người có hành động kì lạ?”

“Thật là trùng hợp.” Bạch y nam tử nở nụ cười, nói: “Lúc người kia đang giết Tần Bá Hiền, ta đang đứng trên nóc nhà, nhìn thấy rất rõ ràng.”

Nghê Diệp Tâm ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Là ai?”

Bạch y nam tử cười nhẹ: “Nhưng ta không muốn nói.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Nghê Diệp Tâm suýt nữa bị bạch y nam tử làm cho tức chết, ngữ điệu cầu xin nói: “Thiếu hiệp, mạng người không phải là trò đùa, nếu như…”

Bạch y nam tử nở nụ cười châm chọc, ngồi lại trên nóc nhà, bắt chéo chân, bộ dáng nhàn nhã tự tại, nói: “Ngươi có nói gì đi nữa thì ta cũng không nói.”

Nghê Diệp Tâm cau mày, hỏi: “Ta cảm thấy thiếu hiệp không phải loại người không biết phân biệt đúng sai, tại hạ có thể hỏi nguyên nhân được không?”

Bạch y nam tử cười ha hả, nói: “Thật là khéo, từ nhỏ đến lớn ta đều không phân biệt được đúng sai.”

Nghê Diệp Tâm đau đầu, người khác nói muốn hiểu được lòng nữ nhân như mò kim đáy biển, thật ra lòng của mỹ nhân cũng vậy a. Nghê Diệp Tâm cảm thấy khả năng giao tiếp của mình chưa được tốt lắm, bạch y mỹ nhân giống như có thù oán với mình, cố ý làm khó mình.

Bạch y nam tử nhàn nhã hỏi: “Nghê đại nhân, ngươi cho rằng ngươi rất chính nghĩa sao?”

Câu hỏi này nghe rất bình thường, nhưng không biết vì sao, hình như đã đâm trúng tim đen của Nghê Diệp Tâm. Biểu tình của Nghê Diệp Tâm cứng đờ một chút, hô hấp hơi gấp gáp.

Bạch y nam tử nói tiếp: “Ta cho ngươi biết, Tần Bá Hiền kia cũng không phải là người tốt gì, giết người phóng hỏa, gian dâm cướp giật, việc gì hắn cũng từng làm qua, chỉ là giả vờ làm một người hiền lành mà thôi, hắn có chết cũng chưa hết tội, không đáng để đồng tình.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Án mạng và những gì Tần lão gia đã làm trước đây là hai việc khác nhau.”

“Ha ha” Bạch y nam tử cười lạnh, nói: “Vậy cũng được, Nghê đại nhân thông minh như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ, đúng không?”

Nghê Diệp Tâm đau đầu, kiên định nói: “Ta sẽ tìm ra được hung thủ.”

Bạch y nam tử: “Vậy ta sẽ mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Nghê Diệp Tâm dám cá cược, mình và bạch y nam tử này tuyệt đối có cừu oán! Nhưng hắn là lần đầu gặp bạch y mỹ nhân mà, lúc xế chiều, bạch y mỹ nhân còn hỏi tên của mình nữa.

Bạch y nam tử đứng dậy, hình như là phải rời đi.

Nghê Diệp Tâm nội gọi hắn lại, nói: “Thiếu hiệp… Ừm… Ước hẹn một tháng sau còn được tính không?”

Bạch y nam tử quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Tất nhiên là tính, ta chưa bao giờ bội ước.”

Nghê Diệp Tâm thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ nghĩ rằng mình chọc mỹ nhân mất hứng, sau này sẽ không được gặp lại nữa chứ.

Nghê Diệp Tâm cười nói: “Đúng rồi, ta còn chưa biết tôn tính đại danh của thiếu hiệp.”

Bạch y nam tử nhíu mày, nói: “Mộ Dung Trường Tình.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa là cười ra tiếng, hắn nghĩ tên của mình đã đủ nữ tính, ai ngờ có người so với mình còn…

Một luồng tô khí (Mình không hiểu chỗ này???) khó có thể nói được phả vào mặt.

Nghê Diệp Tâm vẫn nghĩ rằng tên của mình rất giống như tên của nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân thích xem phim thần tượng, thanh xuân vườn trường, nhưng hắn cũng hết cách, ai bảo hắn có một người mẫu thân tâm tư thiếu nữ làm chi.

Nghê Diệp Tâm ho khan để che đi tiếng cười của mình, nghiêm túc nói: “Tên của thiếu hiệp rất hay.”

“Tên rất hay?” Mộ Dung Trường Tình nhịn không được mà liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ý ngươi là tên như Mộ Dung Trường Tình nghe lọt tai, hay là tên Triển Chiêu nghe ổn hơn?”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Nghê Diệp tâm thấy gió đêm có chút lớn, lớn đến mức khiến hắn vô cùng lúng túng, mỹ nhân vậy mà còn nhớ tới chuyện hồi chiều.

Nghê Diệp Tâm đỏ mặt, kiên định nói: “Ừm… Tất nhiên là… Tên Mộ Dung Trường Tình này êm tai hơn…”

Một Dung Trường Tình bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ, nói: “Không ngờ được Nghê đại nhân lại là một người biết cách ăn nói như vậy.”

Nghê Diệp Tâm nhìn hắn cười liền hoa mắt chóng mặt, lúc người này cười rộ lên quả thật rất đẹp mắt.

Nhưng Mộ Dung Trường Tình trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thu lại nụ cười, mặt lạnh tiếp tục nói: “Nhưng thật đáng tiếc, ta ghét nhất là người miệng lưỡi trơn tru.”

Mộ Dung Trường Tình vừa nói xong, thoáng một cái bạch y nhân đã biến mất.

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết hắn đi như thế nào, cũng không biết hắn đi về phía nào.

Nghê Diệp Tâm thở dài, trong lòng không nhịn được than thở một chút, tại sao mỹ nhân ngươi đi còn nhanh hơn ruồi, khiến người trần mắt thịt như hắn khó bề phân biệt…

Vốn là dạ hắc phong cao (đêm tối gió lớn), bốn phía yên tĩnh không người, Nghê Diệp Tâm đột nhiên gặp giai nhân mà mình “Nhớ thương” đã lâu, buổi tối hôm nay thật là quá tuyệt vời, ngay cả án mạng cũng có thể bị mình xem nhẹ.

Nhưng mà…

Không nghĩ tới lúc mình ở chung một chỗ với mỹ nhân thật là tệ, mỹ nhân giống như rất… chán ghét mình.

Nghê Diệp Tâm đứng một mình trên nóc nhà, chắc chắn mỹ nhân sẽ không quay lại, mới từ từ đi xuống, lại nhìn lướt qua cái hố to trong sân rồi mới rời khỏi.

Hắn vừa trở về liền thấy hai người Trì Long và Triệu Duẫn, hình như hai người này tới để tìm hắn.

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Tra xét thế nào rồi?”

Triệu Duẫn nói: “Còn có một vài gia đinh và nha hoàn chưa hỏi, nhưng chắc bọn họ cũng sắp tới.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Tình huống thế nào? Có người nào khả nghi không?”

Trì Long gãi gãi sau ót, nói: “Nghê đại nhân, không hiểu sao ta thấy ai cũng rất khả nghi.”

“Là sao?” Nghê Diệp Tâm hỏi.

Trì Long trả lời: “Ta hỏi Tần thiếu gia đầu tiên, hắn nói Tần lão gia có thể là do quản gia và tiểu thiếp Chu thị hợp mưu giết chết. Ta lại hỏi đến Chu thị, Chu thị nói Tần lão gia có thể là do Trương thị giết chết. Ta lại đến hỏi quản gia, quản gia nói Tần thiếu gia luôn bất hòa với Tần lão gia, thiếu gia ghi hận trong lòng, có lần uống say còn nói là muốn giết chết Tần lão gia, nên ta…”

“Dừng lại một lát.” Nghê Diệp Tâm nghe xong, đầu trướng to lên, nói: “Chậm một chút, nói cái gì mà lộn xộn hết cả lên.”

Tần gia là do Tần lão gia quản lý, nhi tử (con trai) của hắn cũng không còn nhỏ, nhưng vẫn không có thành tựu gì lớn, suốt ngày ăn chơi lêu lổng nên bị Tần lão gia trách mắng, mâu thuẫn trong quan hệ giữa Tần thiếu gia và Tần lão gia rất lớn.

Tần lão gia có không ít tiểu thiếp, nhưng dù cho chính thê đã qua đời nhiều năm, hắn vẫn không tái giá. Tần lão gia sủng ái Trương thị nhất, nửa tháng trước nàng mới sinh được cho hắn một tiểu thiếu gia. Nhưng mà nghe các tiểu thiếp khác nói, con của Trương thị không phải là ruột thịt của lão gia, nhất định là con của lão quản gia kia.

Ba tiểu thiếp còn lại tuy không được sủng ái, nhưng họ cũng không phải là những người an phận. Có thể nói là từng người trong Tần gia đều mang ý xấu trong lòng, không có người nào tầm thường.

Trì Long vừa nói vừa dẫn đường đi xuyên qua một cái hồ nhỏ để đến sân viện của Tần lão gia, đang đi ngang qua một tiểu viện đơn độc liền nghe thấy tiếng trẻ em khóc.

Trì Long nói: “Tiếng khóc này chắc là của tiểu thiếu gia do Trương thị sinh, vừa ra đời không bao lâu đã có thể khóc dữ dội như vậy.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vừa ra đời liền biết mình đầu thai vào sai gia đình, có thể không khóc sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.