Chuyện Người Không Biết

Chương 4: Chương 4




Thanh Thử vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn nên tìm cơ hội hỏi Trình Mực Lăng một chút, nếu không, với sự hiểu biết của cô về Tôn Viêm Viêm, Tôn Viêm Viêm rất có thể sẽ gửi quà đến công ty thật. Cô có thể tưởng tượng ra tình huống đó, hẳn là sẽ thê thảm không nỡ nhìn.

Kỳ xuất bản đầu tiên của《 Đồ Trung 》 tung ra thị trường, nhận được phản hồi rất tốt. Khi đó Thanh Thử đã tới tòa soạn được hơn nửa tháng.

Tháng bảy thành phố C nóng như lò lửa, vậy mà phòng làm việc lại lạnh lẽo như những ngày tháng ba, còn có hai, ba người cảm mạo ho khan. Thanh Thử vẫn tự xưng là thể trạng khỏe mạnh, giờ đây cũng sa sút đi.

"Thanh Thử, lần khảo sát tới cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đến tiệm sách khảo sát một mình cũng được." Chu Mật nói.

Thanh Thử mặc một chiếc áo len mỏng khá dài có màu hồng đào làm nổi bật làn da trắng như tuyết, "Tôi không sao, uống nhiều nước một chút là ổn thôi." Vừa nói xong đã hắt xì.

"Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi, cô mà muốn đi Tây Tạng, thì phải nhanh chóng hồi phục cơ thể, nếu không làm trễ nải chuyến đi thì không đáng chút nào." Chu Mật lo âu nói. Một lát sau, cô lẩm bẩm thì thầm, "Chẳng biết máy điều hòa không khí có vấn đề gì nữa, sao làm lạnh lại tốt quá như vậy."

Thanh Thử khịt khịt cái mũi, lúc này Trình Mực Lăng cùng một người đàn ông đi qua bọn họ, cô liếc nhìn một cái rồi tiếp tục sửa bản thảo.

"Ơ, đấy không phải là Lý Dục Bạch sao?" Chu Mật không giấu nổi kích động.

"Ai cơ?"

"Đến anh ta mà cô cũng không biết?!" Chu Mật nhìn cô cứ như đang nhìn một thứ sinh vật lạ ngoài hành tinh, "Lý Dục Bạch, năm ngoái đội 《 Sinh 》 của anh ta đã đạt được giải thưởng lớn ở kỳ thi Olympic." Ánh mắt Chu Mật thẳng tắp đuổi theo.

Thanh Thử bình tĩnh nói, "Xem ra tòa soạn sắp có dự định mới." Mời vị này tới, chắc chắn không chỉ đơn giản là làm khách.

Chu Mật vốn không hề nghe vào tai, "Không biết có thể xin Lý Dục Bạch ký tên không nhỉ?"

Thanh Thử run run khóe miệng.

Lý Dục Bạch ngồi đối diện Trình Mực Lăng, "Bưu kiện cậu gửi tớ đều đã xem, tớ cảm thấy cũng không tệ. Cơ mà, tại sao lại đột nhiên thay đổi định hướng thế?"

Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, "Cậu không cảm thấy so với định hướng lúc đầu thì Tây Tạng càng có triển vọng hơn à?"

"Không cảm thấy." Lý Dục Bạch thoải mái nói thẳng.

Khóe miệng Trình Mực Lăng giật một phát, đầu ngón tay gõ mặt bàn một cái."Đối với tớ mà nói nơi đó có ý nghĩa đặc biệt. Chờ chút —— tớ gọi điện thoại."

"Tìm một thợ sửa máy điều hòa không khí đến đây, nhanh nhé."

Lý Dục Bạch hơi có suy nghĩ nhìn phía trước chỗ anh ta, "Máy điều hòa không khí có vấn đề à?"

Trình Mực Lăng không trả lời, "Tháng tám tớ cũng sẽ đi Tây Tạng."

“Cậu không đùa chứ? Thật sự định chắp tay dâng Trình thị cho anh cậu?" Lý Dục Bạch lấy làm thú vị thú vị nói.

Trình Mực Lăng cười cười, lười biếng nghiêng cơ thể về phía sau tựa vào ghế, "Cậu hiểu tớ mà, nếu tớ nắm quyền, 《 Đồ Trung 》 vẫn sẽ được duy trì."

Ngày hôm sau, máy điều hòa không khí trong phòng làm việc đã hoạt động rất vừa vặn.

"Chẳng lẽ nó tự điều chỉnh?"

"Sao không nói là có người ngoài hành tinh tới sửa?" Đồng nghiệp B hiển nhiên đã biết đáp án, " Lúc tan tầm ngày hôm qua có thợ đến sửa mà."

Hôm nay Thanh Thử mang theo một cái áo khoác dày, giờ không có đất dùng rồi.

Đi đến phòng nước thì thấy có hai đồng nghiệp đang nói chuyện.

"Tôi nghe nói thợ sửa điều hòa không khí là do Trình tổng gọi tới."

"Tôi tới đúng chỗ quá đi mất, có ông chủ quan tâm cấp dưới như vậy, nhất định tôi sẽ cúc cung tận tụy!"

Thanh Thử pha xong một ly trà trở lại bàn làm việc, hơi lạnh từ máy điều hòa không khí chầm chậm phả ra, da thịt chìm trong sự mát mẻ thư thái. Cô cầm phim mẫu đã sửa xong đi về phía phòng làm việc của Trình Mực Lăng.

Giơ tay lên gõ cửa.

"Vào đi."

Cô đẩy cửa đi vào."Sư huynh, chủ đề kỳ sau, anh xem một chút——"

Trình Mực Lăng nhận lấy, nhanh chóng nhìn lướt qua, thu hồi ánh mắt rất nhanh rồi ngẩng đầu nhìn cô, "Kế hoạch đi Tây Tạng thế nào rồi?"

Thanh Thử không nghĩ tới anh sẽ hỏi cô vấn đề này, " Thứ gì thấy cần chuẩn bị thì đều đã chuẩn bị rồi."

Ánh mắt Trình Mực Lăng nhàn nhạt mềm mại, "Bản thảo có vấn đề thì anh sẽ tìm em sau."

Thanh Thử vẫn không nhúc nhích, "Sư huynh, Viêm Viêm vì cảm tạ anh đã cứu cô ấy, muốn mời anh ăn bữa cơm ——" Cô nói chậm rãi, "Nếu anh không có thời gian thì em sẽ nói lại với cô ấy."

Trình Mực Lăng vẫn nhìn cô, ánh mắt đang hời hợt chợt tối đi, "Anh có thời gian. Thanh Thử, anh không phải kẻ cuồng công việc."

"Sư huynh, em không có ý đó." Thanh Thử cũng không biết nên nói gì, có lẽ là hai ngày nay cảm, đầu não cô cũng hơi mơ hồ.

Trình Mực Lăng thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, "Còn chưa khỏi cảm sao?"

Thanh Thử đưa tay lên vuốt vuốt chóp mũi, "Cũng tạm. Sư huynh, em sẽ nói lại với Viêm Viêm, định xong thời gian sẽ lại liên lạc với anh nhé. Em đi ra ngoài trước."

Cô xoay người đi tới cửa, giọng nói của Trình Mực Lăng vọng vào tai cô, “Mấy ngày nay mẹ anh cũng đang bị ho khan, bà biết một phương thuốc cổ truyền, ngày mai sau khi về nhà anh sẽ lấy cho em."

"Sư huynh, không cần đâu. Phiền toái lắm." Nghe lời của anh, cô xoay người lại.

Sắc mặt Trình Mực Lăng không thay đổi, "Thuận tay mà, không có gì đâu." Lời nói dịu dàng, thái độ lại kiên trì không thay đổi.

Thanh Thử không nói gì nữa, "Vậy thì cám ơn sư huynh." Cách nhau vài mét nhưng ngược sáng nên cô gần như không thấy rõ vẻ mặt anh.

Mặt mày Trình Mực Lăng giãn hẳn ra.

******

Thanh Thử không phải người thành phố C, ban đầu khi cô tới thành phố C, để tiện cho cuộc sống của cô, người trong nhà liền mua phòng ốc tại thành phố này. Tôn Viêm Viêm là người thành phố C, lúc đi học đại học, bèn dọn ra ngoài ở một mình, lý do chính là để tránh bị cha mẹ càu nhàu.

Hai người quen biết do chú chó mà Tôn Viêm Viêm nuôi từng cắn Thanh Thử. Tôn Viêm Viêm nhiều lần mang quà tới cửa tạ lỗi. Dĩ nhiên lúc ban đầu, Thanh Thử đối với cô ấy - như Tôn Viêm Viêm nói - thật sự là quá khách khí.

Sau lại biết người kia cũng ở một mình, dần dần hai người trao đổi nhiều hơn.

Sau khi sống lại, gần đây Tôn Viêm Viêm quả thật rất thoải mái, mỗi ngày không phải mua đồ cũng đều là mua đồ, còn dốc lòng nghiên cứu xem nên biểu đạt lòng biết ơn với Trình Mực Lăng như thế nào.

Cuối cùng hào phóng bao một phòng riêng, còn mang theo cờ thưởng nhỏ của cô ấy nữa.

Thanh Thử nhìn không nổi, "Viêm Viêm, nhất định phải đưa cờ thưởng sao?"

Tôn Viêm Viêm không cảm thấy có vấn đề gì cả, "Sao hả? Cậu ghét bỏ?"

Thanh Thử đưa tay lên vuốt ve khóe mắt, im lặng.

Trình Mực Lăng rất đúng giờ. Hôm nay anh mặc đồ rất thoải mái, tuấn tú nho nhã.

"Chào ân nhân!" Tôn Viêm Viêm vươn tay.

Thanh Thử rõ ràng thấy khóe mắt Trình Mực Lăng lóe một cái vì kinh ngạc, cô nín cười.

Trình Mực Lăng bắt tay cô ấy, "Không dám!"

Tôn Viêm Viêm chào hỏi, "Ngồi đi, Thanh Thử sẽ pha trà."

Thanh Thử ngoan ngoãn đi làm.

Tôn Viêm Viêm nuốt nước miếng một cái, nói một chuỗi lời cảm tạ phát ra từ tim phổi. Thanh Thử yên lặng uống trà, không nỡ nhìn cái cảnh này.

Trình Mực Lăng coi như trấn định, bất động thanh sắc, an tĩnh uống trà."Viêm Viêm, là hàng xóm với nhau, cô đừng quá để ý, nên vậy mà."

Tôn Viêm Viêm ngẩng đầu lên, "Trình đại ca ——" Cô ấy thay đổi thật rất nhanh, "Là anh đã cứu em, lòng biết ơn nơi chót miệng đã không thể diễn đạt hết tâm tình của em, ngày đó em rất hồ đồ. Mấy ngày nay em một mực nghĩ thế nào biểu đạt lòng biết ơn của mình——"

"Không cần không cần ——"

"Cần chứ cần chứ!" Tôn Viêm Viêm bình tĩnh nói, "Chỉ là lấy thân báo đáp thì em không thể."

Tay Thanh Thử khẽ run, ly nước sóng vài giọt ra ngoài, cô dùng dư quang nhìn lướt qua Trình Mực Lăng, anh cũng đang nhìn về phía cô, mặt mày Thanh Thử chuyển một cái, "Uống trà ——"

"Trình đại ca, về sau có gì cần em xin cứ việc sai bảo." Tôn Viêm Viêm hào khí nói, "Chúng ta về sau đều là người mình."

Tâm tình Trình Mực Lăng rất tốt, nâng chén, "Vì cuộc sống mới của cô, tôi mời cô."

"Trình đại ca, chúng ta đều là người mình rồi, về sau có thể mang bạn gái của anh đến tụ tập cùng nhau."

Trình Mực Lăng nhẹ giọng hỏi, "Bạn gái?"

"Đúng vậy, nếu bạn gái của anh thích đi dạo phố, em có thể đi cùng."

"Trước mắt tôi vẫn còn là người cô đơn." Anh nói có thâm ý khác.

Tôn Viêm Viêm a một tiếng, "Thanh Thử nói vậy mà."

Đáy mắt Trình Mực Lăng nổi lên cái gì đó, "Ừmh, vậy sao, Thanh Thử, tin tức của em không phải thật đâu. Giờ anh chính miệng nói cho em biết, trước mắt, anh còn cô đơn."

Thanh Thử quýnh lên, ấy là vì cô nghĩ nói như thế thì Tôn Viêm Viêm sẽ bỏ đi những ý niệm bậy bạ trong đầu."Sư huynh, em nghe nhầm rồi."

"Liên quan đến chuyện lớn cả đời anh, đừng có cả tin lời đồn." Vẻ mặt Trình Mực Lăng ôn hòa ngưng mắt nhìn cô, trầm ngâm chốc lát, nói từng chữ từng chữ, tiếng nói vừa dứt, anh khẽ mỉm cười.

Tôn Viêm Viêm hoảng hốt mấy giây, gật đầu liên tục, "Thanh Thử, từ lúc nào mà cậu cũng tin loại tin tức không thật này."

Thanh Thử: . . . . . . Cô sai lầm rồi.

Một bữa cơm sung sướng vô cùng.

Thanh Thử yên lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nói một đôi lời, hoàn cảnh cũng không đến nỗi lúng túng.

"Trình đại ca, anh ăn đi, đừng khách khí."

Trình Mực Lăng gật đầu.

"Trình đại ca, anh thích món ăn có khẩu vị như thế nào?"

Trình Mực Lăng suy nghĩ một chút, "Món mặn."

"Đó, động vật ăn thịt." Tôn Viêm Viêm cười nói, "Thanh Thử ăn chay, Trình đại ca, anh và Thanh Thử ăn cơm cùng nhau thì vừa đúng, một chuyên ăn thịt, một chuyên ăn chay, phối hợp hoàn mỹ luôn."

Chân Thanh Thử đá đá cô ấy dưới gầm bàn.

Tôn Viêm Viêm quay đầu lại nhìn cô một cái, "Tớ nói đâu có sai."

"Ăn đùi gà đi!" Thanh Thử gắp cho cô ấy.

Tôn Viêm Viêm cuối cùng cũng không nói nữa.

Tầm mắt Trình Mực Lăng dừng trên người cô một lát.

Rốt cuộc thì Tôn Viêm Viêm mời bữa cơm này không thành công bởi đây là một trong các tài sản của Trình Mực Lăng.

"Không sao, lần tới chuyển sang nơi khác cô lại mời là được mà." Trình Mực Lăng cười nói.

Lúc này Tôn Viêm Viêm mới thoải mái, "Tớ muốn về chỗ ba mẹ một chuyến, chắc không đi cùng hai người được."

Lập tức ánh mắt của Thanh Thử thẳng tắp nhìn cô ấy chằm chằm. Tôn Viêm Viêm rất vô tội, "Hết cách rồi, gần đây ba mẹ tớ quản giáo rất nghiêm khắc. Tớ đi nha."

Tôn Viêm Viêm đi rồi, Thanh Thử hơi lúng túng, nhưng một chút biểu hiện trên mặt cũng không có.

"Đi thôi." Trình Mực Lăng nói.

Lên xe, Thanh Thử thấy một mùi dược thảo nhàn nhạt. Trình Mực Lăng lấy ra một cái hộp từ ghế sau, "Người khác cho mẹ anh phương thuốc cổ truyền này, chuyên trị ho khan."

Thanh Thử một khi cảm lạnh liền ho khan, mỗi lần đều lụ khụ cả nửa tháng."Ây —— sư huynh, phiền toái anh rồi."

"Ba chén nước sắc cạn thành một chén, bên trong có tờ giấy, em chú ý đọc nhé."

Thanh Thử gật đầu liên tục.

Trình Mực Lăng cho xe chạy, hương thơm thảo dược tràn ngập buồng xe, cảm giác ấm áp vây quanh.

"Tôn Viêm Viêm thật đáng yêu." Một hồi lâu, Trình Mực Lăng đột nhiên nói một câu như vậy.

Thanh Thử không hiểu rõ ý tứ của anh, "Đúng vậy. Viêm Viêm rất ngây thơ, cho người khác cảm giác giống như ánh mặt trời vậy. Chuyện đêm hôm đó, là do cô ấy uống say." Đại não Thanh Thử không bị khống chế, "Viêm Viêm rất được người khác ưa thích."

Trình Mực Lăng quay đầu nhìn qua cô, "Anh không có ý tứ gì khác."

Thanh Thử ừ một tiếng, giọng rất cao, nhưng phản ứng rất nhanh, “Ấy, không phải, em không có ý đó."

Đúng lúc phía trước là 60 giây đèn đỏ.

Trình Mực Lăng rất hứng thú, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ tay lái, "Uh, anh hiểu mà. Thật ra thì, em muốn nói rằng, anh có ý với Tôn Viêm Viêm."

Thanh Thử đã muốn nhào ra khỏi xe.

Trình Mực Lăng nói tiếp, "Uhm, Thanh Thử, em hiểu lầm rồi." Anh sâu kín giải thích. Thanh Thử thật muốn giả bộ ngủ, nhưng chỉ có thể nói hùa theo: “Là hiểu lầm thì tốt rồi." Nói xong, cô có cảm tưởng mình đã bị kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.