Chuyên Sủng

Chương 10: Chương 10: Say rượu




Lê Phong quỳ gối trước cửa chịu gió lạnh,Lê Phong không biết

Lê Thư thực sợ hãi,thật sự thực sợ hãi.Theo lúc trước sợ tiểu thư nhà hắn tức giận,về sau lại sợ tiểu thư đuổi hắn đi,cho tới bây giờ,hắn chỉ sợ tiểu thư tức giận nhốt mình một ngày một đêm trong phòng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hắn thật sự đã làm cho nàng rất tức giận đi,vậy hãy đánh hắn mắng hắn,thậm chí đuổi hắn đi,đuổi hắn đi,đều có thể,không cần,tự khiến cho bản thân chịu khổ a….

Tối hôm qua nàng chưa ăn cơm,sáng nay chưa ăn cơm,mà bây giờ cũng đã qua giờ cơm trưa….Lê Thư chỉ hận chính mình đã làm chuyện sai lầm.Đúng vậy,đều là lỗi của hắn!

Hắn đã quên sao?Hắn đều đã quên sao?Chỉ vì tiểu thư đối xử với hắn rất tốt,thế nhưng làm cho hắn đã quên thân phận của mình!

Hắn là cái người xui xẻo,thấy tiểu thư thân cận với hắn,điều hắn phải làm là nhắc nhở tiểu thư không phải sao?Thế nhưng hắn đã làm gì?Hắn vậy mà cứ nhìn tiểu thư đắp cái chăn của mình….Khó trách khi tiểu thư tỉnh táo lại sẽ tức giận như vậy!

Le Thư chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy,chỉ ngóng trông tiểu thư có thể bớt tức giận,dù đi ra ngoài đánh hắn mắng hắn đều có thể,chỉ cần có thể khiến cho tiểu thư hết tức giận thì dù bắt hắn thế nào hắn cũng chịu được.

Hắn rất khổ sở.

Khách quan mà nói,Lê phong không biết chính mình có thể ngủ lâu như vậy,chỉ biết khi tỉnh lại đầu rất đau.Nhìn qua cửa sổ,thì ra đã qua buổi trưa.

Mà trên thực tế,theo cảm nhận của bản thân,Lê Phong không nghĩ bản thân chỉ ngủ đến buổi chiều.Nàng cứ nghĩ rằng chính đã ngủ năm năm rồi,bọn họ cũng quen biết nhau năm năm….

Lê Phong không nghĩ mình sẽ mơ một giấc mơ nhàm chán như vậy….

Nàng chán ghét giấc mộng này.

Hung hăng nhu nhu mạnh huyệt thái dương,âm thầm cảnh cáo chúng nó không được tiếp tục đau nữa.

Lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng,nàng ngủ một mạch đến tận buổi chiều,nam nhân kia lại không có can đẩm kêu nàng,không biết sẽ lo lắng thành bộ dáng như thế nào nữa?

Nàng không biết lấy đâu ra tự tin như vậy,chỉ biết khi nghĩ đến đây,trong lòng không khỏi quýnh lên,suy nghĩ giãy dụa muốn đứng lên,ít nhất muốn trấn an hắn một chút,lại bỗng nhiên dừng lại.

Tự nhiên nhớ tới,phải cách hắn,ít nhất,muốn cách hắn,xa một chút.Nàng chỉ cảm thấy nguy hiểm.

Nàng mơ một giấc mộng dài như vậy,xem tất cả từng chút từng chút những kỉ nệm đã trải qua cùng nam tử kia.

Lại không ngờ tới,đối lập với cảm giác lúc trước,hiện tại,thu hoạch duy nhất,đó là phát hiện,chính mình có lẽ đã thật sự yêu nam nhân kia.Cái kia tự tị anh tuấn ngượng ngùng thành thật săn sóc ôn nhu nam nhân.

Bỏ qua một bên tất cả những tình cảm phức tạp khó hiểu,Lê phong chỉ cảm thấy phiền chán.

A!Lê Phong,ngươi chẳng lẽ không thể thoát khỏi cái cái vòng luẩn quẩn nhất kiến chunh tình hay sao?Với hắn cũng thế?Đã hiểu rõ sao?Liền phải lòng.Quên?Khuôn mặt trào phúng kia của nam tử,nhất kiến chung tình,làm bạn năm năm,ngươi cũng chưa bao giờ hiểu rõ hắn.

Bởi vì là nhất kiến chung tình,thậm chí qua qua việc theo đuổi hay tìm hiểu,nên chưa bao giờ thấy rõ ràng,tình cảm ấy là lỗ mãng cỡ nào,là phiêu miểu (mờ mịt,hư vô,khó nắm bắt) ra sao?

Lê Phong không cho phép cái loại tình cảm lưu luyến như vậy lại phát sinh trên người mình.

Lê Phong muốn chạy trốn,bản năng muốn chạy trốn thật xa.

Vẫn là cứ đợi một ngày,làm cho nam nhân rõ ràng đã động tình kia bình tĩnh một chút đi!

Than nhỏ một tiếng,Lê Phong đè lại một chút huyệt thái dương vẫn còn tại nhảy lên đau đớn,dù còn rối rắm,nhưng vẫn là lui vào trong chăn.

Đương nhiên,tác giả có thể thề,nếu Lê Phong biết người vẫn làm cho nàng rối rắm không thôi đang quỳ trước của phòng nàng từ tối hôm qua đến giờ,ngoại trừ nấu cơm thì chưa từng đứng dậy.Nàng nhất định sẽ không đưa ra cái quyết định chết tiệt “Đợi một ngày cho bình tĩnh”!

Vấn đề là nàng không biết…. Tác giả đối với việc này tỏ vẻ bất đắc dĩ…. Cho nên,Lê Thư lo lắng tiếp tục quỳ,suy nghĩ đã sớm theo từ “Sợ tiểu thư tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe”,đơn giản hoá đến “Đói sẽ làm hại dạ dày,mau ra đây ăn cơm đi….”.Sốt ruột như vậy,không cẩn thận đến nước đêì rơi lúc nào không biết.

Lê Thư cắn môi,rốt cục nhịn không được,thầm nghĩ cho tiểu thư chút hết tức giận ra ngoài – chẳng sợ quyết định này có thể khiến bản thân bị đánh – vì thế bình tâm lại,cố lấy dũng khí đi về phía trước,lại do dự một chút,nhưng lại nghĩ đến tiểu thư nhà hắn quả thật đã lâu chưa có ăn gì,nhất định rất khó chịu,mới rốt cuộc hạ quyết tâm,sợ hãi gõ cửa.

“Rốt cuộc vẫn nhịn không được a….”Lê Phong nhu nhu đầu,tận lực bỏ qua dạ dày đang co thắt,cùng với miệng đang khô khốc đến nỗi không có nước bọt tồn tại.Cố gắng đứng lên,nhưng không mở cửa ra,hỏi: “Có việc gì sao?”

Đối với việc trong giọng nói của nàng hình như không có sự tức giận,Lê Phong hiển nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ),vốn là ý nghĩ không có nhiều trấn tĩnh nay càng thêm mơ hồ,nhất thời không biết đáp lại như thế nào cho tốt.

Lê Phong cảm thấy,hình như mình có thể cảm nhận được bộ dáng của nam nhân hiện tại đang quẫn bách xấu hổ.

Thầm than chính mình tại sao sau khi quen biết nam tử này,như thế nào lại thêm một cái tật xấu mềm lòng,rốt cuộc quyết định đứng dậy,ai biết….

Lê Phong cắn răng,tận lực làm cho chính mình có thể ngồi dậy,nhưng hình như rất khó làm được….

Cơ bắp cả người đau nhức,động tác của thân thể càng khiến cho đầu đau đớn hơn.

Lê Phong thở dài,mình thế nhưng thật sự bị bệnh,đúng là khó giải thích,hình như không có nguyên nhân khiến bản thân bị bệnh đi,nếu không tính tâm bệnh trong đó.

Việc ngồi dậy bình thường cũng là không duy trì được bao lâu liền tế nhào trên giường,phát ra một tiếng vang lớn….

Nam nhân đang đứng khẩn trương ngoài cửa,nghe thấy tiếng động này,rõ ràng là bị dọa đến.

Mầm mống lo lắng bắt đầu nảy mầm từ đêm qua,tích góp từng chút từng chút dinh dưỡng một,theo thời gian đến tận bây giờ,nay bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngã của một vật gì đó,như được hướng dẫn,lấy một tốc độ nhanh chóng lan tràn trong lòng.

Lê Thư chỉ cảm thấy chính mình có chút mất đi lý trí,chỉ sợ y=tiểu thư xảy ra chuyện.

Trong lòng hoảng hốt,liền không quan tâm nhiều,giãy dụa thầm nghĩ muốn mở cửa nhìn xem.Lại bỏ qua đôi chân đã đông cứng vì quỳ quá lâu,đột nhiên đứng dậy khiến chân đứng không vững,khiến cả cơ thể đổ ập trong phòng.

Dù ngã trên mặt đất lại không quan tâm bản thân,vội vàng ngẩng đầu nhìn Lê Phong,lại phát hiện đối phương hình như không có việc gì.

Trong lòng an tâm,bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần.

Hắn,hắn,đang làm cái gì vậy?

Hắn dám,như vậy,tự tiện xông vào phòng tiểu thư?

Đã mang theo xui xẻo,bây giờ còn muốn mang thêm sự chán ghét….

Hắn,hắn chẳng nhẽ còn ngại tiểu thư chưa đủ chán ghét mình hay sao?

Chán ghét,sao?Lê Phong cảm thấy,dường như máu trong cơ thể đều đang ngừng chảy.

Nói thực ra,Lê Phong là bị dọa đến,được rồi,đổi lại nếu ai tự nhiên thấy một đại nam nhân xông vào khuê phòng (phòng riêng) của mình sẽ đều bị dọa đến đi….

Giây tiếp theo,Lê Phong mới dùng lí trí nhớ đây là đất nước nữ tôn,ngăn lại tiếng thét chói tai đang chuẩn bị vọt lên đến miệng,thuận tiện may mắn do tối hôm qua còn đang thất hồn lạc phách,nàng vẫn chưa kịp cởi quần áo,bởi vì bình thường nàng có thói quen ngủ khỏa thân (không mặc quần áo)….

Lê Phong thở dài,thật sự là không biết nói cái gì,nói thế nào cho phải,chỉ biết bày ra một chút tiểu thư uy nghiêm, “Ai cho ngươi vào!”Lời vừa ra khỏi miệng,thấy đối diện nam nhân tự nhiên khuôn mặt trắng bệch liền muốn thu hồi lại.Hắn,hắn làm sao vậy?

Đối diện,nam nhân hung hăng cắn môi,như là cố gắng khiến cho mình khôi phục tỉnh táo,lời nói có chút lắp bắp: “Đúng,thực xin lỗi,thỉnh,thỉnh tiểu thư trách phạt….”

Lê Phong thề chính mình thật sự không có ý tứ như vậy,lại e ngại kiên quyết giữ lập trường lúc trước “Nhất định phải thoát ra”,nên cũng không biết nói cái gì cho tốt,chỉ có thể đông cứng nói một câu: “Đi ra ngoài,không trách ngươi”.

Không nghĩ rằng sắc mặt nam tử càng thêm dọa người,liếc nhìn nàng một cái,nếu nói là kính sợ,chẳng bằng nói,thất hồn lạc phách.Đúng vậy,đó là một loại khiến cho người ta tim đập nhanh,thất hồn lạc phách.

Lê Thư đại khái biết,chính mình ở trong lòng tiểu thư là cỡ nào không chịu nổi.

Hắn biết gây ra một lỗi lớn như vậy,nhất định sẽ bị đánh nặng một trận.Nếu đổi là trước kia ở trong nhà,tự tiện tiến vào trong phòng nói không chừng đều phải bị bắt cởi hết quần áo quỳ trong sài phòng bị đánh một trận thật nặng,đừng nói đến việc lỗ mãng xông vào như vậy.

Nhưng là….Nhưng là tiểu thư nhà hắn,nhưng lại giọng điệu lạnh nhạt,hoàn toàn không có ý trách phạt hắn.Hắn,hắn thế nhưng,đến cả đánh chửi cũng không có tư cách sao?

Lê Thư chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo,hoàn toàn không biết,hắn phải làm thế nào mới đúng.Rốt cục,vẫn là đi vào phòng bếp,đem cơm hâm nóng lại,sau đó bước chân phù phiếm (thẫn thờ,không có lực) đi ra ngoài.

Hắn từng trong lúc vô ý nghe được vài cái quả phụ (người đàn ông góa vợ) nói chuyện phiếm.Biết được thì ra trong năm phụ thân hoài thượng hắn,vì lưu cái kỉ niệm,ở phía dưới một gốc cây tùng già sau núi,chôn vài hũ rượu mới nhưỡng.Ở phía trên còn đặt một mảnh vải cầu nữ.

Bởi vì ở đây có truyền thuyết từng có nữ thần xuất hiện,trên núi cũng có rất nhiều mảnh vải cầu nguyên như vậy.

Hắn không biết chữ,lại bởi vì đối với phụ thân tồn tại áy náy,từng nhờ muội muội dạy hắn viết tê phụ thân,muội muội khi đó nhỏ tuổi thiện tâm,liền dạy cho hắn.

Cho nên lúc này hắn lật từng mảnh vải tìm kiếm,hắn cũng không biết mình muốn làm cái gì,có lẽ là nhớ tới các nữ nhân khi đàm luận có nhắc tới việc uống rượu vào,tất cả phiền não trong lòng sẽ không có đi….

Hắn không hiểu chính mình có cái gì phiền não,lại không hiểu muốn đụng chạm vào cái loại gì đó sẽ khiến người ta quên hết phiền não.

Tìm thật lâu,hắn mới rốt cuộc tìm được,cũng không cần công cụ gì hỗ trợ,chỉ lăng lăng lấy tay cào đất,quả nhiên,rượu tuy rằng được cho là rượu ngon ủ lâu năm,lai bởi vì thân phận xui xẻo của hắn mà không người hỏi thăm.

Hắn đào ra một vò,học bộ dáng của những người uống rượu mà hắn gặp qua,mở nắp bình ra,một cỗ hương vị mà hắn không thích đập vào mặt.Hắn cũng không quản nhiều,nhịn mùi lạ kia,liền một mạch hướng trong miệng đổ vào….

Lê Phong không nghĩ thừa nhận,chính mình,thật sự rất lo lắng.

Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn,tuy rằng bây giờ chưa được coi là trễ,nhưng nam nhân này sức lực lớn,mạt mũi lại xấu xí (theo quan niệm nơi này),nghĩ như thế nào cũng không xảy ra việc bị bắt cóc.Nhưng nàng vẫn không tự chủ được lo lắng,cả đầu miên man suy nghĩ,sẽ không là tâm tư quá đơn thuần mà bị lừa đi làm cu li chứ.

Ngươi trong thôn không thích thấy hắn,nếu bị bán thì cũng sẽ không ai quan tâm….Hay là bị người nào có thưởng thức độc đáo coi trọng?Nếu không thì hắn bị làm sao ?Hay là….

Lê Phong cảm thấy chính mình mà còn ngồi đây miên man suy nghĩ tiếp,nói không chừng tinh thần sẽ hỏng mất.Rốt cuộc nhịn không được lo lắng trong lòng đang như hồng thủy vỡ đê,nàng quyết định đi ra ngoài tìm hắn.

Trên đường phải trải qua lễ rửa tội của biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc,nàng mới rốt cuộc tìm kiếm tới phía sau núi.

Không thể không nói,vừa bước vào phía sau núi không lâu lắm,nàng đã ngửi thấy thoang thoảng mùi hương rượu.Tuy rằng nàng không thích uống rượu,nhưng cũng biết phân biệt,đây chính là rượu ngon lâu năm đâu!

Nhưng giờ phút này nàng lại không có tâm tư để ý điều đó,thầm nghĩ lần theo hương rượu để tìm một người hỏi chút xem có biết Lê Thư đi đâu hay không?Nhưng không biết lúc này đi theo,liền trực tiếp tìm được lê Thư….

Lê Phong khong nghĩ thừa nhận,một chút cũng không muốn thừa nhận,nam nhân trước mắt lúc này….Ân….Thực mê người….

Cũng không biết có phải do uống rượu hay không,bên cạnh cũng đã thấy ba bốn vò rượu không.Mà nam nhân kia,tựa hồ cũng không chịu được tác dụng của rượu lâu năm ngấm vào cơ thể,tựa vào trên thân cây ngủ say.Khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng,đáng yêu không nói lên lời,nhưng điều thiếu hoàn mỹ duy nhất là đôi mi đang trói chặt.

Ma xui quỷ khiến,Lê Phong cúi người xuống,đôi tay mảnh khảnh nhu nhu ánh mắt nam nhân,sau đó nhìn đôi mi nam nhân đang dần dần dãn ra….

“Thực xin lỗi….Ân….”Lê Phong không nghĩ nam nhân sẽ tự nhiên tỉnh,cũng không biết có phải do động tác vừa rồi của nàng không,cư nhiên động động lông mi,đôi mắt đẹp lặng lẽ mở ra.Lê Phong giật mình đứng đậy,đã thấy ánh mắt kia mông mông lung lung,như chứa thủy quang,có vẻ như cũng chưa thanh tỉnh.

Lê Phong vừa thoáng yên tâm,bỗng thấy nam nhân kia lại nhíu mày lại, “Choáng….Không dậy nổi….”Nói xong túm túm nàng,thấy nàng không phản ứng,thế nhưng túm nàng lại,đem nàng ôm vào trong lòng chính mình.

Lê Phong chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đập mạnh như lúc này,dù là khi ở hiện đại,nam tử làm cho nàng “Yêu” kia,cũng không làm cho nàng kích động như lúc này.

Lê Phong bất an muốn đẩy hắn ra,lại khi nhìn thấy đôi mắt bi thương của nam nhân,liền buông tha cho.

Nàng tự nhận bản thân rất nguyên tắc,lại không biết nói vì sao,kể từ sau khi gặp nam nhân này,tất cả những nguyên tắc mình vẫn kiên trì liền hỏng mất,lần lượt mềm lòng hết lần này đến lần khác khiến cho nàng thật bất đắc dĩ.

“Thực xin lỗi….”Nam nhân nói trong vô thức một lần,lại thay đổi nội dung, “Thực xin lỗi thực xin lỗi….Không cần….Không cần đuổi ta đi….Được không….Ngươi phạt ta….Ngươi đánh ta đi….Được không….Chẳng nhẽ ta….Đã không đáng….Để ngươi đánh sao….”.Lê Phong giờ mới biết sự vô ý của mình đã khiến nam tử hiểu lầm và tổn thương lớn đến mức độ nào.

Nam nhân hơi hơi rụt cổ lại,khụt khịt cái mũi,đáng yêu vô cùng,lại cũng có khôn kể bi thương, “Thực xin lỗi….Ta rốt cuộc….Không dám….Ta sẽ nghe lời thật tốt….Ta cái gì cũng sẽ làm….Cái gì cũng sẽ….”.Ôm chặt thắt lưng Lê Phong thật chặt, “Không cần đuổi ta đi….”

Lê Phong cảm thấy,chính mình có lẽ là,thở không nổi.Trấn an vốt tóc nam nhân,nhìn bi ai trong mắt nam nhân chậm rãi tiêu tán,thế này mới cảm thấy tốt hơn một chút.Rốt cuộc thở dài,vỗ vỗ lưng nam nhân….

“Này uy….”Thật lâu sau,Lê Phong như bị dọa đến, “Chúng ta lấy cớ uống rượu say loạn tính có thân cận da thịt,hôm nay chẳng lẽ muốn trở thành thật sao….”Nhưng vấn đề là [cũng may] nam nhân đã ngủ say rồi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.