Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 171: Chương 171: Phần thường? Ngươi đùa ta sao?




Vừa đi ra ngoài, xung quanh liền biến đổi.

Cái căn phòng trọng lực kia ngay lập tức liền biến mất, khung cảnh xuất hiện lại như lúc ban đầu.

Khác biệt là phía trước có 1 con đường dẫn đến 1 cánh cửa đang đóng lại ở bên trái.

Vũ Minh tiến lên, mở ra cánh cửa.

Nhất thời cả đám đều che mắt lại, bởi vì bên trong ánh sáng phát ra khiến họ rất khó nhìn thấy.

Chờ 1 lúc họ mới bỏ tay xuống, nhìn trước mắt khung cảnh, đám người đồng loạt ngẩn người.

Bởi vì bên trong toàn bộ đều bị màu vàng óng ánh bao phủ.

Tất cả đều được làm bằng vàng.

Loại kia phát ra ánh sáng không giả được.

Nơi nàng vàng thật sự là nhiêu lắm.

Tượng, đồ gia dụng, trang sức… đều có cả.

Đám người nhìn nhau 1 chút không biết nên nói cái gì. Thứ này đáng giá thì đáng giá thật đấy, nhìn qua nếu dùng toàn bộ chỗ này đổi lấy tiền cũng có trên vào chục tỷ đồng liên bang.

Nhưng là…

Con mẹ nó họ không muốn a.

Thứ này có tác dụng gì? Chờ họ chết ở đây rồi chôn theo sao?..

Đùa à?.

Họ là võ giả, mặc dù đối với mấy chục tỷ cũng rất động tâm, nhưng là tình hình bây giờ nó đối với họ có tác dụng quái gì? Chờ gặp kẻ địch lấy thứ này mua mạng sao?.

“A Linh, đây là ngươi nói phần thưởng?”. Vũ Minh khóe miệng giật giật.

“Phải”. A Linh giọng nói lạnh như băng vang lên.

“Thứ này có tác dụng quái gì?”.

“Đan dược đâu? Vũ khí đâu? Toàn là hoàng kim, làm được cái gì?”.

“Phía bên phải 15 mét, dưới 1 cái bình tròn”. một giọng nói vang lên trong đầu Vũ Minh.

“Vũ Duệ?”. Vũ Minh sửng sốt.

“Không phải ta thì là ai? Phía bên phải 15 mét, dưới cái bình tròn, có thứ ta cần”. Vũ Minh không kiên nhẫn nói.

“Ta nói không phải cái này, chẳng phải không gian ở đây bị cấm bế sao? Ngươi làm sao biết được tình hình nơi này?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi..

“Nói nhảm, ta đường đường cai quản cả 1 thế giới, nho nhỏ cấm bế không gian liền muốn cản ta? Buồn cười”. Vũ Duệ tức giận nói.

Vũ Minh nghe thế hơi hiểu ra, cũng không tiếp tục tranh cãi mà hướng về phía đó đi tới, lật lên chiếc bình. Chỉ thấy ở đó có 1 nhánh cây đen thui đang nằm trơ trọi ở đó.

“Đây là cái gì?”. Vũ Minh khó hiểu hỏi.

“Một nhánh của thế giới thụ”. Vũ Duệ đáp.

“Thế giới thụ? Ngươi đùa ta sao? Chưa nói tới thế giới thụ không phải cái này màu sắc, nó cũng làm sao có thể nhỏ như này”. Vũ Minh không tin.

Hắn chứng kiến qua thế giới thụ hình thành, thế giới tạo nên. Làm sao có thể thứ này là nhánh cây thế giới thụ?.

“Không phải như ngươi nghĩ. Đây thật là nhánh thế giới thụ, mỗi nhánh cây là 1 tinh vực, 1 chiếc lá là 1 tinh cầu. Trái đất trước kia từng hủy diệt qua, cho nên lá cây tàn lụi rơi xuống. Sau đó héo tàn lại thành như này”. Vũ Duệ giải thích.

“Làm sao có khả năng, trước kia ta từng hủy diệt biết bao tinh vực, làm sao cũng không thấy được 1 cái?”.

“Với trí tuệ của ngươi, ta rất khó giải thích cho ngươi hiểu. Thứ này liên quan tới sinh mệnh pháp tắc, dù cho ngươi nắm giữ 1 thế giới, nhưng mức độ hiểu biết của ngươi đối với sinh mệnh quy tắc cực kỳ nhỏ bé, cho nên nói ngươi cũng không hiểu”. Vũ Duệ nói.

“Vậy được rồi, thứ này có tác dụng gì? Sinh mệnh lực không có, pháp tắc cũng trôi sạch, ngươi lấy nó làm gì?”.

“Ngươi chỉ cần biết nó đối với thế giới có tác dụng là được, giải thích cho ngươi rất phí thời gian”. Vũ Duệ không kiên nhẫn nói.

“...”.

Vũ Minh rất muốn chửi lên, nhưng là vẫn kìm lấy.

Thứ này đối với thế giới có tác dụng, vậy thì cứ ném cho hắn tốt. Dù sao nhìn thế nào hắn cũng không thấy thứ này đối với thực lực của mình có tăng trưởng, chẳng khác gì hàng phế thải.

Những người khác thì đi xung quanh tìm kiếm, cũng chẳng thấy thứ gì đáng giá cả. Có 1 vài thứ vũ khí bằng vàng, nhưng là…

Mẹ nó ngay cả phàm khí cũng không bằng, bảo họ dùng thế nào? Thứ này ngoài trang trí cho đẹp mắt thì làm được cái gì?.

“Vũ Duệ, ta có thể mang bất kỳ thứ gì vào thế giới sao?”. Vũ Minh hỏi.

“Đúng, nhưng cần thế giới bản nguyên làm năng lượng tiêu hao, ngươi muốn mang những thứ này vào đó tốt những đừng nghĩ, ta không nhận rác rưởi”. Vũ Duệ lạnh lùng nói.

Vũ Minh nghe thế khóe miệng giật giật, cũng bỏ luôn cái ý nghĩ này.

“Mời trong vòng 10 phút chọn lựa xong phần thưởng, sau 10 phút cánh cửa sẽ vĩnh viễn đóng lại”. A Linh âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Làm sao cảm giác cái trí năng sinh mệnh này giống như có mang theo cảm tình trong lời nói đâu?” Vũ Minh thầm nghĩ.

Chẳng qua hiện tại cũng không phải lúc nghĩ cái này, hắn nhanh chóng đi xung quanh nhìn, giống như những người khác, chẳng thấy được thứ gì đang lấy.

Nhìn qua 1 số châu báu, nhìn thấy 1 đống to bằng bàn tay hồng ngọc bảo thạch, nghĩ nghĩ 1 chút, liền nhặt lên 5 viên bỏ vào balo, dù sao thứ này cũng khá là hiếm, chờ ra khỏi đang mang về xem như quà du lịch cũng không tệ lắm.

Bất chợt nhìn thấy có vài viên ngọc lục bảo, lại có 1 chút Sapphire, trùng hợp là tất cả đều có 8 viên, cũng chỉ có 3 loại đá quý này, hắn nhíu mày 1 chút suy nghĩ rồi nói.

“Các ngươi mang hết những thứ này ra ngoài”. Vũ Minh chỉ vào đống đá quý nói, sau đó hắn liền nhặt lên 3 viên hồng ngọc bảo thạch còn lại bỏ vào balo.

“Không phải đâu, thứ này mặc dù đáng tiền, nhưng cũng không cần thiết phải lấy chứ? Ngươi cũng đâu có thiểu số tiền này?”. Lâm Dũng kỳ quái hỏi.

“Không biết, chỉ càm giác thứ này mang theo có tác dụng”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“Vậy được rồi”. Lâm Dũng gật đầu nói, sau đó liền đi tới nhặt mấy thứ còn lại lên.

Đám người cũng không có nói gì, dù sao cũng chỉ là 1 ít đá quý, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, mang theo cũng không chiếm diện tích balo là mấy.

Sau khi xong, đám người đều đi ra ngoài.

Kết thúc 10 phút, cánh cửa liền biến mất, hòa tan vào cùng bức tường, con đường dẫn tới cánh cửa cũng đổ sập rơi xuống dưới dòng dung nham nóng bỏng tan biến mất.

“Đi thôi”. Vũ Minh nhìn đám người nói.

“Khoan đã, sao không hỏi cái kia A Linh xem nên đi nơi nào?”. 1 tên kỳ quái nói.

“Đó là trí năng, làm việc theo lệnh, hơn nữa ngươi nghĩ nó sẽ chỉ sao?”. Lâm Dũng trừng mắt nói.

“Đừng tranh cãi, đó là trí năng, vị trí của nó nằm ở đâu đó, chúng ta chỉ khi vào trong cửa ải giống như cửa thứ nhất thì mới kích hoạt nó lên thôi. Dù cho có gọi, ngươi nghĩ nó sẽ nói sự thật sao? Đừng quên nơi này là nơi nào, tự hành tìm tòi đi”. Vũ Minh không quay đầu lại nói.

Đám người nhìn nhau 1 chút liền đi theo.

Con đường này cũng không dài, bởi vì nó đã bị chặn đứt.

Đi được 1 đoạn họ liền thấy đoạn đường phía trước biến mất, giống như bị cái gì đó phá hủy, hoặc bị động đất làm gãy mất.

Phía trước chỉ có 1 vũng đầm lầy nham thạch, cảm nhận được cái mùi khí thiêu đốt, nóng chảy của nó, Vũ Minh khẽ nhíu mày.

Phía trước đó là 1 cái hang động.

Đáng tiếc con đường đã bị phá hủy, trừ khí có thể bay, nếu không họ chắc chắn không đến được đó.

Nhìn quanh cũng không có nơi nào để đi, rốt cuộc đường đi ở đâu?.

Đúng lúc này, nham thạch bắt đầu sôi trào, bốc lên từng tia bọt khí nóng bỏng nổ lốp bốp.

Đám người khẽ lùi lại 1 chút.

Ngay sau đó liền chứng kiến lấy 1 người nham thạch khổng lồ từ dưới nền dòng nham thạch nóng bỏng đứng lên, trên ngực có 1 hình xăm kỳ quái đặc biệt sáng bóng.

“Chạy đi”. Vũ Minh thấy thế vặn 1 chút cổ nói.

“Chạy mau”. Lâm Dũng hét lớn.

Đám người bừng tỉnh, toàn bộ quay đầu lại chạy.

Phía sau người nham thạch khổng lồ giận giữ hét lớn 1 tiếng, bàn tay cho xuống dưới dòng dung nham, cầm lên 1 viên đá lớn đang nóng chảy ném về phía đám người Vũ Minh.

Thoáng cái liền chặn đường rút lui của họ.

Vũ Minh đột phát tăng tốc, vượt qua đám người chạy lên trước, sau đó bàn tay đan lại với nhau thành 1 cái bàn đạp nhìn đám người hét lớn.

“Nhanh lên”.

Lâm Dũng không chút do dự gia tốc, sau đó bàn chân đạp vào tay Vũ Minh, Vũ Minh dùng lực hất hắn bay lên, bay qua viên nham thạch khổng lồ kia.

Lần lượt từng người, từng người được Vũ Minh giúp nhảy qua khổng lồ viên nham thạch.

Người nham thạch khổng lồ cách Vũ Minh cũng chỉ còn có hơn 30 mét, ngay lúc này, Vũ Minh đột nhiên nhảy lên.

“Bách Bộ Chấn Cước”. Vũ Minh dùng 1 chiêu thức làm đòn bảy trực tiếp để hắn nhảy lên trên cao thêm vào mét, vượt qua độ cao của viên nham thạch.

Lúc này người nham thạch khổng lồ đang đưa tay ra muốn tóm lấy hắn, Vũ Minh không chút do dự, trực tiếp quét chân 1 cái.

“Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”.

Từ trên không dùng chiêu này, trực tiếp khiến Vũ Minh có lực đẩy về phía sau.

Chiêu thức cách không đánh về phía người nham thạch cản hắn lại được vài giây.

Vèo.

Vũ Minh nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, sau đó tiếp tục chạy lên.

Phía sau, khổng lồ người dung nham nổi giận gầm lên 1 tiếng, sau đó nó đột nhiên hòa tan cùng với dòng dung nhàm.

Ngoảnh mặt lại phía sau, thấy nó đột nhiên biến mất, đám người dừng lại bước chân nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, Vũ Minh cảm thấy dưới chân đột nhiên trở lên nóng rực. Hắn khẽ biến sắc, không chút do dự đảo người 1 cái chạy ra xa.

Ngay chỗ vừa rồi xuất hiện 1 bàn tay cực lớn, đó là của người nham thạch kia.

“Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Minh không chút do dự liền lập tức ra đòn.

Lâm Dũng mấy người phía sau giật mình 1 cái, sau đó đồng loạt tấn công.

Ầm ầm ầm.

Từng đợt chiêu thức tiếp xúc với bàn tay của người nham thạch khổng lồ, phát ra từng âm thanh trầm thấp, những mảnh vỡ trên tay như là da thịt của người khung lồ nham thạch văng ra ngoài bay tán loạn.

Nó đau đớn gào lên 1 tiếng, rụt lại cánh tay. Sau đó lại dùng cả thân thể đứng dậy.

Đột nhiên nó há mồm hít lấy 1 hơi cực lớn.

Vũ Minh biến sắc.

“Chạy mau”.

Không cần hắn nói, đám người cũng biết không chạy chỉ có con đường chết.

Thoáng cái, từ trong miệng nó phun ra 1 dòng dung nham, giống như cái súng phun nước bắn về phía đám người Vũ Minh.

Mặc dù khoảng cách giữa họ và người khủng lồ nham thạch này có tới hơn 30 mét xa, nhưng là nó phun ra dòng dung nham kia trực tiếp phóng ra ngoài hơn 25 mét.

Kém chút đem đám người Vũ Minh nướng thành than.

Người khủng lồ nham thạch vừa đuổi vừa phun, rất nhanh mấy người Vũ Minh liền đã đến đường cùng.

“Leo lên trên”. Vũ Minh hét lớn.

Bên trên là cái hố mà đám người rời bỏ nơi đám kiến săn mồi mà nhảy vào.

Sau khi đám người chui vào trong, liền thấy 1 ngón tay đỏ rực cực lớn chui vào sau họ.

Đám người giật nảy mình, trong lòng thầm lo lắng, thứ này có hay không trực tiếp phá động, chôn sống bọn họ?.

Đáng tiếc họ suy nghĩ quá xa.

Bởi vì rất nhanh ngón tay kia liền rút lại, sau đó là tiếng gầm tức giận của người khủng lồ nham thạch, kèm theo đó là tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng đi xa.

Biết được thoát khỏi nguy hiểm. Đám người thở phào nhẹ nhõm.

“Cái thứ kia rốt cuộc có phải hay không làm từ dung nham? Mẹ nó chứ ta quyền lực có trên 10 tấn mà đánh nó chẳng chút xi nhê”.

“Làm như mình ngươi nhỉ? Ta quyền lực có trên 12 tấn đây”.

“Có lẽ là ma pháp trận văn đi”. Vũ Minh lên tiếng.

“Trận văn? Có phải là cái thứ sáng sáng khắc họa trên ngực nó không?”. Lâm Dũng bừng tỉnh hỏi.

“Có lẽ thế, ta đối với ma pháp cũng không phải quá mức rõ ràng”. Vũ Minh đáp.

Hắn thật đối với ma pháp không có hiểu quá rõ, bởi vì hắn kiếp trước cũng là 1 tên võ giả, mà không phải pháp sư.

Còn những người trên trái đất cũng chỉ là hiểu trên khái niệm cơ bản, biết được pháp sư làm được những gì mà thôi.

Trên thực tế những người có thiên phú trở thành pháp sư, toàn bộ đều là tu luyện theo con đường võ giả, dị năng, nói đúng hơn là nguyên tố họ chưởng khống chỉ mạnh hơn người khác 1 chút mà thôi.

Với lại pháp sư cách tu luyện, họ hoàn toàn không có điển tịch ghi chép, cũng không có cách nào tu luyện.

“Bây giờ thế nào? Chẳng lẽ bị vây chết ở đây?”.

“Không biết, thần thức không cách nào xuyên thấu qua bức tường xem xét bên ngoài, không biết nơi này hình thanh từ thứ quỷ gì nữa”.

“AAAAAAAAA, đáng chết”.

“Chuyện gì?!”. đám người cả kinh nhìn lại.

Chỉ thấy tên kia bàn chân đôi giày đạp phải dung nham, hắn nhanh chóng cởi ra, kém chút đem bàn chân hắn nướng thành giò heo quay.

“Ha ha ha”.

“Cười cái quỷ”.

“Khoan đã”. Vũ Minh đột ngột đứng dậy, sau đó tiến tơi nơi tên kia vừa đứng.

Bàn tay hắn chạm vào vách tường, sau đó bàn tay vẫn còn đặt trên bức tường, chậm rãi di chuyển ra xung quanh.

“Nơi này hình như thiếu đi thứ gì đó”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.