Chuyên Sủng

Chương 4: Chương 4: Đau đớn




Thực sự,cô gái cũng không thích nước mắt của nam nhân.Cứ việc lí trí của nàng khống chế cảm giác chán ghét nhè nhẹ trong lòng,thuyết phục bản thân rằng nam nhân cùng cần giải tỏa cảm xúc trong lòng.Nhưng là….Nhưng là nam nhân nơi này có phải giải tỏa nhiều quá khiến cho đầu óc bị hỏng.Cô gái thề,bản thân không thể chịu được nam nhân ở thế giới này động một tí là khóc,dù đến nơi đây mới hai tháng,đã có vài tấn da gà rớt đầy đất!Khiến cho nàng nhìn đến nam nhân là có vài điểm bóng ma tâm lí!

Cho nên khi nàng phục hồi tinh thần,phát hiện tay của chính mình còn đang dừng ở trên khuôn mặt nam nhân đang rơi lệ,trong lòng,thập phần kinh ngạc.

Nói thực ra,một đại soái ca mi tinh kiếm mục điển hình thuộc loại mẫu người dương cương nếu mà khóc thì đúng là trông không được tốt cho lắm,nhưng mà bản thân,lại không cảm thấy một chút chán ghét nào cả.Tương phản,dường như,thấy thực lo âu.Nàng cảm nhận được bản thân lo âu,thậm chí mang theo hơi hơi đau lòng.

“Có lẽ bởi vì xuất thân của hắn rất thảm đi....”Cô gái nghĩ như vậy.

Cô gái không tin chuyện nhất kiến chung tình.

Ngẩng đầu lên thấy nam tử đang kinh ngạc nhìn nàng,ngạch....Chẳng lẽ là do kiêng kị”Nam nữ thụ thụ bất thân”?Cô gái có chút xấu hổ,rút tay về,theo thói quen nhu nhu cái mũi,thấy nước mắt nam tử đã dần ngừng lại,dường như chuyện có thể làm cho hắn thương tâm đã không muốn tồn tại,thế là lại cười đùa như trước.Quên đi!Tóm lại chỉ cần không khóc là tốt rồi!Cô gái không phát hiện khi thấy nam tử nín khóc trong lòng mình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Trư Tể khuôn mặt,cũng là có chút ảm đạm.Cuối cùng....Cuối cùng đột nhiên bỏ tay ra,quả nhiên trong lòng cũng tồn tại chán ghét đi....Hiển nhiên,trong việc tình yêu cũng cần phải có bản năng hơn người và thiên phú[....]dù có biết quan niệm”Nam nữ thụ thụ bất thân”đi chăng nữa,nếu không ai cường điệu lên thì cho dù mưa dầm thấm đất cũng sẽ không hình thành một loại phản xạ theo ý thức như vậy.

Vẫn còn....Lòng tham sao?Không được,không thể như vậy,chẳng nhẽ không sợ báo ứng hay sao?

Rõ ràng,rõ ràng vừa nãy nàng còn đụng chạm vào mình,đã cảm thấy thật cao hứng,còn xa cầu điều gì?Chẳng lẽ ngươi nghĩ nàng sẽ không chán ghét ngươi hay sao?

Đang suy nghĩ,bên kia cô gái đã cẩn thận chụp đi trên người bụi đất,nhìn về phía hắn mỉm cười như ánh mặt trời,khóe môi hơi cong,mặt mày loan loan,trông như một nữ thần.Tuy rằng hắn chưa thấy bao giờ,lại khó được cố chấp cho rằng,nữ thần nhất định có bộ dáng như cô gái này.Trái tim không chịu khống chế xuất hiện những luật động dị thường.Trên thực tế,từ lúc hắn gặp cô gái,trái tim vốn không lúc nào ở trong trạng thái bình thường,trong miệng rốt cuộc không nhịn được thì thào:”Vì sao....Vì sao tất cả chỉ là cảnh trong mơ vậy....A....Không thể....Không thể tham lam....”Trong lòng càng cảm thấy sợ với việc tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

“Cảnh trong mơ là cái gì a?”Cô gái vẻ mặt nghi hoặc.

“Thế giới này....Thế giới này....Thì là....Chính là giấc mơ....”

....

Cô gái hiểu được,hắc tuyến....

“Này uy....Chẳng nhẽ ngươi thấy cuộc sống của mình trải qua quá khó khăn,khiến bản thân không thể chịu được,cho nên đã tự thôi miên đây chính là mơ sao....Quen biết cả nửa ngày....Ngươi dĩ nhiên nghĩ đây chỉ là giấc mộng....”Vốn chỉ là nói trêu vui đùa,không nghĩ đối phương lại có phản ứng lớn như vậy.

“Không....Không....Không phải!Thực vui vẻ....Cùng nói chuyện với ngươi....Cùng ngươi cùng một chỗ....Đều thực vui vẻ!Thực vui vẻ!Không hề khó chịu một chút nào....”Dĩ nhiên hốt hoảng đến không nói nên lời,cô chỉ cảm thấy chính mình cũng bị dọa....Vì thế hung hăng véo mạnh hắn một cái....

Tiểu Trư Tể cảm thấy đau,bỗng nhiên nhớ tới lúc trước bởi vì bị bệnh,thân thể cũng luôn bị đau đớn.

Như vậy nghĩa là,đây không phải mộng....

Không phải?

Tiểu Trư Tể cảm thấy chính mình đã không thể nào tiêu hóa những chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay.

Thật sự,không phải mơ sao?

Gặp được người tốt như tiểu thư,mang đến cho ta nhiều ấm áp tuyệt vời tiểu thư….Dĩ nhiên….Dĩ nhiên không phải là đang ở trong mộng sao?

Nhiều việc như vậy…. Nhiều việc như vậy xảy ra….Đều là thật sự?

Tiểu Trư Tể….Thậm chí không biết chính mình bây giờ có cảm thụ như thế nào….

Cô gái nhìn hắn vẻ mặt dại ra,không rõ chính mình đã làm gì để khiến cho hắn tưởng đây là cảnh trong mơ,sẽ không là bởi sốt rất nghiêm trọng đi….Nhưng rõ ràng bây giờ đã muốn hạ sốt a….

Nếu đối phương đã muốn hạ sốt,cô gái nghĩ mình ở lại đây cũng đã không có tác dụng gì,áp chế trong lòng một chút cảm xúc không muốn rời đi,cô gái cười,”Hạ sốt rồi a….Bây giờ ta đi nhé!Tạm biệt!”Bỏ qua nam tử ánh mắt không muốn rời xa,cô gái nhận định bản thân nhất định sẽ quyết tuyệt bước đi,hắn chỉ là một người khách qua đường.

Nhất định có thể làm được rất quyết tiệt.

Cô gái cố chấp bỏ qua những cảm xúc của chính mình.

Sáng sớm,trời còn tờ mờ sáng.

Cô gái đi ra cửa khách sạn,nhẹ nhàng khịt mũi,hấp một chút bầu không khí.Ân,không khí cổ đại dù ngửi bao nhiêu lần cũng không cảm thấy phiền chán!Nhìn khi mặt trời mọc mọi người bắt đầu xuống ruộng làm việc,nàng lại nghĩ đến một người,hoặc là mấy ngày gần đây mỗi ngày đều nghĩ tới.Hơi hơi giật khóe miệng cứng ngắc,tự thấy ngày gần đây không có việc gì vừa ý,tâm thần luôn không yên ổn,bình suy nghĩ nhấc chân hướng hiệu thuốc bắc đi đến.Bằng vào y thuật hơn người mà cổ nhân không thể địch nổi,nàng đã trở thành thầy thuốc xem bệnh cho một hiệu thuốc bắc.

“A!Phong Nhi đến sớm như vậy a!”Có cái bà chủ trời sinh tính tình thân thiện,không thể không nói,cô gái vẫn là rất hưởng thụ,cũng không quá coi trọng cấp bậc lễ nghĩa,”Sao vội vàng như vậy?Phong Nhi là ngươi có thể kêu?Kêu Lê Phong,cảm ơn!”Dù có nói chuyện lạnh lùng như vậy,đối phương cũng không để ý nhu nhu tóc nàng.A!Biết người không có thiên phú buộc tóc như nàng đã phải mất bao lâu để đem mái tóc chết tiệt này buộc gọn gàng lên không?Buồn bực phình miệng như trẻ con,vừa há mồm định mắng đại thẩm đã làm tổn hại hình tượng này,tiếng huyên náo lại đánh vỡ một chút ấm áp sáng sớm này.

“Đại phu!Ai nha,Lê đại phu,may mắn ngươi có ở đây a!”Nam tử trung niên cũng không quan tâm nàng có nguyện ý hay không,hoảng loạn sốt ruột kéo chặt tay nàng,”Lê đại phu a,cứu cứu ta gia chủ đi!Chờ cả buổi tối giờ mới gặp được ngươi,ta rất lo lắng a!”Lê Phng cũng không hờn giận sự lỗ mãng của đối phương,cũng thấu hiểu sự vội vàng của người nhà,hiểu được việc ốm đau không thể chậm trễ,thu hồi cảm xúc,cùng hắn bước đi.

Lê Phong hối hận mình đã đến đây,nỗi đau không tên trong lòng ngực khiến nàng không thể bỏ qua….

Nàng chỉ thấy nam tử kia,cái kia nam tử,ngươi mà gần đây khiến cho nàng gần đây hơi có chút hoang mang lo sợ,lúc này đang quỳ gối ở trong viện của người ta,trên thân thể không có một mảnh vải che thân,nơi này không phải nữ tôn hay sao?Điều này cũng không trọng yếu,trọng yếu là ,vết roi trên người là có chuyện gì xảy ra?Chỉ cần để ý một chút,nhưng lại giống với cây roi chỉ dùng để đánh ngựa đuổi trâu bên cạnh.Vết roi trên người,trải rộng toàn bộ lưng.Đầu mùa xuân thời tiết còn hơi se lạnh,quần áo kia mong manh đến nỗi có thể nhìn thấy cơ thể bên trong.Nửa thân trần bên trên dường như không chịu nổi cái lạnh,nhè nhẹ run run….

Nàng….Cảm thấy….Rất khổ sở….Đau quá….

Kia nam tử trung niên chú ý thấy nàng không ổn,thoáng nhìn theo ánh mắt của nàng ,nở nụ cười.”Lê đại phu không cần quan tâm tới tên trư tể kia,nếu ngài cảm thấy ngại mắt....”Nói xong quát lớn,giọng điệu không tốt,”Trở ngại ánh mắt Lê đại phu,đi ra ngoài viện quỳ đi!”

“Không cần!”Lời nói bật thốt lên nhanh hơn khi suy nghĩ,nói xong lại nghĩ bản thân không nên quản việc không phải của mình,lại không muốn thừa nhận cảm giác hối hận đang trào lên trong lòng,lại ngoài ý muốn gặp bóng dáng kia sau khi nghe thanh âm của nàng,thật mạnh cứng đờ,nhất thời đúng là không nhúc nhích.

Làm cho nàng,thấy sao?Như vậy bộ dáng xấu xí!Vốn liền xấu,bây giờ quần áo lại không chỉnh tề,so với mặt còn khó khăn hơn,không hề có dáng ngươi như nam tử bình thường,lại mang theo vết roi khiến người khác chán ghét,nàng,đều thấy được sao?Nàng,có thể hay không,có thể hay không cảm thấy hắn ghê tởm xấu xí không chịu nổi,lại không biết cảm thấy thẹn,không tuân thủ phu tắc?

Bởi vì suy nghĩ hỗn loạn này mang đến chần chờ,nam tử trung niên kia lập tức phát hỏa,”Ngươi trư thằng nhãi con này,dám không nghe lời?!A?”Nói xong,cầm roi chạy tới,hung hăng đánh xuống,chỉ thấy kia roi gắt gao dán lên thân mình đang co rúm lại kia.Nam tử chỉ biết thét lớn một tiếng,sau đó gắt gao cắn miệng đem tiếng đau nuốt xuống.Lê Phong đương nhiên không biết,hắn là đang cố gắng ở trước mặt nàng bảo vệ một chút hình tượng mà hắn cho rằng còn sót lại.Nhưng hành động này,lại làm cho nam tử trung nghĩ rằng hắn không phục quản giáo,trong cơn cơn giận dữ lại muốn đánh đi xuống.May mắn Lê Phong rốt cuộc lấy lại tinh thần,một phen ngăn trở.Nam tử kia trế này mới đem lực chú ý trở lại trên người nàng.

“Lê đại phu không cần đáng thương hắn,bất quá là cái xui xẻo dùng để vui đùa!Xui chính là xui,lúc tối có mỗi cái cuốc cũng không cất cho tốt,hại gia chủ đại nhân say rượu trở về nhà vấp phải để bị ngã!Hừ!Chính hắn loại này,phải giáo huấn cho tốt mới nhớ lâu được!”Lê phong thầm nghĩ hắn chắc là khiến cho nữ chủ nhà này trong lúc say rượu bị thương nặng nên mới bị phạt như bây giờ,hi vọng y thuật của mình tốt có thể làm giảm lửa giận của nam nhân này,vội hỏi:”Bá phụ làm sao phải cùng hắn bực bội làm gì,mau dẫn ta đi xem bệnh cho gia chủ của ngài mới là cần thiết a”Nam nhân vẫn là bộ dáng chưa nguôi giận,oán hận mắng vài câu,lúc này mới cho Lê Phong mặt mũi cùng nàng vào phòng.

Lê Phong nghĩ rằng,nhà này nữ chủ nhân--Lưu Phú-nhất định sẽ bị trọng thương,cho nên,khi nàng xem được khuỷu tay chỉ bị xước một chút bên ngoài khi,nhất thời không phản ứng kịp!

Chỉ,chỉ vì vậy,khiến cho nam nhân ở ngoài bị phạt thành như vậy?

Tối hôm qua?Nói đúng là,khả năng bị đánh nặng,sau đó quỳ từ tối hôm qua đến bây giờ sao?

Lê Phong chỉ cảm thấy ngực một trận không kể chua xót buồn đau,nhất thời,vội vàng mở thuốc bôi cho bệnh nhân,sau đó như là chạy trốn rời đi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.