Chuyện Đau Đầu Của Bạch Liên Hoa Tiên Sinh

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Yêu Nghiệt vừa nghe Bạch Liên Hoa nói sẽ không uống rượu, tâm trạng nhất thời phấn khởi hẳn. Cậu cứ một ly rồi một ly liên tục rót cho Bạch Liên Hoa, chờ cho uống đến lúc chính bản thân cậu cũng gục lên gục xuống, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện ánh mắt của Bạch Liên Hoa lại càng ngày càng sáng.

Có lầm không, cái chuyện này mà cũng lừa gạt được sao?

Bạch Liên Hoa không hổ là bạch liên hoa, khả năng uống rượu so với ngàn chén không say cũng không khác gì mấy.

Yêu Nghiệt một bên oán thầm, một bên đem kế hoạch A kế hoạch B gì gì đó của đêm nay thu hết trở về.

“Cậu ăn xong rồi?” Bạch Liên Hoa đột nhiên hỏi.

Yêu Nghiệt tiên sinh bỗng cảm thấy giọng nói của Bạch Liên Hoa nghe thật hấp dẫn. Cậu gật gật đầu.

“Vậy chúng ta đi!” Bạch Liên Hoa vỗ bàn một cái rồi tìm người tính tiền.

“Đi đâu cơ?”

“Con đường phát ra tiếng kêu căm phẫn chính là nơi cần phải đi!”

“. . . . . Ờ?”

Yêu Nghiệt nhận ra Bạch Liên Hoa hình như không giống bình thường lắm, nhưng mà cậu cũng không nói được rốt cuộc là không bình thường chỗ nào. Sau khi cậu theo chân Bạch Liên Hoa đi xuyên qua mấy chục khu phố vừa tối vừa hẹp, cuối cùng mới phát hiện ra chỗ không đúng.

“Chúng ta rốt cuộc đang đi đâu vậy?” Yêu Nghiệt tiên sinh nhăn mặt.

“Hừm! Cậu không nghe được sao?” Vẻ mặt Bạch Liên Hoa chăm chú.

Yêu Nghiệt nín thở.

“Nghe nghe nghe cái gì?” Người này chắc không phải mượn rượu giả khùng đùa mình chứ?

“Tiếng khóc!” Bạch Liên Hoa kích động, “Chẵng lẽ cậu không nghe thấy tiếng khóc sao?? Híc híc. . . . híc . . . . . híc híc híc híc. . . . . . “

Lưng Yêu Nghiệt chợt lạnh. Thời gian này nói muộn không muộn, nói sớm cũng không sớm, mấy anh em thích bay bay tới lui chắc không hoạt động vào lúc này đâu nhỉ?

“Theo tôi!” Bạch Liên Hoa đột nhiên túm tay Yêu Nghiệt chạy vội về phía trước.

Yêu Nghiệt đáng thương tuy rằng bình thường cũng có đến phòng tập định kì nhưng sau khi tốt nghiệp trung học cậu đã không còn chạy quá nhanh nữa. Giờ thì cậu một đường chạy một đường lo thở, đầu còn không quên nghĩ, cái thân nhỏ của Bạch Liên Hoa sao lại chạy trốn nhanh như vậy!

Chờ bọn họ đi đến một cái góc, cúi đầu quả nhiên nghe được tiếng khóc. Trong lòng Yêu Nghiệt căng thẳng, tay cũng nắm chặt Bạch Liên Hoa, chỉ thấy trong bóng đêm từ từ lộ ra một cái người cuộn mình lại. . . .

Gì vậy trời, ra là một bé học sinh.

Yêu Nghiệt buông tay Bạch Liên Hoa. Người phía sau lập tức vọt lên.

“Sao cậu ngồi đây khóc vậy?”

Kỳ thật không cần hỏi Yêu Nghiệt cũng có thể đoán được hơn phân nửa rồi. Giờ là hơn bảy giờ tối, ở đây lại lòi ra một bé học sinh ngây thơ non nớt ngồi trong một cái hẻm nhỏ không dám về nhà, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một lí do. Nhìn hai cái đùi của cậu bé run rẩy run rẩy kìa, xem ra là bị ai đùa dai lột mất quần rồi phải không?

Yêu Nghiệt còn đang đứng phán đoán tình huống thì đầu bên kia, bé học sinh nọ đã bắt đầu nức nở kể hết sự tình một lần cho Bạch Liên Hoa nghe, nó quả thật là bị một thằng nhóc bất lương xảo trá vơ hết tài sản rồi còn bị cắt quần nữa. Yêu Nghiệt nghĩ thầm, Bạch Liên Hoa gặp loại tình huống này nhất định sẽ giúp người ta, mà động tác kế tiếp của anh làm cho hồn cậu bị dọa đến bay hết một nửa!

“Không có quần để về? Đừng lo, tôi cho cậu!”

Yêu Nghiệt vội đè cái tay mà Bạch Liên Hoa đang hướng về hông. Giỡn à!! Nếu để Bạch Liên Hoa không mặc quần cùng đi chung với cậu, cậu sẽ phải giải thích thế nào?! Cậu không muốn cùng một bạch liên hoa xảy ra cái gì đâu!

“Anh chờ một chút!”

“Làm sao vậy?” Bạch Liên Hoa dùng ánh mắt lấp lánh lấp lánh nhìn cậu.

Yêu Nghiệt nuốt nước miếng một cái, đầu óc xoay chuyển sắc bén: “Cho dù anh đưa quần cho nó, nó cũng mặc không vừa. Hai người ở đây đợi, tôi đến cửa hàng mua cho nó một cái!”

Yêu Nghiệt chạy đi với tốc độ còn mau hơn là lúc chạy đến. Vội vàng mua đồ rồi vội vàng trở về. Hiện tại cậu đã nhìn ra, Bạch Liên Hoa đại khái là say rồi. Chẳng qua người khác là say rượu loạn tính, uống rượu xong là có nhiêu phun hết bấy nhiêu, xảy ra trên người Bạch Liên Hoa lại biến thành say rượu giúp người làm niềm vui!

Thói quen này . . . . . . . . . . Sao mà đánh sợ vậy á á !!

Yêu Nghiệt trở về con ngỏ nhỏ, nhìn cái quần vẫn còn nằm trên người Bạch Liên Hoa, cậu nhẹ nhàng thở ra. Còn bé học sinh trung học yếu ớt kia hiện tại đang nằm trong ngực Bạch Liên Hoa mà khóc, cái mông trắng như tuyết cũng được anh dùng thân thể che lại, chỉ để hai cái chân nhỏ lộ ra ngoài. Bạch Liên Hoa lại một bên vỗ lưng, một bên dịu dàng khuyên nhủ, nhìn thế nào cũng thấy lạ lạ.

Yêu Nghiệt duỗi tay đem thằng nhóc kéo lại, ném quần thể thao cho nó. Bé học sinh run rẩy trốn phía sau Bạch Liên Hoa mặc quần. Tuy là không có quần lót nhưng ít ra so với việc thả rông thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Bạch Liên Hoa sau đó còn phát biểu cảm nghĩ oai phong lẫm liệt một lần mới để người ta đi. Yêu Nghiệt cảm thấy, thằng nhóc lúc gần đi nhìn bọn họ bằng ánh mắt như là nhìn thấy Quan âm bồ tát vậy. . . . .

Quả nhiên hôm

nay không nên đi cùng Bạch Liên Hoa!!

Tinh thần và thể lực làm việc quá độ, Yêu Nghiệt không dám làm gì manh động nữa, lúc này đành phải dịu dàng hỏi Bạch Liên có muốn về nhà không.

“Không! Tôi vừa hỏi thăm được, người bắt nạt tiểu Kiệt là một thiếu niên hư hỏng ở gần đây, tôi muốn tới chỗ bọn họ thường đến để khuyên bảo họ!”

Trước mắt Yêu Nghiệt tối sầm lại, cậu cảm thấy có lẽ đêm nay còn chưa xong việc đâu. Cậu lưỡng lự thật lâu giữa việc nên để Bạch Liên Hoa tiếp tục ở đây làm người tốt hay là nên nghĩ cách đưa người say về nhà, cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận, trong lòng cậu vẫn còn tồn tại lương tâm.

Nếu tùy ý để Bạch Liên Hoa tiếp tục đi nữa, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biến thành cái người trong câu chuyện đồng thoại đem hết đồ của mình cho người khác.

Tệ nhất chính là, nếu cái đám phần tử bất lương nhìn thấy Bạch Liên Hoa đang không tỉnh táo thì . . . . .

Yêu Nghiệt rùng mình một cái, quyết định cố gắng khuyên Bạch Liên Hoa về nhà. Chỉ là trước khi lay động được Bạch Liên Hoa, bọn họ đã tới cái địa bàn của đám thiếu niên hư hỏng rồi.

“Này, có phải mấy đứa chính là người đã khi dễ tiểu Kiệt %^$$@$% . . . . . ##$%&%@#”

Nhìn Bạch Liên Hoa đầu niệm “lòng từ bi”, Yêu Nghiệt âm thầm xoay nắm tay, nhặt một cục gạch nằm dưới đất. Không còn cách nào khác, nhiều năm rồi không đánh nhau, vũ khí so với tay không vẫn tốt hơn. Cái đám này nhìn thì lớn nhất chắc cũng mười tám mười chín tuổi thôi, chắc là sẽ yên bình thôi?

“Yêu Nghiệt, cậu cầm gạch làm gì?”

Yêu Nghiệt trừng mắt nhìn, ngơ ngác nhìn cái đám bất lương từng người từng người áy náy nhìn Bạch Liên Hoa, thề từ nay về sau không bao giờ . . . . vơ vét tiền bạc của bạn học nữa, nhất định sẽ cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước. Yêu Nghiệt đột nhiên cảm thấy, hôm nay trăng lên dường như có chỗ nào không đúng.

“Ừ, gạch? Ai, tôi thấy có người đem gạch để giữa đường, sợ người khác vấp chân cho nên muốn dời ra. . . Đúng vậy, dời ra.” Yêu Nghiệt nhẹ nhàng buông gạch.

Hiện tại Yêu Nghiệt có thể khẳng định, cậu đã quá say. Lúc cậu cùng Bạch Liên Hoa ra khỏi quán cơm, cậu chắc chắn đang nằm mơ, không sai, nằm mơ thôi.

“Quan âm bồ tát, à không, Bạch Liên Hoa, anh xem, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi làm, bây giờ tôi đưa anh về nhà được không?”

Bạch Liên Hoa nhíu nhíu mày, nét mặt có chút mê mang: “Cậu có nghe thấy không, xúi đám nhỏ này thu phí bảo hộ khắp nơi là một đám xã hội đen, hình như là đàn em của cái quỷ gì ca ấy.”

Một trong hai thế lực xã hội đen của thành phố Quỷ đại ca!

Da đầu Yêu Nghiệt tê ra, cậu cảm thấy một viên gạch thôi thì không đủ, có lẽ nên tùy thời chuẩn bị gọi 110 mới tốt. Cậu vô cùng đau khổ nhìn Bạch Liên Hoa, xoa xoa thái dương, quyết định ra đòn sát thủ.

“Tôi say rượu, cảm thấy chóng mặt quá.” Yêu Nghiệt liếm liếm môi.

Bạch Liên Hoa đột nhiên từng bước tiến lên, lấy trán mình áp lên trán của Yêu Nghiệt.

“Tốt lắm, không có phát sốt.”

Yêu Nghiệt nhìn thấy Bạch Liên Hoa hé môi, cơ bản chưa kịp nghĩ ra vì sao uống rượu say thì phát sốt, cậu chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy vọt ra ngoài.

“Thấy khó chịu sao lại không nói sớm với tôi? Để tôi đưa cậu về nhà trước. Ngoài chóng mặt ra thì còn làm sao nữa không?” Giọng nói Bạch Liên Hoa dịu dàng như nước rơi.

Yêu Nghiệt vội vàng lùi một bước: “Chỉ là say rượu thôi, ngủ một giấc là ổn ngay. Chúng ta về nhà thôi, về nhà anh trước sau đó về nhà tôi.” Cậu cũng không dám để Bạch Liên Hoa ở ngoài đường một mình.

Miệng Bạch Liên Hoa hé nhỏ, tự hỏi chừng năm giây, sau đó lắc đầu: “Tôi trở về với cậu, chờ cậu không có gì thì tôi mới về.”

Yêu Nghiệt nghĩ, thế cũng tốt, qua một chút nữa không biết chừng Bạch Liên Hoa liền bớt say.

Bạch Liên Hoa gọi một chiếc taxi, thông thạo báo địa chỉ nhà Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt vốn định hỏi vì sao anh ta biết địa chỉ nhà mình, sau lại nghĩ, quản lí cửa hàng có địa chỉ của nhân viên cũng bình thường thôi, cậu dựa vào ghế, chậm rãi thở ra một hơi.

Hai người cùng nhau vào nhà Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt nhìn căn phòng lộn tùng phèo cả lên, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cậu còn chưa kịp nói chuyện Bạch Liên Hoa đã đỡ cậu ngồi trên sô pha. Không thể không nói, Bạch Liên Hoa chăm sóc người khác rất giỏi. Trước ngâm trà chò Yêu Nghiệt, sau chuẩn bị nước tắm kĩ càng, chờ Yêu Nghiệt tắm xong, phòng khách đã sạch đến mức muốn chọt mù mắt cậu.

Bạch Liên Hoa lại giục cậu đi ngủ, anh tìm nửa ngày cũng không ra được cái đồng hồ báo thức, cuối cùng đành lấy điện thoại của mình đặt thời gian rồi để trên đầu giường Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt cảm thấy Bạch Liên Hoa một bên cằn nhằn liên một bên ở trong phòng đi loạn trong phòng thật buồn cười. Cửa sổ bị Bạch Liên Hoa mở ra một kẽ hở, không khí mát mẻ của ban đêm luồn vào, Yêu Nghiệt bỗng cảm thấy mí mắt có chút nặng.

Nhà của cậu trước giờ dùng để cậu một mình “liếm miệng vết thương”, tối nay lại có một bầu không khí khác hẳn. Cái khác hẳn này cũng không làm cho cậu khó chịu.

Cậu không biết Bạch Liên Hoa đi lúc nào, vì cậu đã ngủ rồi.

Xong rồi, sao lại ngủ trước mặt tên đàn ông này chứ.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.