Chung Cực Ngoan Liệt Miêu Dữ Miêu Ba Ba

Chương 17: Chương 17: Pudding tuyệt đối không thể ăn (4)




Edit: Kogi

Phòng tài liệu ở ngay trước mặt La Vĩ Huyền, cửa vẫn mở, chỉ cần gọi một tiếng, mèo con sẽ chạy ra, nhưng La Vĩ Huyền không làm như vậy, anh gọi điện thoại cho mèo con.

Mèo con bò trên bàn hội nghị nghe thấy tiếng chuông điện thoại tai liền dựng đứng, hai chân ngừng vung vẩy, La Vĩ Huyền phải mỉm cười vì hành động đáng yêu này của cậu, Hứa Duy Hân lắc đầu xem quảng cáo, lòng thầm nghĩ La Vĩ Huyền bày đặt, mèo con làm gãy ngòi bút máy của La Vĩ Huyền, bây giờ cả người đen sì màu mực, quay lưng về phía La Vĩ Huyền không cho anh phát hiện, mèo con nhìn điện thoại của mình hồi lâu, không dám tin là có người gọi đến, hưng phấn bò qua nhấc máy.

“Alo! Em là mèo con!!”.

“Alo, ba bá đây”.

“Ba bá!!…Ba bá đang bận sao?”.

“Mèo con đang bận sao?”.

“À…không”.

Mèo con rụt vai cười, nói với La Vĩ Huyền rằng trên bản đồ cậu vẽ có nhà của La Vĩ Huyền và mèo con, La Vĩ Huyền kể cho mèo con nghe công việc tẻ nhạt buồn chán thế nào, mèo con nói sẽ lập tức sang an ủi La Vĩ Huyền và chơi với anh, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm mét, lời nói ra như thể vợ chồng son bị phân tách hai bờ, Hứa Duy Hân đột nhiên cảm thấy mình cũng nên yêu đương thôi.

Năm phút sau…

“Ông chủ!! Anh chơi không biết chán sao!!”.

Hứa Duy Hân khụ khụ trợn mắt nhìn La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền trừng lại sau đó kết thúc cuộc điện thoại.

Mèo con chạy ào vào lòng La Vĩ Huyền.

La Vĩ Huyền kinh ngạc, mèo con biến thành màu đen rồi.

“Mèo con?!!”.

“A…Mèo con màu đen! Ba bá cũng màu đen!!”.

La Vĩ Huyền bế mèo con vào phòng vệ sinh tẩy rửa, thay quần áo cho mèo con, mèo con cứ cười mãi, Hứa Duy Hân ở một bên cũng cười, chỉ có La Vĩ Huyền sắc mặt đen sì.

Lại năm phút sau…

Mèo con xem quảng cáo trong máy tính dịch cho La Vĩ Huyền đoạn hội thoại giữa hai chú mèo đang đánh nhau.

(Pudding kia là của tao!!).

(Cái rắm! Nó là của tao!!).

(Xin lỗi! Mày đi chết đi!! Tao thực sự muốn ăn nó lắm rồi!!).

(Pudding ngon như vậy nhất định không nhường cho mày!!).

Nghe xong lời dịch của mèo con, La Vĩ Huyền đã hiểu, những con mèo xem quảng cáo không những có thể xem hiểu hình ảnh mà còn nghe hiểu âm thanh, còn có thể hiểu được sự ngon lành của pudding qua lời của lũ mèo trong quảng cáo, có nghĩa là, cho dù là ăn may hay cố ý, sau khi Hỉ Thụy Tư sản xuất ra thực phẩm khiến lũ mèo yêu thích thậm chí điên cuồng, còn cho chúng xem quảng cáo thúc đẩy tiêu thụ hoàn hảo trên TV, còn đối với con người, quảng cáo đó chẳng qua chỉ là đoạn phim nhà quay phim chộp được một lũ mèo đánh nhau mà thôi.

(Món ngon thế nào mà có thể khiến lũ mèo động tay động chân nhỉ?).

Vài ngày sao đó, Kadic và công ty của La Vĩ Huyền bắt đầu hợp tác nghiên cứu và phát triển, hy vọng có thể đạt được bước đột phá mới, quản lý của hai công ty hẹn nhau cuối tuần tiếp tục chiến đấu.

Một đêm trước ngày làm việc cuối tuần ấy của La Vĩ Huyền, mèo con nhận được điện thoại của La Cảnh Linh.

“Mèo con, còn nhớ con đường bỏ nhà trốn đi lần trước nói cho em không?”.

“Nhớ ạ!!!”.

“Tốt lắm! Cuối tuần đến tìm anh Cảnh chơi, cả chị Nhiễm nữa”.

Buổi tối, mèo con hưng phấn đến nỗi không ngủ được, bởi vì Nhiễm Thải Vân ở trong điện thoại nói với mèo con rằng sẽ tặng mèo con một bộ quần áo cơm nắm, La Vĩ Huyền cũng có một bộ.

Buổi tối hôm đó, La Vĩ Huyền nhận một cuộc điện thoại từ ông chủ của Hỉ Thụy Tư.

“La tiên sinh, xin chào, tôi là Lâm Triết Trình, ông chủ của Hỉ Thụy Tư”.

“Chào, có chuyện gì vậy?”.

“Tôi biết quý công ty đã ký hợp đồng với Kadic, tôi có thể trả anh gấp đôi để giải quyết hợp đồng đó, mong anh ký hợp đồng với công ty chúng tôi”.

Lời nói của Lâm Triết Trình không quá khách sáo, công ty của La Vĩ Huyền có danh tiếng, bộ phận lập trình phần mềm rất phát triển, Kadic có La Vĩ Huyền giúp đỡ sẽ vững vàng hơn nhiều, Lâm Triết Trình muốn dùng tiền để mua chuộc La Vĩ Huyền.

Trên thương trường quả thực phải nhìn vào lợi ích, nghĩa khí đôi khi có thể xếp thứ hai, nhưng phải kể đến nhân tình nữa! Nhất định không thể đắc tội với thương hiệu lâu đời, La Vĩ Huyền nói với Lâm Triết Trình, đây là vấn đề nguyên tắc, hy vọng hắn chờ hợp đồng giữa công ty La Vĩ Huyền và Kadic hết hạn lại cân nhắc tiếp.

“Các anh nhất định sẽ thua lỗ! Pudding tôi sản xuất hiện nay có thể kiếm bộn tiền, anh và Kadic hợp tác không có chút triển vọng nào cả”.

“Lâm tiên sinh, năng lực của quý công ty tôi xin phép không đưa ra bình luận, công ty chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm thiết kế, tôi sẽ nhận số tiền thuộc về mình, còn lỗ hay không là chuyện của Kadic, các anh muốn cạnh tranh cũng được thôi, tôi cũng có chuyên môn của mình, chỉ cần anh khiến Kadic lỗ đến nỗi không trả nổi cho tôi, tôi sẽ suy xét đến việc nhận sự ủy thác của anh, nhưng bây giờ trong tay tôi là case của Kadic, tôi cũng phải làm sao cho ổn thỏa tốt đẹp để phô bày thương hiệu của mình, rất tiếc vì không thể đáp ứng yêu cầu của anh”.

Lâm Triết Trình không phục, lại dụ dỗ La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền để hắn nói, không đồng ý nhất quyết là không đồng ý.

Cúp điện thoại, La Vĩ Huyền thở ra, phía sau là một ánh mắt nóng rực.

La Vĩ Huyền ngoảnh lại nhìn mèo con, mèo con ở trên giường dùng ánh mắt sùng bái chăm chú nhìn La Vĩ Huyền.

“Ba bá!! Đẹp trai quá!!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.