Chuyên Sủng

Chương 6: Chương 6: An ổn






“Này,Này không phải”Lê Phong thừa nhận,chính mình đâu chỉ lỗ mãng,mà là không có đầu óc!Lê Thư mang thân phận ‘kẻ xui xẻo’ mỗi người còn e sợ còn không kịp,nàng nhưng bây giờ nhìn sắc mặt mặt khó coi đến cực điểm của lão bản khách sạn mới nhớ đến điều này.Lê phong trong lòng âm thầm hối hận,đang suy nghĩ nhanh để tìm nơi đặt chân,kia xa phu nhưng là cái người khẳng khái hảo tâm,giúp đỡ bọn họ nói chuyện:”Chưởng quầy a,nhìn bọn họ cũng là đáng thương,đứa nhỏ kia tuy rằng phạm lỗi vì đã làm chuyện ám muội,nhưng hãy nhìn xem vết thương bị đánh của Tiểu Trư Tể !Ôi chao….Ngươi hãy thu lưu bọn họ một ngày,chờ khi bọn hắn tìm được cái phòng trọ cũng tốt mà!khi nào bọn họ đi thì tìm cái đạo khí xua đi tà khí là sẽ không sao rồi!”.

Thấy trưởng quay mặc dù đối cái gọi là ‘Chuyện ám muội’ không hiểu lắm,nhưng cũng bị những vết dữ tợn trên người Lê Thư khiến cho hoảng sợ,rốt cục mềm lòng đáp ứng cho bọn họ ngủ lại một đêm.

Nhờ xa phu giúp đỡ đưa Lê Thư nằm trên giường,Lê Phong không dám làm phiền lão bản nương,quay lại hiệu thuốc bắc lấy bố khăn,thủy dược linh tinh,nghĩ nghĩ,thừa dịp sắc trời chưa tối,lại đi đến nơi nhiều chuyện nhất ở đầu thôn tìm hiểu thực hư về chuyện phòng ở,sau đó xoay người trở về khách sạn.

Nhẹ tay xốc chăn lên,Lê Phong cảm thấy vết roi hình như càng sưng đỏ hơn,đầu vết thương còn bị nhiễm trùng mưng mủ nữa,nàng nghĩ sờ vào nhưng không dám.Trong mộng nam nhân như trước nhíu chặt mày.Là do miệng vết thương rất đau sao?Lê Phong chỉ cảm thấy trong đầunhanh chóng nảy sinh tràn ngập những nỗi khổ sở không nói lên lời,chỉ muốn thay hắn thừa nhận những thống khổ kia,chẳng lẽ là do quá áy náy hay là do đồng tình sao?Nàng đương nhiên không biết,nếu là nàng thật sự thay hắn chịu đựng,hắn mới ngược lại càng tăng thêm đau đớn,đau gấp mấy lần.

Nghĩ đến chính mình là một thầy thuốc nguyên tắc,Lê Phong tạm thời vứt bỏ ngượng ngùng,cởi hạ khố của hắn ra kiểm tra có vết roi hay không,lại không ngờ sau khi xem qua,ngay cả một chút tâm tư rung động khác thường cũng không có.Nàng chỉ cho rằng người nhà giận dữ mới giáo huấn hắn,lại không ngờ những vết thương này đúng là trải rộng khắp cơ thể,cùng với những vệt bầm tím xung quanh.Nàng biết bị gậy gộc đáng trước hết sẽ sung đỏ,qua mấy ngày mới có tan.Mấy ngày trước?Hắn đã phạm phải sai lầm gì?Lưu thị khi tức giận chẳng lẽ đều lấy hắn ra chút giận hay sao?Những dấu vết kia,giống như bị nhiều lần đánh nặng,nàng không có kinh nghiệm xử lí hình thương(những vết thương do vật nặng tạo nên bên ngoài da).Bỗng nhiên một ý nghĩ khiến cho nàng lạnh hết cả người,hắn,hắn chẳng lẽ,vẫn,như vậy,bị ngược đãi….

Nàng bỗng nhiên cảm thấy,chính mình hai mươi cuộc sống chưa bao giờ cảm thấy may mắn về chuyện mình làm như lúc này.

May mắn,may mắn,nàng đem hắn mang đi ra….

Sau một lúc hết khổ sở,may mắn,thật lâu sau nàng mới bức bách chính mình đem suy nghĩ kéo về hiện tại,bắt đầu tự hỏi đường đi tiếp theo.

Theo nàng trong lúc vô ý nghe được chuyện bát quái,lại cộng thêm việc vừa rồi đi xác nhận lại tin tức,cách đây không xa,ở Lân thôn,Vương lão phụ phu nữ nhi ở trong thành có tiền đồ,có ý muốn phụng dưỡng cha mẹ nên tính mang nhị lão đi trong thành hưởng phúc,lão Vương đã sống ở núi nhỏ này cả đời,cũng không giống những nông phụ bình thường chất phác,mà đã sớm hướng tới cuộc sống phồn hoa trong thành không tính hồi thôn,nên cả gia tài gồm gian nhà đất cùng một mẫu đất với ba sào ruộng đều đem ra ngoài bán hết.

Nhưng những người trong thôn cuộc sống đang tốt đẹp,cũng không có chuyện đặc biệt gì,ai lại đi tìm phòng để mua?Giá cũng dần dần giảm xuống,tuy rằng bản thân được coi là người mới đến,còn chưa có tích lũy được gì nhiều,nhưng việc xuyên qua mang theo gì đó vẫn là có,nhờ đó mà việc đem Lê Thư đi ra,cũng là có chỗ ở.

Cô gái sờ vòng bạc ở trên cổ,than nhỏ một tiếng,thứ đem theo đến,có thể cầm cố,hình như chỉ có mỗi cái này.

Đây là quà sinh nhật nhị ca đưa đâu….

Cô gái lắc lắc đầu,như là muốn đá đi những tâm sự lo lắng trong đầu,lại bắt tay vào tận tình chiếu cố tốt nam nhân.

….Suốt đêm chưa ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau,Lê phong đứng trước hiệu cầm đồ,đem vòng cổ cầm ở trong lòng bàn tay,lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Sinh ra trong một hào môn thế gia lâu năm,các huynh trưởng phải chịu sự giáo dục khắc nghiệt.Bản thân tuổi nhỏ lại là con gái,đồng thời có một người phụ thân với quan niệm ‘Con trai dưỡng nghèo,con gái dưỡng giàu’,cô gái cùng với những nữ tử bình thường không có khác nhau quá lớn.Nhưng vẫn chịu giáo dục của gia tộc ảnh hưởng,luôn làm việc quyết đoán,cho nên từ lần đầu gặp Tiểu Trư Tể liền quyết định mang hắn đi ra,không quá do dự.Lại do nhiều lần thời Trung học bị bắt cóc mà luyện được khả năng không biểu hiện cảm xúc của bản thân trên mặt,cho nên hiện hiện tại,không ai phát hiện ra được sự do dự không muốn cùng khổ sở của nàng.

Nàng vẫn nhớ rõ ngày nhị ca đem chiếc vòng đeo lên cổ của nàng,nhị ca vô cùng thân thiết nhéo cái mũi của nàng,như trẻ con đem lễ vật của phụ thân lơ đãng vất sang một bên.Mà nay,lúc này,thân tình đáng quý kia,còn có thể quay về?

Nhưng cuối cùng,cô gái vẫn đi vào,cầm cố chiếc vòng.Vật báu vô giá ngưng tụ tình thân quý giá lại thua ở cái nhìn thiển cận của cổ nhân,aiiii….,nhưng tình thế khẩn cấp,cũng may lúc trước sau khi tìm được việc làm đem chuộc lại sau cũng không lại đụng tới….

Cô gái bỗng nhiên phát hiện,sau khi mua phòng,chính mình,tựa hồ,có phải hay không….Cái gì đều không có?

Cô gái tự nhiên nghĩ,chính mình vì sao làm như vậy,là vì đằng sau nam tử là một thân thế thê thảm,nếu còn tiếp tục như vậy,thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng mất luôn hay sao?Huống hồ,mới gặp mặt vài lần đã đem người mang về nhà,quả nhiên là đường đột.Dù đã quyết đoán làm việc,nhưng thủy chung vẫn cảm thấy một chút băn khoăn.

Sau khi mua phòng,trong lòng không hiểu lại cảm thấy khổ sở.

Đá đá chân trở lại khách sạn,Lê Phong thật cẩn thận nhìn về phía trưởng quầy với một khuôn mặt tươi cười,tỏ vẻ đã tìm được phòng ở,làm cho nàng yên tâm.Lại đi tìm nơi ở của xa phu hôm qua,vẻ mặt thật có lỗi nhờ nàng hỗ trợ,đưa bọn họ đến gian phòng ở Lân thôn.

Lê Phong cảm thấy chính mình chưa bao giờ hèn mọn như lúc này,nhưng cũng không rảnh quan tâm.Nàng chỉ biết nam nhân nằm sấp ở trong lòng nàng hình như ngủ thật sâu,động tác lớn như thế cũng chưa từng tỉnh lại,thế nhưng lông mày từ đầu đến giờ vẫn luôn nhíu chặt.Lê Phong tự thấy rằng việc nàng thức trắng đêm dụng tâm chiếu cố,miệng vết thương bây giờ phải đỡ đau rồi chứ,không biết vấn đề ở chỗ nào,đành chờ hắn tỉnh lại hỏi sau.

Vốn định thu dọn nhà mới một chút,cộng thêm việc thức trắng đêm mệt nhọc nên bây giờ không muốn động đậy cơ thể chút nào,đã thế đơn giản liền ghé vào đầu giường thưởng thức dung nhan nam nhân khi ngủ.Không thể không nói,nam nhân này thật là soái.Đôi môi với đường cong hoàn mỹ,mũi cao thẳng,làn da lúa mạch,hé ra khuôn mặt không chê vào đâu được,đôi mày nhíu chặt lại mang theo một loại mĩ cảm ẩn nhẫn khác,bỏ đi trong lòng đau đớn đối với nam tử,Lê Phong cam đoan,mình có thể nhìn đến phát ngốc!

Cứ như vậy nhìn,lâu dần,Lê Phong cảm thấy ý thức của mình đần trầm xuống.

Hô hấp vững vàng,cô gái ghé vào đầu giường nam tử ngủ quên.

Sắc trời dần dần sáng,vạn vật như được khoác lên mình sinh mệnh mới.Cô gái hình như đang nằm mơ,nhẹ nhàng nói mấy câu mê sảng.

Có thể trong giấc mơ của cô gái,đó là một thế giới tuyệt vời,không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.