Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 5: Chương 5: Nghe không hiểu tiếng người sao?




Ra khỏi cổng trưởng, cảm giác trong cơ thể mình bị móc rỗng như vậy, cơ thể chân nguyên lực hao gần như không còn, hắn khá mệt mỏi. Vũ Minh hiện tại không biết nên đi đâu, bình thường giờ này hắn là ở trong lớp ngủ, nhưng bây giờ hắn trọng sinh, lại gặp phải việc ngay tại cửa lớp, tâm tình hiện tại rất kém cỏi, nhìn phía bên đường, bảng hiệu 4 chữ Thiên Nhai Hải Các đập vào mắt hắn, kiếp trước hắn từng có nghe tiếng của nơi này, rất thần bí, suy nghĩ 1 chút hắn liền đi tới

Tìm 1 nơi yên tĩnh tại lầu 2 gần cửa sổ, hắn cầm lên menu xem, liếc mắt qua chỉ những thứ thức uống bình thường, cao cấp 1 chút là những thứ có thể tăng cao tố chất thân thể, nhưng hiệu quả rất thấp, đang suy nghĩ nên chọn cái nào thì phía dưới menu có 2 thứ hấp dẫn ánh mắt của hắn

“Phục vụ”

“Xin hỏi ngài uống gì?” 1 nữ nhân viên tiến tới, phi thường lễ phép hỏi

“1 phần Thiên Linh Quả, 1 phần Băng Hỏa tửu” Vũ Minh nhàn nhạt nói

“Ngài chắc chắn? Có thể ngài không biết, 2 thứ này phân tách ra có thể sử dụng, nhưng 2 thứ kết hợp lại nếu không có tu vi Tụ Huyết tầng 5 sẽ có thể bị thương”

Giọng nói của phục vụ viên khá ngạc nhiên, không phải 2 thứ này có bao nhiêu quý hiếm, giá cả đắt đỏ cỡ nào, mà là rất ít người chọn 2 thứ này cùng 1 lúc. Thiên Linh Quả còn dễ nói, vấn đề mấu chốt là kết hợp với Băng Hỏa tửu, 2 thứ kết hợp sẽ sản sinh ra năng lượng bạo động trong cơ thể, tu vi ít nhất Tụ Huyết cảnh tầng 5 trở lên mới dám sử dụng, chỉ có Tụ Huyết tầng 5 cơ thể mới đủ mạnh để hấp thu 2 thứ này cùng 1 lúc, tu vi thấp trừ khi học tập luyện thế pháp quyết nếu không rất dễ bị thương, có khi gây nên năng lượng bạo phát ảnh hưởng đến cơ thể cũng không chừng, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy Vũ Minh không có khả năng là Tụ Huyết tầng 5 cao thủ, nhìn cơ thể mảnh mai của hắn cũng không giống là 1 người từng tu luyện luyện thể công pháp, xuất phát từ tôn chỉ “khách hàng là thượng đế”, sợ Vũ Minh không biết nên nàng mới nhắc nhở người trẻ tuổi trước mặt

“Ta biết, cứ mang lên đi” Vũ Minh lạnh băng đáp lại

“Được, ngài chờ 1 chút” phục vụ viên cũng không hỏi nữa, quay người đi về phía đại sảnh

Lúc này điện thoại của hắn vang lên, nhìn 1 chút hắn liền nghe máy

“Chuyện gì?”

“Không phải đâu, ngươi trốn học?” giọng nói bên kia đầy bất ngờ

“Rất lạ sao?” Vũ Minh chỉ cười nói

“Ha ha, không lạ, nhưng ngươi trốn tiết của Vũ Tiểu Phụng Vũ tú bà, ngươi không sợ nàng đánh ngươi 1 trận?”

“Trốn cũng trốn rồi, có thay đổi được gì sao?” Vũ Minh ngược lại hỏi

“...Ngươi trâu bò” phía bên kia nghẹn 1 hồi mới nói ra

“Không đùa, ngươi gọi ta có việc gì?”

“Ngươi đang ở đâu?”

“Thiên Nhai Hải Các”

“Ngươi….ngươi trốn tiết Vũ tú bà, còn dám tại cổng trường lắc lư? Ngươi lá gan từ khi nào như thế lớn?” giọng nói bên kia đầy khó tin

“Bớt nói nhảm, có gì mau nói” Vũ Minh cười nói

“Ngươi chờ chút, ta tới đó ngay” phía bên kia nói xong liền cúp điện thoại

“Tên này…” nhìn đối phương cúp điện thoại, Vũ Minh cười lắc đầu, lúc này phục vụ viên đi tới, mang lên 2 thứ hắn vừa gọi

“Băng hỏa tửu cùng Thiên Linh quả của ngài đây, mài chậm dùng” nói xong liền quay người rời đi

Vũ Minh nhìn về phía bàn, Thiên Linh quả hắn kiếp trước ở trái đất từng thấy, cũng có dùng qua 1 lần, vào vũ trụ rồi thứ này lại chưa từng dùng lại, còn Băng Hỏa tửu thì chưa dùng bao giờ, hắn nhìn vào bên trong ly rượu, màu đỏ như máu, phía trên phủ lên 1 lớp xanh xanh, vài miếng băng vụn.

Hắn cầm Thiên Linh quả, bỏ vào trong Băng Hỏa tửu, rất nhanh thiên linh quả liền bị hòa tan hoàn toàn, nhìn sơ qua còn tưởng rằng ly rượu này là axit nồng độ cao, hắn cầm lên ly rượu, khẽ uống 1 ngụm, chỉ cảm thấy 1 luồng nóng lạnh từ cổ họng chảy xuống bụng, mỗi nơi đi qua đều như 2 đầu trâu đực lao vào nhau như thế điên cuồng, đối với tu vi thấp mà nói khả năng có thể bị thương, tuy hắn chỉ có tu vi Tụ Huyết tầng 1 nhưng cơ thể hắn có thể sánh ngang Tụ Huyết cảnh tầng 8 đỉnh phong, vũ trụ nhỏ trong cơ thể hắn không ngừng phun trào năng lượng tẩm bổ cơ thể hắn mỗi giây, nếu không hắn cũng không có khả năng vận dụng bí pháp tăng cao thực lực xong, ngoài thoát lực ra chẳng còn gì khác.

Nếu là bình thường không trọng thương cũng mất nửa cái mạng. Cảm nhận trong cơ thể 2 đoàn nóng lạnh kết hợp, như đang nằm phơi nắng trên bãi biển, gió biển thổi nhẹ vào người, cơ thể lại được mỹ nữ bôi kem chống nắng, massage bóp vai như thế, cảm giác kia đơn giản là quá sung sướng

“Rượu ngon” chỉ uống 1 ngụm hắn đả cảm giác thoải mái toàn thân, không những hồi phục chân nguyên lực còn tẩm bổ cơ thể, quả nhiên là thứ tốt, người chế ra rượu này thật thiên tài

Vũ Minh lại cầm ly rượu lên thưởng thức, trên mặt vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự hưởng thụ, quản lý Thiên Nhai Hải Các lúc đầu cũng chú ý thấy Vũ Minh chọn Thiên Linh quả cùng Băng Hỏa tửu, cho là hắn uống vào sẽ bị thương, không nghĩ tới Vũ Minh không những chẳng có chuyện gì, hơn nữa ánh mắt kia nói cho hắn biết, Vũ Minh đang hưởng thụ

“Không đơn giản” người quản lý khẽ nhếch miệng lẩm bẩm

Khi hắn đang thưởng thức ly rượu, từ trên cầu thang đi lên 1 người thanh niên đi lên, hắn nhìn xung quanh, thấy Vũ Minh hắn liền đi tới

“Ngươi thật không sợ a, Vũ tú bà mà xuất hiện tại đây thì ngươi thật xong đời” người thanh niên kia đi tới liền ngồi xuống nói

“Ngươi thật nhiều chuyện, có gì mau nói” Vũ Minh cười mắng, người thanh niên trước mặt là Lâm Dũng, bạn chí cốt của Vũ Minh, người duy nhất thật coi hắn là bạn, là người rất nghĩa khí, trọng tình nghĩa

“Được rồi, chuyện lần trước ngươi nhà ta, ta điều tra được rồi” Lâm Dũng nhìn Vũ Minh nói

“Chuyện lần trước? À, nói đi” Vũ Minh lục tìm ký ức, nhớ tới kiếp trước hắn có nhờ Lâm Dũng điều tra 1 người con gái

“Nàng tên Tô Ánh Tuyết, 17 tuổi, Nam Thiên học viện, thuộc Bắc viện, ban 2, xếp thứ 3 trên bảng hoa khôi Nam Thiên học viện, thành tích học tập xuất sắc, tư chất khá cao, hiện tại đã là Tụ Huyết cảnh tầng 3, gia đình đời đời làm thương nghiệp, thế hệ này nàng là người có tư chất cao nhất Tô gia, tương lai có khả năng thành tựu Thông Mạch cảnh đỉnh cao” dừng lại 1 chút Lâm Dũng nói tiếp

“Tuy nhiên hiện tại Sở gia đang gây áp lực cho Tô gia, ép Tô gia gả Tô Ánh Tuyết cho Sở Tề nhưng Tô gia không đáp ứng nên hiện tại bị chèn ép rất căng thẳng”

“Không phải ta nói ngươi, tuy ta và ngươi trước giờ có chút ỷ thế hiếp người, nhưng cũng chưa từng làm chuyện nhân thần công phẫn nào, ngươi nhờ ta điều tra nàng, không phải có ý định gì với nàng chứ?” Lâm Dũng nghiêm túc nhìn Vũ Minh, ánh mắt sắc bén không còn vẻ bất cần đời như lúc bình thường

“Ta thích nàng” Vũ Minh chỉ nhàn nhạt nói

“What?” Lâm Dũng trợn mắt nhìn về phía Vũ Minh, khó thể tin câu này từ miệng hắn phát ra

“Ngươi biểu tình này là thế nào? Ta thật thích nàng, không phải như ngươi nghĩ” Vũ Minh cười khổ nói

“Ta….ta còn tưởng ngươi muốn làm gì nàng đây! Báo hại ta lo lắng 1 hồi” Lâm Dũng nhẹ thở ra, hắn tuy là bạn chí cốt của Vũ Minh, nhưng nếu Vũ Minh thật dám làm gì đó mờ ám với Tô Ánh Tuyết, hắn thật sẽ tuyệt giao với Vũ Minh

“Vũ đại thiếu gia, không ngờ đường đường Vũ gia thiếu chủ nhân lại phải lòng 1 cô gái, hơn nữa còn là con của 1 thương nhân, ha ha, ngươi không sợ gia đình ngươi ngăn cản?” Lâm Dũng cười đùa nói

“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, giúp ta phái người bảo vệ nàng 24 / 7, ta thiếu ngươi 1 nhân tình” Vũ Minh nghiêm túc nói với Lâm Dũng, không phải hắn không thể phái người bảo vệ Tô Ánh Tuyết, mà chỉ sợ Vũ gia biết được, những con cháu trong dòng họ lại kiếm chuyện không đâu, hắn tuy không sợ, nhưng nếu như họ tìm Tô Ánh Tuyết phiền phức, hắn không muốn thấy đó xẩy ra

“Nhân cái gì tình, ta và ngươi cần khách sáo vậy sao? Được, ta sẽ an bài người bảo vệ nàng, đảm bảo ở Nam thành, không ai có thể động nàng 1 sợi tóc” Lâm Dũng gật đầu đáp ứng

Đúng lúc này, đột nhiên 1 thanh âm vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của 2 người

“Ây da, ta tưởng là ai, hóa ra là Vũ gia đại thiếu cùng Lâm gia Lâm Dũng, 2 người các ngươi trốn học? Không sợ học viện tìm gia trưởng các ngươi nói chuyện sao?”

“Ta và Vũ Minh thế nào, liên quan gì đến Sở gia các ngươi? Hơn nữa Sở Ngọc tiểu thư, với địa vị cùng số tiền sinh hoạt hàng ngày của ngươi, ngươi có thể tiêu phí nổi ở đây sao?” Lâm Dũng cười mỉa mai nói

“Đúng nha, ta tiêu phí không nổi, không phải còn Lâm gia các ngươi sao? Sở Ngọc không tức giận chỉ cười nhạt

“Có ý gì?” Lâm Dũng có chút không hiểu, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu, từ phía sau Sở Ngọc đi tới 1 tên thanh niên

“Lâm Dũng, gia tộc đưa ngươi vào Nam Thiên học viện là để ngươi học tập cho giỏi, không phải suốt ngày lêu lổng chơi bời, hơn nữa ngươi đi cùng ai không nói, lại đi cùng Vũ gia tiểu tử này, ngươi không mất mặt nhưng Lâm gia chúng ta mất mặt” tên thanh niên kia đi tới, liếc nhìn Vũ Minh cùng Lâm Dũng nói

“Lâm Phong, bớt tại chỗ này nhảm, cút” Lâm Dũng tức giận nói

“Ô kìa, ta là Lâm gia người, con trai tộc trưởng, thiếu chủ Lâm gia, ngươi chỉ là con của nhị bá, không có thực lực, suốt ngày chơi bời, lại dám nói như vậy với đại ca của ngươi sao? Quả nhiên cha nào con nấy, cái hay không học toàn học cái xấu” Lâm Phong cười giễu cợt

Lâm Dũng tức giận không kiềm chế nổi, đang muốn hướng khuôn mặt của Lâm Phong đánh tới thì bị Vũ Minh cản lại

“Lâm Dũng, không nên tức giận, tức giận với ai chứ tức giận với 2 con chó điên, không đáng”

“Ngươi mắng ai đó?” Lâm Phong mắt như phun lửa nhìn về phía Vũ Minh, Sở Ngọc mặt cũng đầy lạnh giá nhìn hắn

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Cũng đúng, súc sinh sao hiểu ngôn ngữ nhân loại” Vũ Minh chỉ cười nhạt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.