Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 17: Chương 17: Thân thế




Vào trong nhà, nhìn xung quanh Vũ Minh chỉ thấy đơn giản vài thứ sinh hoạt hàng ngày, 1 chiếc TV khoảng 30 inch, 1 bộ bàn ghế bằng gỗ, 2 căn phòng ngủ, ngoài ra chẳng còn gì khác

Nhìn thấy Vũ Minh đang nhìn xung quanh, người trung niên kia nhíu mày nói

“Nhà chúng ta khá đơn sơ, không có gì đáng giá thưởng thức đâu”

“Ồ, ta chỉ tò mò chút thôi”

“Mời ngồi” người đàn ông kia nói

“Cám ơn”

“Trà hay cà phê?”

“Nước lọc là được, ta không thích 2 thứ đó” Vũ Minh cười nói

“Được, chờ 1 chút”

Chỉ 1 lát sau người kia liền đi ra, tay mang theo 1 ly nước, người đó ngồi xuống, đưa ly nước đến trước mặt Vũ Minh

Nhìn thấy thế Vũ Minh không khách sáo cầm ly nước lên uống 1 ngụm liền để xuống, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía người kia nói

“Ngài họ Đường?”

“Đúng, ta tên Đường Hiên, còn ngươi?”

“Họ Vũ, tên Minh” Vũ Minh cười nhạt nói

“Nếu ta đoán không lầm, ngươi là con trai Vũ Nguyên đi? Không biết đường đường Vũ gia đại thiếu đến nhà của ta, muốn làm gì? Ta nghĩ Nguyệt Nguyệt không xinh đẹp đến nỗi Vũ thiếu gia phải đích thân tới làm quen chứ?” người đàn ông kia híp mắt lại nói

“Không cần phải giả ngây, có lẽ người khác nghe như thế sẽ tin tưởng lời ngươi nói, rất hợp lý, hợp logic, nhưng từ lúc ngươi mở cửa, ánh mắt ngươi nhìn ta lúc đó, ta liền đoán được ý nghĩ của mình là đúng, không cần trước mặt ta giả ngây thơ” Vũ Minh cười như không cười nhìn Đường Hiên

‘Ồ, ngươi phát hiện, xem ra ngươi so với tin đồn hoàn toàn khác biệt, nói đi, ngươi phát hiện còn những gì?” Đường Hiên cười lạnh nói

“Cũng không có gì, chỉ là vô tình bắt gặp Đường Nguyệt bị bắt, cũng vô tình phát hiện nàng cùng ta có huyết mạch giống nhau, cho nên mới có cuộc nói chuyện lần này, ngươi đừng không tin, ta nói đều là sự thật” nhìn ánh mắt của Đường Hiên, Vũ Minh biết hắn không tin lời mình nói

“Cứ cho là như thế, ngươi đến đây mục đích là gì?” Đường Hiên cười cười nói

“Chỉ muốn làm sáng tỏ thôi, dù sao sống 17 năm qua, ta chưa từng nghe nói có tỷ tỷ hay muội muội nào cả, nhưng sự thật trước mắt khiến ta không thể không tìm hiểu, ngươi nói xem?” Vũ Minh cười 1 cái, sau đó 2 chân vắt chéo, lưng ngửa ra sau dựa vào ghế, ánh mắt nhìn về Đường Hiên như muốn nói “đừng gạt ta, ta biết ngươi nói thật hay nói dối”

“Ngươi đoán được thì thế nào? Nếu ngươi đoán được thì cũng đừng về nữa, dứt khoát để mạng lại đây đi” Đường Hiên dâng lên sát khí nói

“Ồ, muốn giữ ta lại? Ngươi có thực lực đó sao?” Vũ Minh cười nhạt

“Ngươi có thể thoát được sao? Dựa vào tu vi Tụ Huyết cảnh của ngươi, hay là dựa vào tên phế vật lái xe ngay cả Tụ Huyết cảnh cũng chưa tới bên ngoài? Chưa kể…”

Đường Hiên chưa dứt lời liền bị Vũ Minh cắt đứt

“Chưa kể ta đã uống phải độc dược của ngươi đúng không?”

“Ngươi biết?” Đường Hiên hơi bất ngờ hỏi

“Nếu ta đoán không lầm, thứ này hẳn là Tán Lực dịch đi? Người uống vào hẳn là không thể vận dụng chân nguyên lực? Đúng chứ? Hơn nữa, ai nói với ngươi thứ này có thể ảnh hưởng tới ta?”

Vũ Minh cười cười sau đó vận dụng chân nguyên lực vào bàn tay, 1 chưởng đánh ra nổ nát 1 chiếc ghế bên cạnh

Ánh mắt Đường Hiên híp lại, cẩn thận đánh giá Vũ Minh, 1 lúc sau mới nói

“Xem ra ta nhìn lầm, nhưng cho là như thế, với thực lực Tụ Huyết cảnh của ngươi lại làm gì được ta?” Đường Hiên nói xong liền vận lực, xung quanh không khí bắt đầu trở lên nóng bỏng, phát ra từng tiếng nổ lách tách

“Há? Thông Mạch cảnh? Cũng không tệ, nhưng nếu như ngươi thông minh như vậy, tại sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như thế đây?” Vũ Minh cười cười nói

“Ý gì?” Đường Hiên sững sờ nói

“Ta là ai? Vũ gia thiếu gia, ngươi nghĩ ta bên cạnh không có ai bảo vệ sao? Phúc bá, xem kịch nãy giờ cũng vui vẻ chứ? Đến giờ ngài xuất hiện rồi đấy” Vũ Minh cười thần bí nói

Vũ Minh vừa dứt lời, đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện 1 người mặc đồ của võ giả, người này chính là Phúc bá, quản gia của Vũ gia

“Thiên Phúc? Ngươi còn sống?” nhìn thấy vẻ mặt của Phúc bá, Đường Hiên sợ hãi lùi lại 1 bước khó tin nhìn ông ta

“Đúng thế, ta còn sống, nhờ ơn Đào phu nhân mà ta có thể sống đến ngày nay” Phúc bá cười nhạt nói

“Người đáng chết!” Đường Hiên tức giận ra tay, toàn lực 1 chưởng đánh về phía Phúc bá, chỉ là chưa kịp đánh tới liền bị đá bay ra ngoài, Đường Hiên đập vào ghế sau lưng thổ huyết

“Bác, bác không sao chứ” Đường Nguyệt trong phòng nghe lén nãy giờ, lúc nghe lời nói của Vũ Minh làm nàng sững sờ, khó tin, nhưng diễn biến quá nhanh, 2 bên lại đột nhiên đánh nhau, Đường Hiên bị đánh thương té xuống, Đường Nguyệt sợ hãi chạy tới khóc lóc hỏi

“Người…. ngươi là người xấu, đừng có làm hại bác ta, muốn nhắm vào ta thì cứ việc ra tay” Đường Nguyệt tức giận nhìn Vũ Minh, đứng dậy cản trước người Đường Hiên nói

“Ngươi tham dự vào làm gì chứ?” Vũ Minh thở dài lắc đầu, sau đó hắn đột nhiên ra tay, 1 tay nắm vai nàng, tay còn lại bấm pháp quyết sau đó 1 chưởng đánh vào lưng nàng

Đường Hiên thấy Vũ Minh đột nhiên ra tay, khó tin nghĩ “dù sao cũng có tình máu mủ, sao hắn có thể độc ác như thế?”, chỉ là chưởng của Vũ Minh đập vào người Đường Nguyệt lại không khiến nàng bị thương, chỉ khiến nàng không thể vận dụng sức mạnh cùng mất đi khả năng nói chuyện tạm thời. Làm xong hết thảy hắn đỡ nàng ngồi lên ghế

“Yên tĩnh 1 chút đi, ta còn có việc xử lý, đừng gây rối cho ta” Vũ Minh lắc đầu nhìn nàng nói, sau đó quay người lại nói

“Nói 1 chút đi, năm đó xảy ra chuyện gì?”

Không cần nghĩ cũng biết, ngay cả kiếp trước hắn cũng không biết 1 người tên Đường Nguyệt tồn tại, hơn nữa lại cùng hắn chung huyết mạch, nếu không có cố sự mới có quỷ

“Ngươi nên hỏi tên phía sau ngươi, hắn so ta còn rõ ràng” Đường Hiên cười lạnh nói

Vũ Minh nhìn lại phía Phúc bá, ánh mắt toát ra vẻ dò hỏi

“Thiếu gia, phu nhận dặn dò…”

“Nói” Vũ Minh gằn giọng nói, vô tình tỏa ra 1 chút uy áp linh hồn, Vũ Đế uy áp ai có thể chịu? Dù cho là 1 tia cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi

Chỉ thấy Phúc bá đang do dự nhưng đột nhiên sợ hãi nhìn Vũ Minh, 2 mắt đỏ ngầu, cơ thể nổi lên gân xanh đầy người, cả người mồ hôi đầm đìa, chịu không quá 2 giây đột nhiên 2 chân lún sâu xuống nền nhà, thấy vậy Vũ Minh giật mình thu lại uy áp

Cảm nhận được áp lực biến mất, Phúc bá thở ra 1 hơi, chỉ 2 giây thôi nhưng đối với hắn mà nói gần như 2 năm, xém 1 chút nữa ông ta đã lên bàn thở ăn hương rồi, ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh đầy sợ hãi

“Thật xin lỗi, Phúc bá, không sao chứ?” Vũ Minh hơi xấu hổ, nhìn Phúc bá quan tâm nói

“Ta… không sao, ngài… thiếu gia thật… thật… quái vật” Phúc bá đưa tay lên quét đi mồ hôi trên trán nói

Vũ Minh nghe thế mặt đen lại, ta chỗ nào giống quái vật? Ta đẹp trai như vậy, bao nhiêu thiếu nữ muốn cùng ta lên giường, ngươi lại dám nói ta quái vật?

“Thôi, nếu ngài đã biết ta cũng nói thật, dấu diếm bao năm sự tình ta cũng rất mệt mỏi” Phúc bá thở dài nói

“Năm đó Đào phu nhân cùng Vũ Nguyên tướng quân là thanh mai trúc mã, 2 người tình cảm rất sâu, thời đại học hai người đã đính hôn, chỉ chờ tốt nghiệp là sẽ cưới!”

“Nhưng năm đó trong 1 cuộc thi đấu, Vũ tướng quân bị 1 con rắn khổng lồ cắn phải, chất độc tuy không khiến Vũ tướng quân mất mạng, nhưng lại khiến hắn bị ảo giác nặng, sau đó, tướng quân gặp được Đường Nhược Vũ tiểu thư, hắn tưởng rằng đó là Đào phu nhân, sau đó…. ngài ấy… làm chuyện thiếu nhi không nên xem”

Nghe tới đây Vũ Minh trán đầy hắc tuyến, cái gì mà làm chuyện thiếu nhi không nên xem? Ở đây có ai là thiếu nhi sao? Tuy thế nhưng hắn vẫn im lặng nghe tiếp

“Sau đó Đường tiểu thư không dám nói với người khác, 1 thân 1 mình lặng lẽ rời đi, khi đó Đào phu nhân đã mang thai ngài cho nên Đường tiểu thư không dám tìm Vũ tướng quân nói sự thật”

“Chỉ là cuộc sống thay đổi nhanh chóng, Đường tiểu thư bị 1 tên thiếu gia của Thiên gia nhìn chúng, muốn lấy nàng làm vợ, Đường tiểu thư bị gia đình ép đành phải chấp nhận, nhưng khi lấy nàng về, 1 tháng sau người kia phát hiện Đường tiểu thư đã mang thai 2 tháng, hắn tức giận sai người đem nàng giết chết, lúc đó ta là 1 thành viên họ hàng xa của Thiên gia, trong gia tộc chịu đủ loại sỉ nhục, ta chịu không được, lấy trộm công pháp trấn tộc của Thiên gia, trên đường gặp Đường tiểu thư, sau đó nổi lên thiện tâm cứu nàng đi”

“Chúng ta trốn thoát được, tránh né hơn 3 tháng liền gặp phải Đường Hiên, hắn ta là anh của Đường tiểu thư, thế là ta cùng hắn đưa Đường tiểu thư trốn đến 1 nơi an toàn”

“Nhưng thói đời chớ trêu, trong lúc vô tình ta để lộ bí mật của nàng, khiến cho Đào phu nhân tìm tới cửa hỏi tội, lúc đó vì bảo vệ 2 người họ ta liền giao dịch với Đào phu nhân, chỉ cần thả 2 người họ ta sẽ thề làm ngươi hầu cho Vũ gia đến chết, cùng với Thiên gia trấn tộc công pháp, lúc đó Đào phu nhân mới đồng ý thả 2 người họ”

“Vài tháng sau đó, thiếu gia ngài ra đời, Vũ gia mở tiệc lớn, đêm đó Đào phu nhân trong lúc mê mang đã tiết lộ bí mật của Đường tiểu thư dẫn tới Đào gia tức giận, âm thầm phái người đi giết họ, nhưng không hiểu làm sao Thiên gia cũng biết tin này, phái người tới đuổi giết, họ nghĩ lúc đó ta cứu Đường tiểu thư vì mê luyến sắc đẹp của nàng”

“Khi Thiên gia cùng Đào gia đánh tới, Đào phu nhân đột nhiên xuất hiện, ra lệnh cho người Đào gia cản lại Thiên gia, cứu đi Đường tiểu thư, nhưng trong cuộc chiến Đường tiểu thư bị dính 1 đao, khi thoát khỏi, nàng bị sinh non, sinh ra Đường Nguyệt nàng đã rất nguy kịch, sau đó nàng và Đào phu nhân nói rất nhiều thứ, nhưng 1 lúc sau nàng liền chết mất”

Nói đến đây Phúc bá có chút bi thương

“Ngươi nói láo! Rõ ràng Đào Nguyệt Nhi mụ ta trả thù Đường Nhược Vũ, ngươi rõ ràng là bịa chuyện” Đường Hiên tức giận nói, nhưng thương thế lại khiến hắn không thể động

“Ta biết ngươi không tin, năm đó ta cũng nghĩ nếu như sau này có duyên gặp lại, nếu vì hiểu lầm mà dẫn tới tương tàn thì rất đáng tiếc, nên năm đó ta âm thầm thu hình lại toàn bộ” Phúc bá lắc đầu nói, sau đó trong tay liền xuất hiện 1 viên bi tròn, ném xuống đất, hình ảnh hiện ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.