Chuyện Người Không Biết

Chương 19: Chương 19




Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Mực Lăng ăn cơm với cô ở phòng ăn. Phòng ăn thanh tịnh, âm nhạc uyển chuyển, đang mở một bài dân ca. Không biết người ta đang hát cái gì, nhưng nghe vào tai, lại khiến người ta bình tĩnh lạ thường.

Ăn xong bữa sáng, Trình Mực Lăng đưa cô đi bệnh viện, anh không có ý định xuống xe, ngồi trên xe, "Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."

Thanh Thử gật đầu một cái.

Đến phòng bệnh, Thanh Thử không nhìn thấy hai người Phó Hàn Trạch và Trịnh Giai.

Cô hỏi người bệnh cùng phòng, "Xin chào, xin hỏi cô gái hôm trước nằm ở đây đi đâu rồi?"

"Vừa nãy vẫn còn ở trong phòng này, chắc là ra ngoài đi dạo rồi."

"Cám ơn." Thanh Thử đi ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trịnh Giai.

Cũng may là bắt máy.

"Trịnh Giai ——"

Qua một lúc lâu, trong điện thoại cũng không có âm thanh gì, dòng điện không tiếng động lưu động.

"Thanh Thử ——" giọng cô ấy khàn khàn, giống như đóa hoa sắp khô héo."Tôi đang trên sân thượng."

Thanh Thử khẽ cau mày, "Tôi lên luôn."

"Được."

Thanh Thử cầm điện thoại di động, lòng bàn tayđã ướt nhẹp một mảnh.

Khi cô lên tới sân thượng, liền thấy một bóng dáng gầy gò đang đứng nơi kia. Gió thổi vào vạt áo của cô ấy, bóng lưng Trịnh Giai gầy gò không hề có sức sống.

Thanh Thử dừng chân nửa giây, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy.

Trịnh Giai không quay đầu lại, "Chị xem, bầu trời nơi này thật sạch sẽ biết bao."

Thanh Thử nhìn phương xa, đúng, cô chưa từng thấy có ngày nào ở Bỉ Lạp Tát có bầu trời sạch sẽ hơn.

"Chị nói xem sự sạch sẽ này có thể tồn tại trong bao lâu?" Trịnh Giai lẩm bẩm hỏi.

"Mười năm, hai mươi năm, hay là chờ một ngày khi chúng ta già đi, cũng chẳng có ai biết rõ ràng."

Trịnh Giai bước lên phía trước, theo phản xạ có điều kiện Thanh Thử tóm lấy cánh tay của cô ấy, nắm thật chặt, lộ ra sự lo lắng của cô.

Trịnh Giai thuận thế quay đầu lại nhìn cô, "Đừng khẩn trương, tôi chỉ hơi mệt chút thôi."

Thanh Thử từ từ buông tay ra.

Mái tóc dài của Trịnh Giai bay múa trong gió, "Thanh Thử, cám ơn chị. Phó Hàn Trạch đã nói hết với tôi."

Thanh Thử liễm liễm thần sắc, "Cô không cần cảm ơn tôi gì cả, lúc ấy tôi đi cùng, cũng là có nguyên nhân của tôi."

Trên mặt Trịnh Giai phảng phất một nụ cười yếu ớt, "Chị muốn trốn tránh người kia?"

Thanh Thử còn chưa tỉnh táo lại.

"Tôi nghe nói rồi, buổi tối đó chị và anh ấy cùng tới thăm tôi." Ánh mắt Trịnh Giai hướng về xa xa, "Thật tốt."

"Trịnh Giai, đã quay lại rồi, sau này đừng có ngu xuẩn như thế nữa." Thanh Thử trầm trầm nói.

"Ừ." Cô ấy đáp một tiếng, "Sẽ không. Tôi muốn được giải thoát." Cô ấy vươn tay ra, nắm lại, rồi lại buông ra."Có vài thứ càng nắm chặt càng không giữ được, sao không buông tay, thuận theo tự nhiên. Thanh Thử, chị nói có đúng hay không?"

Đôi tayThanh Thử cũng bám vào lan can, "Đúng vậy."

Hai người yên lặng một hồi lâu, có nỗi đăm chiêu riêng.

"Mẹ tôi là mẹ kế của Tống Vi." Trịnh Giai chuyển sang chuyện khác, "Khi tôi mười tuổi là lúc tôi biết đến sự tồn tại của Tống Vi. Tôi nghĩ chắc cô ấy cũng vẫn luôn biết rõ sự tồn tại của tôi, chỉ là chúng tôi cũng ngầm hiểu ý lẫn nhau, tỏ vẻ như không biết. Cha cô ấy đối với tôi cũng không tệ mấy, Tống Vi có thứ gì, tôi cũng sẽ có. Thật ra thì tôi và Tống Vi là cùng một loại người, chỉ là cô ấy so với tôi thì hung ác hơn."

"Thanh Thử, ban đầu chúng ta gặp nhau, ấn tượng của chị về tôi và cô ấy là như thế nào?"

Thanh Thử nói một mạch, "Tống Vi trầm lặng, không nói nhiều, là một người tâm tư cẩn thận. Mà cô tuy là cười hi ha với người khác, nhưng sâu trong đôi mắt có điều ẩn giấu."

Trịnh Giai sảng lãng cười, "Chị nhìn người thật rất chính xác. Vậy chị có nhìn ra tình cảm của Tống Vi dành cho Phó Hàn Trạch không?"

Thanh Thử hỏi ngược lại, "Cô biết hết?" Dừng một chút, "Cô biết từ lúc nào?"

"Tống Vi thích Phó Hàn Trạch,tôi luôn biết rõ từ đầu."

"Cho nên cô một mực không nhận lời Phó Hàn Trạch."

Trịnh Giai gật đầu một cái, "Đúng vậy. Nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được. Ba năm đại học, tôi và Tống Vi luôn luôn chung sống rất tốt, có lúc ngay cả tôi cũng mơ hồ, tình cảm này tựa như tình cảm giữa một đôi chị em gái. Cho đến khi chúng tôi lại cùng yêu một người con trai. Thật ra thì A Trạch cũng không biết Tống Vi có tình với anh, có lúc anh ấy còn nhờ Tống Vi mang cho tôi ít thứ."

Trong lòng Tống Vi chắc chắn là không dễ chịu gì, mang đồ cho người trong lòng của người trong lòng mình, huống chi người kia vừa khéo lại là Trịnh Giai.

"Chuyện tình cảm ai cũng không khống chế được, từ sau khi tôi và A Trạch ở bên nhau, tôi luôn cố hết sức tránh cho A Trạch xuất hiện trước mặt Tống Vi, tôi cứ tưởng rồi sẽ có một ngày, Tống Vi sẽ buông tha. Nhưng chắc chắn sẽ có những lúc không tránh được. Hồi sinh nhật tôi lúc giữa năm, lẽ tự nhiên, mọi người cùng tụ tập. Ngày đó mọi người uống rượu ——" Trịnh Giai ngưng lời, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Thanh Thử đã có dự cảm không tốt, "Trịnh Giai, đừng nói nữa."

Trịnh Giai hít thật sâu một hơi, "A Trạch nhầm Tống Vi thành tôi." Cô ấy đưa tay lên bưng kín mặt, "Thanh Thử, chị nói xem, chẳng lẽ đây là trời cao trả thù tôi sao? Mẹ tôi cướp cha của Tống Vi, cho nên tôi cũng sẽ không có được hạnh phúc của tôi."

Giây phút này, Thanh Thử cũng không biết nên nói gì.

Trời chiều gió lớn, thổi heo hút.

Thế giới này luôn có rất nhiều chuyện xảy ra làm cho người ta bất lực.

Thanh Thử thấy khóe mắt Trịnh Giai rơi lệ, giờ phút này có an ủi nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là trống rỗng.

"Cho nên tôi quyết định tới Tây Tạng một chuyến, có điều A Trạch không yên tâm, muốn đi cùng. Trên đường tới Tây Tạng, tôi thấy hơi không thoải mái, thần kinh hoảng hoảng hốt hốt. Tống Vi vẫn rất quan tâm tôi...tôi cứ nghĩ có lẽ cô ấy đã buông tha. Chị cũng thấy cô ấy đối với tôi thế nào đấy, nhưng chúng ta đã lầm to. Là chúng ta quá đần, hay là cô ấy ẩn giấu quá sâu."

Con người, đơn giản lại phức tạp.

"Thanh Thử, từ sau khi tôi được đưa tới bệnh viện, kiểm tra rồi mới biết, trong người tôi còn có một loại chất độc khác, loại độc tố này sẽ làm tinh thần tôi trở nên hoảng hốt."

Thanh Thử ngạc nhiên, "Cô nói là Tống Vi hạ độc cô?"

Trịnh Giai trầm trọng gật đầu một cái, "Có biết làm sao tôi biết chuyện giữa cô ấy và A Trạch không? Trong điện thoại của Tống Vi có ảnh của hai người đó. Tống Vi nhận lỗi với tôi, nói bọn họ không muốn làm tôi khó chịu, hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Sao có thể coi như chưa có chuyện gì? Tôi không chấp nhận được."

Thanh Thử thở dài một tiếng, "Cô đã đã có quyết định rồi, thì hãy làm theo ý mình. Quyết định rồi dù sao cũng tốt hơn là không quyết định nổi." Mặt mày cô ấy tĩnh mịch trong một chớp mắt, rồi biến mất rất nhanh."Tối qua tôi đã gặp Tống Vi rồi, cô ta nói muốn gặp cô, để khuyên nhủ cô."

Trịnh Giai không nói tiếng nào.

"Trịnh Giai, cô nhất định phải đi gặp cô ta, tôi sẽ đi cùng cô."

"Không. Tôi thấy cũng đâu có gì hay mà nói." Trịnh Giai sâu kín nói.

Thanh Thử trở lại khách sạn, suy nghĩ một chút liền đi tới phòng Trình Mực Lăng. Cô gõ cửa, cửa mở ra rất nhanh.

Trình Mực Lăng toàn thân mặc quần áo cực kỳ thoải mái, "Về rồi."

Thanh Thửđi vào theo sau lưng anh, Trình Mực Lăng rót một chén nước cho cô."Trịnh Giai thế nào rồi?"

"Đã sống lại." Thanh Thử trả lời.

Trình Mực Lăng cười khẽ, "Vậy thì tốt. Muốn sống là tốt rồi."

Thanh Thử thấy máy vi tính của anh đang mở, đoán là anh đang làm việc. Cô rơi vào trong suy nghĩ."Sư huynh, lúc nào thì chúng ta trở về?"

Trình Mực Lăng nghe cô hỏi như thế, trong lòng nhất thời ấm áp, "Ngày mai thì thế nào?"

Thanh Thử gật đầu một cái.

Hai người lại nói chuyện bản thảo, Thanh Thử nhức đầu.

Lúc này điện thoại của Trình Mực Lăng vang lên. Thanh Thử thấy trên mặt Trình Mực Lăng lóe lên tia ngượng nghịu rồi mất ngay.

Anh nhận điện thoại, "Mẹ ——"

Phùng Tố khó nén cảm xúc, "Mực Lăng, con muốn chơi bời tới khi nào?"

"Mẹ, ai nói là con ra ngoài chơi?" Trình Mực Lăng bất đắc dĩ nói.

"Mẹ không tán thành việc con làm ở tòa soạn gì gì đó, mê muội mất cả ý chí, con cũng nên trở về công ty rồi." Phùng Tố nghẹn ngào nói."Con đi Tây Tạng làm gì?"

Thanh Thử đứng dậy, muốn để không gian lại cho bọn họ, lại bị Trình Mực Lăng níu tay.

Trình Mực Lăng à một tiếng, "Con đuổi theo vợ con mà tới, mẹ tưởng con đi chơi sao?"

Thanh Thử đứng hình, Trình Mực Lăng nhướng mày nhìn cô, đầu mày đuôi mắt tràn đầy hấp dẫn.

Trong lúc nhất thời Phùng Tố cũng bị đơ luôn, "Cái gì? Vợ?"

"Có muốn nói chuyện với con dâu tương lai không ạ?" Trình Mực Lăng thấy vẻ mặt người nào đấy khẩn trương, liền nắm tay cô.

Thanh Thử lắc đầu luôn.

Phùng Tố không nhẫn nại được, "Con đùa gì thế? Rốt cuộc là ai?"

Trình Mực Lăng hướng về phía điện thoại di động nói, "Cô dâu của con trai mẹ xấu hổ, mẹ, chờ khi trở lại thành phố C gặp nhau rồi nói nhé."

Cúp điện thoại, Thanh Thử đã sắp ngồi không vững rồi."Em còn muốn viết bản thảo, em về phòng trước."

Trình Mực Lăng không cản cô.

Vân còn nhiều thời gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.