Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 17: Chương 17: Oan Gia Ngõ Hẹp




Ở những khu chung cư cũ của Hà Nội, tất cả các gia đình đều muốn nhanh nhanh chóng chóng tống khứ các hộp giày, thùng các tông, két nước ngọt rỗng ra bên ngoài, hòng thêm được chút diện tích ít ỏi cho căn nhà, khiến cho cầu thang chung ngày càng trở nên chật hẹp. Tôi có phần lo lắng đống đồ trên tay mình sẽ va phải người đó, bèn nói: “Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút.”

Người đó đứng thẳng dậy, quay đầu lại. Tôi đột nhiên thấy biết ơn đống tài liệu trên tay mình, vì đã dựng lên một tấm bình phong ngăn cách tôi và người hàng xóm trẻ này.

Ánh mắt của anh dừng lại trên tay tôi, anh nhíu mày, hỏi: “Vết thương trên tay em khỏi hẳn chưa, sao cầm nhiều đồ thế?”

Khi tôi định thần lại được, bát canh đậu phụ đã bị đổ, may mà cốc giấy nhẹ, trời cũng rất lạnh, nên dù bị canh đổ lên người, tôi cũng không có bất kì cảm giác gì cả, chỉ có điều trông vô cùng lôi thôi lếch thếch, lại còn phải gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh nữa, giống như ngày hôm đó, trên sân thượng của kĩ viện ở Changga, lúc anh đuổi tôi đi.

Lâm chìa tay ra, như thể muốn đỡ tôi. Tôi vội xua tay, nói: “Không sao.” Tôi quên mất ngoài canh đậu phụ, trên tay tôi còn có một túi táo. Vừa xua tay, chỗ táo trong túi rơi cả ra ngoài, lăn lông lốc khắp nền đất, có mấy quả va vào đống đồ linh tinh chất đống bên tường, phát ra tiếng động rất lớn.

Một giọng nói vang lên phía sau anh: “Lâm, vứt rác nhanh lên còn vào nhà, em đóng cửa đây này.” Ngay sau đó, một cô gái thò nửa người ra khỏi cánh cửa, suýt chút nữa tôi đã bị vẻ đẹp của cô ta làm cho lóa mắt. Đúng là mĩ nhân, thân hình quyến rũ, lông mày dày dậm, trông rất quý phái, đôi mắt đẹp mê hồn, trông cô ta như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, tinh tế và nhã nhặn. Nhìn thấy tôi, mắt cô ta hơi nheo lại, thái độ cảnh giác. Trong phút chốc, một áp lực vô hình ập tới, tôi đứng thẳng dậy một cách vô thức.

Lâm quay đầu lại, nói với cô gái: “Về ngay đây.” Ngập ngừng một chút, anh lại nói: “Em cứ vào nhà trước đi.”

Cô gái khẽ mỉm cười, khiến tôi thấy áp lực đột nhiên tan biến, rồi biến mất sau cánh cửa.

Chúng tôi đã đi lướt qua nhau như thế nào, sau đó làm thế nào mà tôi lên được tầng năm, làm thế nào mà vào được nhà, tôi hoàn toàn không nhớ. Cả người tôi cứng đờ, co ro trên ghế sô pha, tôi với tay lấy một chiếc chăn quấn quanh người. Lạnh quá! Thượng Hải tháng Tư, vẫn lạnh đến thấu xương.

Bỗng có người gọi cửa.

“Ai đấy?”

Tiếng Lâm vang lên bên ngoài: “Mở cửa.” Ngay đến tên của tôi, anh cũng không gọi. Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến tôi quên mất việc hỏi tại sao anh lại biết tôi sống ở tầng năm, vội vã khoác chăn, lếch thếch chạy ra mở cửa.

“Táo của em này.” Anh đưa mấy quả táo cho tôi, chắc là ban nãy đã nhặt sót.

“Cảm ơn.” Tôi đưa tay ra, khi cầm táo không cẩn thận đã chạm vào tay của anh, đầu ngón tay nhỏ, những ngón tay dài và gầy, hơi lạnh. Tôi vội rụt tay lại, túi táo một lần nữa lại rơi xuống đất, lăn lóc khắp nơi, đập phải bức tường, phát ra những âm thanh buồn bã.

Anh nhíu mày. “Sao đến mấy quả táo mà cũng không cầm được thế, dạo này không khỏe sao?”

“Không.” Tôi nhìn mấy quả táo, bất giác kéo chăn kín cổ, nói: “Rất khỏe, đều rất khỏe.”

“Thật sao?”

Lần này tôi đã mỉm cười thành công. “Thật.”

Nếu tôi nói là không thật thì anh có thể làm gì chứ? Cô gái quý phái đó vẫn đang đợi anh ở tầng dưới, tôi không muốn hỏi Lâm cô gái ấy là gì của anh mà muộn thế này còn ở bên nhau, vả lại tôi cũng chả có tư cách gì để hỏi.

Chúng tôi cứ im lặng đứng đối diện nhau như vậy, tôi hơi ngoảnh đầu đi chỗ khác; chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ gặp anh ở Thượng Hải, giờ thấy anh mặc quần bò, áo phông, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, đứng ở cầu thang của khu tập thể cũ kĩ, bẩn thỉu này, gió thổi lồng lộng như cái ngày vĩnh biệt nhau trên sân thượng, tôi có ảo giác là thời gian đang quay trở lại.

Lâm nói: “Trong nhà có việc, cho nên thời gian này, anh sẽ đi đi về về giữa London và Thượng Hải.”

Tôi đáp: “Ờ.”

“Cô tới giúp anh chuyển nhà.”

Nửa đêm canh ba, một cô gái còn tới nhà một người đàn ông, giúp anh ta chuyển nhà, không cần nói cũng biết là quan hệ gì rồi. Nhưng tôi không hiểu một người như anh sao lại tới chỗ này, tuy nhiên điều này cũng chẳng đến lượt tôi quan tâm, tôi chỉ khách sáo đáp: “Ừm, khu này rất thuận tiện.”

Lâm nói: “Phải. Sau này có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Được.”

Đều là những lời đối thoại chẳng đâu vào đâu, thế mới nói mọi thứ trên đời đều có thể phai mờ, sang trang mới, chỉ cần đương sự có thể quên.

Tiếng gọi của cô gái kia lại vang lên: “Lâm, quần áo để ở đâu?”

Lâm nhíu mày, quay người nói vọng xuống: “Em đừng lục lung lọi lung tung, để anh tự làm”, sau đó định đi, nhưng anh chợt dừng lại, nhìn chằm chằm, hỏi: “Thời gian vừa qua, em đều thế này sao?”

“Cái gì?”

“Gầy đi rất nhiều.” Trong mắt anh hiện lên nét buồn bã. “Em phải ăn nhiều vào.”

Tôi sờ lên mặt, đã gầy đi rất nhiều sao? Tôi vốn không soi gương nên cũng chẳng nhận ra.

Anh im lặng, giây lát sau lại nói: “Tóc cũng dài hơn rồi.”

Tôi lảng tránh ánh mắt của anh.

“Nếu không khỏe, phải đi khám bác sĩ đấy.” Anh dặn dò

Sau khi Lâm đi rồi, tôi bước ra ban công, nhìn cảnh đêm phía dưới. Ánh đèn màu vàng cam từ cửa sổ một phòng tầng bốn hắt ra, giống như hàng nghìn hàng vạn những gia đình hạnh phúc trong thành phố này, hơn nửa tiếng sau, ánh đèn biến mất, chắc hẳn họ đã đi nghỉ mất rồi… Tôi cúi đầu, nắm chặt tay lại, mặc dù khi ở thôn Gama, anh nói chưa có bạn gái, nhưng vật đổi sao dời. Những điều này tôi đều hiểu cả, có cần thiết phải chạy tới trước mắt tôi không?

Tôi không nhớ đã đọc ở đâu câu này: “Một người, nếu không yêu một người khác, thiện ý lớn nhất chính là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của người đó, mãi mãi không gặp lại.” Tôi tưởng tôi và Lâm cũng như vậy, dù đau đớn nhưng tôi không tin mình có thể chết vì đau đớn, rồi một ngày tôi sẽ thấy quen, đây là nguyên nhân khiến cuộc sống của tôi dù vất vả nhưng vẫn còn hy vọng, nhưng bây giờ phải làm thế nào đây?

Anh bảo tôi đi khám bác sĩ, còn tôi nghĩ điều mình cần chỉ là một cuộc tình mới mà thôi, mặc dù tâm trạng chán nản này thực sự không thích hợp cho một cuộc tình mới, nhưng con người luôn phải tự cứu lấy mình, nếu không còn có thể làm gì chứ?

Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Mễ Đinh. “Anh Vương mà lần trước em nói đó, thế nào rồi?

Mễ Đinh vui sướng phát điên, gào vào ống nghe: “Hả? Chị, sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”

Cái anh chàng Vương Nhuệ hay Vương Thụy này, vào bữa cơm tất niên, mẹ tôi có nhắc tới, không nhớ là bạn học cấp ba của ai đó, hay là đồng nghiệp của bạn học cấp ba của ai đó. Thực ra, từ Tết Dương lịch năm ngoái, bà Vương Bảo Ngọc đã biết chuyện tôi và Bá Kiêm chia tay, đều tại Chương Á và Bá Kiêm đột nhiên dắt nhau về nhà. Từ đầu chí cuối, tôi chỉ im lặng, mẹ tôi tưởng tôi vì Bá Kiêm mà u sầu buồn bã. Chả trách Tết Nguyên Đán năm nay mọi thứ đều xuôi chèo mát mái, khiến tôi cũng thấy khó hiểu vì suốt Tết, không thấy ai hỏi chuyện chồng con của tôi, cũng không có ai nhắc tới Bá Kiêm. Còn anh chàng họ Vương, theo lời Mễ Đình, chính là đối tượng hẹn hò mà mẹ tôi đã tuyển chọn giúp tôi, chỉ có điều lúc trước tôi vẫn luôn khéo léo từ chối.

Mặc dù không biết tại sao tôi đột nhiên đồng ý hẹn hò nhưng Mễ Đinh vẫn vô cùng hớn hở đi sắp xếp mọi việc. Vài ngày sau, Vương Nhuệ đã tới Thượng Hải để gặp tôi. Tôi trang điểm kĩ càng, ăn mặc lộng lẫy, tới chỗ hẹn.

Mễ Đinh tới để tháp tùng tôi, nhưng vào lúc nhìn thấy tôi, trong ánh mắt con bé hiện lên vẻ xót xa. Tôi đưa tay sờ lên gương mặt gầy gò của mình, mỉm cười vẻ bất cần, gần đây đúng là có gầy đi một chút, cảm giác người mỏng manh như tờ giấy. Tôi có thể cố gắng không khóc, nhưng không có cách gì để bản thân không gầy đi.

“Chị, có chuyện gì vậy?” Mễ Đinh hỏi.

Tôi bình thản đáp: “Giảm cân”, sau đó cố gắng ngẩng cao đầu, đối diện với cuộc đời ngổn ngang của mình. Hẹn hò chứ gì? Cố tình chạy tới để tôi nhìn thấy chứ gì? Tôi chịu được tất. Có ai sống mà không phải cẳn răng chịu đựng, chấp nhận chứ?

Không ngờ điều kiện của anh chành họ Vương này cũng khá. Tôi hỏi nhỏ Mễ Đinh: “Anh Vương làm nghề gì đấy?”

Mễ Đinh cười tươi như hoa, đáp: “Luật sư.”

Bác sĩ, luật sư, nhân viên nhà nước, là “top 3” nghề nghiệp ở thị trường hẹn hò. Tôi đã chọn được người ở tốp đầu rồi.

“Vừa ý chứ?” Mễ Đinh hỏi lại.

Tôi gật đầu, còn không vừa ý thì đi nhảy xuống sông Hoàng Phố đi. Vấn đề bây giờ là đối phương có vừa ý tôi hay không thôi.

Mễ Đinh chớp chớp mắt, hỏi: “Chị, sao chị luôn quên rằng mình có gương mặt làm điên đảo chúng sinh nhỉ?”

Tôi gượng cười rồi bắt đầu phấn chấn tinh thần để nói chuyện với anh chàng họ Vương. Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò, mỗi tuần một lần, lần nào tôi cũng tô son trát phấn, cố gắng xuất hiện với dáng vẻ xinh đẹp nhất. Anh Vương rất chu đáo, ân cần, hôm nào cũng gọi một bàn đầy thức ăn, vừa gắp cho tôi vừa nói: “Em phải ăn nhiều một chú. Gầy khó sinh con.”

Mễ Đinh kinh ngạc vô cùng, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi tiếp tục ăn, không cảm thấy bị sỉ nhục chút nào. Người ta kết hôn đều là để sinh con đẻ cái, ổn định cuộc sống, chẳng lẽ lại là để cùng mình lang bạt khắp chân trời góc biển?

Mễ Đinh thấy mọi chuyện đã tạm ổn, yên tâm rút lui. Tôi và Vương Nhuệ bắt đầu ra ngoài đi ăn, đi xem phim riêng với nhau, cảm thấy cũng yên bình.

Khi còn nhỏ, ai cũng mơ ước về một tình yêu thuần khiết, nồng nhiệt; lớn lên rồi, cuối cùng cũng hiểu rằng tình yêu giống như ma quỷ, nghe thấy nhiều nhưng chẳng mấy ai nhìn thấy. Rất nhiều người cả đời không chạm được tới tình yêu, đó là việc quá đỗi bình thường, hơn nữa, đời người ngắn ngủi, thỏa hiệp là bài học bắt buộc để trưởng thành, nếu không còn có thể làm thế nào?

Có lần, Vương Nhuệ đưa tôi về nhà, gặp Lâm và bạn gái anh. Lâm bình tĩnh nhìn Vương Nhuệ, sau đó nhìn sang tôi một giây, sau đó quay người bỏ đi. Cảm giác trong lòng tôi lúc đó thực sự rất phức tạp. Vương Nhuệ đưa tay ra đỡ tôi, hỏi: “Sao thế?” Tôi nói không sao, chỉ đột nhiên cảm thấy trong lòng nguội như tro tàn. Mễ Đinh hỏi tôi: “Chị, chị còn muốn thế nào nữa?” Tôi chẳng muốn thế nào cả, thật đấy, lòng nguội như tro tàn cũng chẳng có gì là không tốt.

Nhưng không phải hôm nào cũng chạm mặt Lâm, mặc dù anh ở tầng bốn, tôi ở tầng năm, nhưng nếu cố tình tránh mặt thì cũng không phải là không thể. Hơn nữa, tôi nhanh chóng phát hiện ra thời gian anh ở đường Giang Tô mỗi lần nhiều nhất chỉ hai, ba ngày, có lúc một, hai tuần không thấy bóng giáng đâu. Có lần đi làm về muộn, tôi gặp anh ở cầu thang, đang kéo va li lên nhà, trông có vẻ vừa xuống máy bay, vẻ mặt rất mệt mỏi. Cô gái đó thỉnh thoảng ở cùng Lâm, nhưng đa phần chỉ có một mình anh.

Tôi có một thói quen mới, đó là bất luận về nhà muộn đến đâu, việc đầu tiên đều là kéo rèm, ghé mắt nhìn xuống tầng dưới. Chỉ nhìn thôi, nhưng hễ vào ngày dưới tầng bốn có ánh đèn và có tiếng người là tôi như biến thành một bóng ma, ngoài đi làm, luôn cố gắng hạn chế đi ra cầu thang, ngay cả vứt rác cũng đi cầu thang cứu hỏa.

Cầu thang cứu hỏa đã nhiều năm không được sửa chữa, lại không có đèn điện, đi lại rất khó khăn. Tôi vừa đi vừa cười khổ, mỉa mai bản thân ảo tưởng ai cũng mê mình, Lâm đến đường Giang Tô ở đâu phải vì tôi, hai người bọn họ ngọt ngào hạnh phúc như vậy, tôi đúng là thần kinh nên mới đi đường cầu thang cứu hỏa! Sợ rằng có mặc bikini nhảy tới trước mặt anh, anh cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.

Thế là tôi lại quay về thói quen sinh hoạt thường ngày và con đường vứt rác cũ, nhưng mỗi lần đi qua tầng bốn, vẫn không tự chủ được mà dỏng tai nghe ngóng, có lần hình như thấp thoáng nghe thấy tiếng Lâm đang sắp xếp hành lí, thế là khóe miệng tôi nhếch lên rất lâu. Tâm trạng đó giống như lần đầu tiên biết yêu vậy, có chút e dè, có chút mừng thầm, nhưng nhiều hơn cả là đắng chát.

Có một lần, cửa nhà anh không đóng, thực sự không kìm nổi tò mò, tôi thò đầu ngó vào trong. Đây là căn hộ có các phòng thông nhau, diện tích cũng tương đương căn hộ của tôi, trang hoàng rất tinh tế nhưng hỗn loạn bề bộn, hơn nữa, kì lạ nhất là không hề có phòng ngủ, cũng không có giường. Cả căn hộ rộng thênh thang chỉ có một chiếc xô pha dựa vào tường, trên chiếc bàn nhỏ dưới xô pha có đặt các loại đồ hộp, vỏ lon Coca, bia, túi ni lông, quần áo thì chất đống ở góc tường: áo sơ mi, áo phông, quần bò, giầy thể thao, đều là những thứ phù hợp với sở thích từ trước đến nay của Lâm: đơn giản mà nổi bật. Tim tôi bắt đầu đập loạn cả lên, bỗng có tiếng bước chân vọng lại, không dám nhìn thêm nữa, tôi vội vàng chạy xuống vứt rác.

Chỗ vứt rác của khu chung cư nằm ở một góc khuất và tối tăm, bốn năm cái thùng rác xếp cạnh nhau. Ngoài lúc đi vứt rác, không có ai muốn đi qua đây, đèn đường hỏng đã lâu cũng không có ai sửa. Tôi vung tay ném rác vào thùng như ném một quả bóng rổ, tiếc là không trúng, túi rác đập vào thành thùng, rơi xuống đất. Do dự một lúc, tôi thở dài, đi tới định nhặt túi rác lên.

Vừa định cất bước đi, phía sau có người khẽ hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”

Người tôi lập tức cứng đờ, khi nhận ra chủ nhân của giọng nói này,mọi sự bình tĩnh đều lập tức tan biến như mây khói.

Một đôi bàn tay từ phía sau vòng qua eo tôi, sau đó tôi thấy lưng mình ấm nóng, Lâm dựa sát vào người tôi, như vô số lần chúng tôi đã cưỡi ngựa lên núi. Tôi không dãm cử động, chỉ liếc nhìn những ngón tay gầy và dài của anh, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ siết lại.

Thói quen ôm người khác từ phía sau này chắc là do cưỡi ngựa mà có, khi áp người tới, anh thích đặt môi vào sát tai người phía trước. Vào giây phút cảm thấy hơi thở của anh lướt qua tai, thế giới đều trở nên tĩnh lặng, tôi căng thẳng tới mức không dám cử động.

Anh khẽ nói: “Anh uống rượu chỉ là việc bất đắc dĩ khi tiếp khách, em biết anh không thích uống rượu, sao còn tức giận bỏ ra ngoài?” Giọng nói mang theo hương rượu nồng nặc phả vào vành tai tôi, buồn buồn, ướt át. Tôi phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho mình giữ thẳng được, thì ra anh đã uống rượu, nên mới nhận nhầm người.

Anh lại khẽ nói: “Đừng giận nữa nhé! Lần sau, anh nhất định không uống nhiều như thế nữa.”

Lâm chưa từng nói với tôi bằng giọng dịu dàng như thế này, hoặc cũng có thể có, nhưng kí ức của tôi bắt đầu mơ hồ. Tôi thẫn thờ nhìn về phía trước. Đột nhiên anh liếm nhẹ vào tai tôi, hỏi: “Sao vậy?” Hai cánh tay anh càng siết chặt hơn. “Vẫn giận anh à? Tối nay định làm cái túi trút giận, không thèm để ý tới anh nữa sao?”

Sự thân mật này khiến người tôi run rẩy, phải hít một hơi thật sâu tôi mới trấn tĩnh được. Cứ coi những lời này là đang nói với tôi đi, cứ coi như ông trời cuối cùng cũng đã thương xót, ban cho tôi một chút an ủi đi! Đột nhiên Lâm xoay người tôi lại, sau đó nhắm mắt, cúi xuống hôn tôi.

Hoảng hốt, tôi trợn tròn mắt, do dự không biết có nên đẩy anh ra không. Không giống với những nụ hôn trước kia, nụ hôn này nhẹ như những cánh hoa anh đào thoảng rơi, đầy ắp sự chiều chuộng và thương xót, dịu dàng đến mức tôi muốn òa khóc.

Hàng lông mi cụp xuống như cánh bướm đang rập rờn, tôi từ từ nhắm mắt lại, ép bản thân đừng nghĩ ngợi gì nữa, đây là Lâm đang hôn tôi, chứ không phải hôn người khác, giây phút này ngắn ngủi nhưng cũng rất tốt.

Anh bất ngờ buông tôi ra, chạm vào hàng lông mi ướt át của tôi, hỏi: “Sao lại khóc?” Đến khi nhìn rõ mặt tôi, anh lập tức buông tôi ra, ngón tay đang đặt trên mặt tôi cũng hạ xuống. Như không tin vào mắt mình, anh hỏi: “Là em ư?”

Đầu óc tôi vẫn đang trong trạng thái trống rỗng, tôi lắc đầu một cách vô thức, Lâm khẽ đưa tay lên, tôi lập tức lắc đầu và lùi lại một bước, ngẩng đầu chào hỏi một cách nhạt nhẽo: “Lâm, lâu rồi không gặp.” Nói xong thì im bặt, lâu rồi không gặp cái gì chứ, thật là giả tạo, nhưng trong tình huống này, tôi còn có thể nói gì hơn?

Anh lặng lẽ đứng đó, ánh mắt như thấu hiểu tất cả, không khí bắt đầu trở nên nặng nề.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Ban nãy, tôi đang đổ rác, không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi…” Tôi lắp bắp, trong miệng vẫn còn nguyên sự lưu luyến dịu dàng mà anh để lại.

Anh đột nhiên giơ tay lên che mắt tôi, nói: “Đừng nhìn anh như thế.”

Dưới bàn tay lạnh giá của anh, tôi kinh ngạc, chớp mắt liên tục, hàng lông mi lướt qua lòng bàn tay anh.

Rồi anh bực bội nói: “Sau này, không được nhìn anh như thế nữa, anh không chịu nổi.”

Tôi ngạc nhiên: “Nhưng…”

Anh cắt lời tôi một cách thô lỗ: “Đừng nói nữa.”

Dạo này anh rất gầy, khuôn mặt thì trắng bệch. Tôi lóng ngóng không biết phải làm sao, thần người một lúc lâu cũng không biết nói gì, đầu óc hỗn loạn, tay chân rã rời, muốn rút lui một cách thật tự nhiên, nhưng giờ phút này, bất luận làm gì cũng đều hỗn loạn và bối rối.

“Em không khỏe à?” Lâm nhíu mày, tiến đến, thái độ có vẻ miễn cưỡng nhưng cử chỉ vẫn rất dịu dàng. Con người thực sự có thể chìm đắm trong thói quen được người khác chăm sóc ư?

Cổ họng tôi rất ngứa, tôi kiềm chế một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, ho sù sụ.

“Lần trước anh bảo em đi khám bác sĩ, em đã đi chưa?”

“Chưa.”

“Tại sao không đi?”

“Miao…”

Cuộc đối thoại ngô không ra ngô, khoai chẳng ra khoai này bị cắt ngang bởi một con mèo hoang, cùng với tiếng mèo kêu, một người phụ nữ từ trong bóng tối từ từ xuất hiện, chiếc váy màu trắng tung bay giữa màn đêm. Bước đi uyển chuyển, cô ta nhìn ngó xung quanh, gọi: “Lâm, có phải anh đấy không?” Sauk hi nhìn thấy chúng tôi, cô ta lập tức đi tới, khi còn cách khoảng một mét, cô ta giơ tay ra khoác lấy tay Lâm một cách rất tự nhiên, nở nụ cười dịu dàng. “Sao anh lại ở đây?” Ở một nơi tối tăm, chật chội như thế này, vẻ đẹp của cô ta khiến người ta nghẹt thở.

Lâm đáp: “Ừm.”

“Ừm” không phải là một câu trả lời, chỉ là một thán từ. Nhưng cô gái đó không cảm thấy phiền lòng, vẫn ngả vào người anh, nói: “Em đợi anh ở cửa hàng tạp hóa bên đường lâu lắm rồi đấy.”

“Em ra đó làm gì?” Anh cúi đầu hỏi. Cô ta chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, đứng bên nhau, trông càng đẹp đôi, tôi có cảm giác họ là một đôi kim đồng ngọc nữ.

“Để anh dễ tìm thấy em.” Cô ta nũng nịu đáp, giọng hơi khàn, giữa đêm tối nghe càng vang vọng.

Anh cười.

Tôi cảm thấy mình hoàn toàn là một người thừa, nghĩ bụng hay là cứ lẳng lặng bỏ đi. Thế là tôi lùi lại một bước, hai người kia vẫn đang cúi đầu nói chuyện thân mật, chìm đắm trong thế giới của riêng họ, hoàn toàn không để ý tới tôi; tôi lùi lại thêm một bước nữa, đúng lúc này, cô gái ngẩng đầu lên, hỏi tôi: “Ô, Mễ Lạp cô cũng ở đây à?”

Cô ta còn biết tôi tên là Mễ Lạp nữa sao? Thế có biết tôi đã đứng đây rất lâu không hả? Tôi miễn cưỡng gật đầu chào, không biết xưng hô thế nào, Lâm chưa từng nhắc đến tên cô ta.

Cô gái nói: “Lần trước, Lâm có nói với tôi rằng cô cưỡi ngựa rất giỏi. Tôi đang muốn hôm nào đó, mọi người cùng nhau cưỡi ngựa đi chơi.”

Tôi nhất thời cứng họng, không biết phải trả lời thế nào.

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai có được không?”

Cô gái này rất cao, khi nói chuyện với cô ta, tôi cứ phải ngửa cổ lên, áp lực vô hình lại ập tới. Tôi hắng giọng, nói: “Ngày mai… tôi phải tăng ca.”

“Vậy thì ngày kia nhé? Vì ngày kìa thì không được, anh ấy lại phải đi rồi.” Nói tới đây, cô ta lại liếc mắt nhìn Lâm, vẻ trách móc.

“Ngày kia tôi cũng phải tăng ca.” Tôi dứt khoát từ chối.

“Bất luận thế nào, tôi cũng hẹn cô rồi đấy!” Cô gái cười.

Tôi đành phải kiếm cớ bỏ trốn vào đồng hoang.

Hôm sau, tôi xin được tăng ca, bị bà chủ Hồ Hiểu Ân lấy lí do tiền điện quá đắt để từ chối, thế là tôi đành phải tìm tới một trung tâm thương mại để lượn lờ cả ngày. Hôm đó, thần kinh của tôi đã bị đả kích mạnh mẽ, hàng thời trang xuân hè vừa ra mắt, những thứ trong tạm được một chút giá toàn trên một nghìn tệ, tất cả giầy dép từ năm phân đổ lên đều tăng giá, cứ thêm một phân thì giá tăng gấp đôi. Tôi nhớ khi mình vừa đến Thượng Hải, từng mang hết tiền lương ra để mua quần áo, từng thích nhất là chạy đi mua hàng giảm giá hết mùa của các nhãn hiệu nổi tiếng, từng… từng có cuộc sống tầm thường nhưng vui vẻ biết bao.

Còn hiện giờ, đối diện với những thứ này, tôi không còn chút rung động nào nữa, đẹp đến mấy cũng có hơn được Shalwar Kameez và nụ cười thuần khiết của đám trẻ con không? Hơn nữa, tôi cần nhiều vật ngoài thân như thế để làm gì? Đang đi lung tung thì nhận được điện thoại của anh Vương, dạo này anh ta cứ bám riết lấy tôi, nghe nói tôi đang ở trung tâm thương mại, liền nhiệt tình nói sẽ tới ngay. Tôi nói còn hẹn với bạn, anh ta liền đề nghị ngày mai cùng đi ăn cơm.

“Ngày mai hẹn với Mễ Đinh rồi.” Tôi khéo léo từ chối.

“Mễ Lạp, em còn từ chối nữa, anh sẽ nghĩ linh tinh đấy!” Anh ta nói.

Tôi đành phải nhận lời.

Sáng hôm sau, Vương Nhuệ đúng hẹn lái xe tới đón tôi. Mễ Đinh đã tới từ sáng sớm, kéo tôi đi xuống.

Xe của Vương Nhuệ bị một chiếc xe đua chặn ở mé ngoài, muốn lên xe buộc phải vòng qua chiếc xe đua đó. Cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống chính là Lâm và cô gái đó, tôi cúi gằm mặt xuống, vờ như không nhìn thấy, đi thẳng một mạch. Mễ Đinh nãy giờ chạy ở phía trước đột nhiên dừng lại, tôi suýt chút nữa thì đâm phải con bé, nó tròn xoe mắt, xuýt xoa: “Không phải chứ, chỗ này mà có một đôi đẹp thế kia sao?”

Thực ra, chỉ một chữ “đẹp” thì hoàn toàn không đủ hình dung về họ, trên thế giới này có một từ nữa là “khí chất”. Lâm và cô gái đó đứng với nhau, giống như một luồng điện chói lòa, khiến tất cả những người trong bán kính một trăm mét xung quanh đều phải hoa mắt. Tôi vừa kéo Mễ Đinh đi vừa nói: “Đừng nhìn nữa, đi thôi!”

Mễ Đinh lắc tay tôi, nói: “Oa, họ đi về phía này, không phải hàng xóm của chị chứ? Chị, chị thật có phúc…”

Tôi hạ thấp giọng, quát: “Đừng linh tinh nữa, người ta có bạn gái rồi.”

Mễ Đinh không thèm bận tâm tới tôi, vẫn nhìn chằm chằm đôi kim đồng ngọc nữ đó như muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc này, Lâm cũng nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt như thiêu như đốt của Mễ Đinh, muốn lờ đi cũng khó, vậy mà anh chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn đi chỗ khác. Còn cô gái kia, nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng rực lên, bước tới, hỏi: “Mễ Lạp, hôm qua chúng tôi đợi cô cả một ngày, chẳng phải hẹn đi cưỡi ngựa sao?”

Nghe cô ta gọi với vẻ thân thiết như vậy, Mễ Đinh nghi hoặc nhìn tôi. Tôi cười trừ, nói: “Hôm qua bận đi làm.”

“Vậy hôm nay thì sao, hôm nay cô có thời gian không, hay là hôm nay cùng nhau đi cưỡi ngựa nhé?”

“Hôm nay tôi có hẹn rồi.” Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía Vương Nhuệ đang tiến đến.

Vương Nhuệ lúc đầu ngồi trên xe đợi, thấy tôi và Mễ Đinh mãi không tới liền chui ra. Anh ta giúp tôi cầm túi xách một cách rất tự nhiên, tôi thuận nước đẩy thuyền. Mễ Đinh đúng là đồ háu ăn, trong túi nhét đầy đồ ăn vặt, nặng chết đi được.

Thấy Vương Nhuệ cầm túi của tôi, Lâm đột nhiên nói: “Vậy thì đi cưỡi ngựa. Mễ Lạp, bảo bạn em cùng đi luôn nhé?”

Tôi đang định từ chối thì Mễ Đinh đã vỗ tay hoan hô tới tấp rồi quay sang nói với Vương Nhuệ, đầy vẻ phần khích: “Anh Vương, hôm nay đi cưỡi ngựa được không? Đã lâu lắm rồi em không vận động, người sắp mốc lên rồi!”

Nghe thấy Lâm gọi thẳng tên tôi, Vương Nhuệ hơi sửng sốt, luật sư vốn nhạy cảm, anh ta không trả lời trực tiếp Mễ Đinh, chỉ nhìn tôi, chậm rãi nói: “Chẳng phải đã hẹn đi ăn cơm đồng quê sao?”

“Ở trường đua cũng có cơm đồng quê.” Cô gái đi cùng Lâm chen lời, cho tới lúc này tôi vẫn chưa biết tên cô ta là gì. Cô ta khẽ mỉm cười, hơi nghiêng đầu, nói: “Anh Vương, anh họ Vương phải không? Tôi và Mễ Lạp là hàng xóm, đã hẹn cô ấy đi cưỡi ngựa mấy lần rồi, nhưng chưa đi được, hôm nay thật chẳng dễ dàng gì mới gặp nhau, chúng ta cùng đi được không?”

Được cô gái đẹp như thế khéo léo thỉnh cầu, làm gì có người đàn ông nào từ chối được. Vương Nhuệ mặc dù đồng ý nhưng mắt vẫn liếc về phía tôi, đầy vẻ thăm dò, Mễ Đinh thì vô cùng vui sướng, cô gái đó dường như cũng rất vui, ngược lại, hai người đàn ông thì tâm tư nặng trĩu, chẳng thấy cười nói gì cả.

Hai trước xe lần lượt đi về phía trường đua, tôi ngồi cùng xe với Vương Nhuệ, có thể nhìn thấy Lâm ở phía trước, dọc đường đều im lặng, thi thoảng cô gái kia có hỏi anh cái gì đó, anh mới quay sang trả lời. Có lúc đột nhiên anh ngước mắt lên, nhìn vào gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của tôi, thế là tôi hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, nhưng chỉ giây lát sau, không kiềm chế nổi, tôi lại quay lại nhìn. Cũng may chẳng bao lâu đã tới trường đua ngựa.

Trường đua ngựa không xa lắm, đi qua cầu vượt Diên An khoảng nửa tiếng đồng hồ là tới, khắp nơi tràn ngập ánh nắng ấm áp, gió xuân dịu dàng thổi tới, trong phút chốc, tôi cảm thấy tâm trạng sảng khoái hơn rất nhiều.

Trường đua rất rộng, có khá nhiều người đang luyện tập cưỡi ngựa trong các sân hình vuông và hình tròn, bên cạnh là một thao trường hình ô van rất lớn mà chẳng có ai tập, trường đua cung cấp những vật dụng đơn giản như mũ, đệm gối… Tôi rất tò mò, sau khi thay đồ xong, tôi ngắm mình trong gương. Ở Pakistan, cưỡi ngựa không có nhiều nguyên tắc như thế này, nhưng mặc đồ cưỡi ngựa vào cũng ra dáng một tay đua ngựa chuyên nghiệp hơn, chứ không như khi ở hoang mạc Karakoram, bất luận cưỡi ngựa giỏi đến mấy, đều trông như thổ phỉ, cầm gậy gỗ đập loạn xạ cả lên, giống như đập gà chạy loạn khắp núi vậy. Núi tuyết, mây trắng, những ngôi nhà giống như lô cốt ở Gaham… Tôi mìm cười, thực ra khi đó bản thân rất hạnh phúc.

Mễ Đinh thấy tôi đột nhiên mỉm cười, liền giở vờ rùng mình, nói: “Chị, chị đột nhiên cười như được tắm trong gió xuân thế, trông thật đáng sợ.”

Tôi bảo con bé im miệng lại, nhưng nó vẫn không buông tha. “Chị, chị có thấy mắt của cô gái đó có màu xanh xám, giống hệt mắt Mèo Ba Tư không? Cô ta là người ở đâu vậy?”

Tôi do dự, đáp: “Không biết.” Nhưng phải công nhận cô gái kia nói tiếng Trung rất giỏi.

Mễ Đinh đột nhiên cười gian, nói: “Chị, mèo Ba Tư có biết chị quen anh chàng đẹp trai đó không?”

Tôi bặm môi, trừng mắt, quát: “Đừng nói linh tinh!”

“Được rồi, Ngải Mễ Lạp, mắt chị không rời khỏi cái anh chàng họ Lâm đó một giây, một kẻ ngốc như em còn nhận ra được. Chị định lừa ai chứ!”

Tôi giật mình: “Rõ đến vậy sao?”

Mễ Đinh đau khổ gật đầu.

“Bọn họ cũng nhận ra rồi sao?”

“Anh Vương có nhận ra hay không thì em không biết. Nhưng Mèo Ba Tư thì chắc chắn là biết rồi. Chị, tốt nhất chị nên cẩn thận một chút.”

Tôi cười khổ, tôi có gì mà phải cẩn thận chứ, nói cho cùng đó là bạn trai người ta mà.

Chỉ có tôi và Mễ Đinh ở trong phòng thay đồ nữ, cô gái kia vừa tới đã đi theo mấy người nuôi ngựa tới chuồng ngựa, có vẻ rất thông thạo chỗ này. Tôi nghe mấy người nuôi ngựa bình luận về cô ta, kéo một người ra hỏi mới biết cô ta là hội viên lâu năm của trường đua này, hiện còn nuôi một con ngựa thuần chủng, rất được cưng chiều, nghe nói chỉ riêng tiền thức ăn đã lên tới mấy nghìn tệ.

“Mấy nghìn tệ tiền thức ăn cho ngựa?” Tôi giật mình.

“Đúng thế.” Người nuôi ngựa chặc lưỡi, đáp. “Người ta có tiền mà, haizz, thức ăn cho ngựa còn tốt hơn cho người.”

Tôi thật không hiểu, người có tiền tại sao lại tới ở khu chung cư cũ trên đường Giang Tô, hơn nữa, chẳng phải cô ta nói không biết cưỡi ngựa sao? Xem ra sự thực không phải như vậy, nhưng cũng chẳng liên quan đến tôi.

Thay quần áo xong, tôi và Mễ Đinh đi sang khu nghỉ dưỡng để tìm những người khác. Cái nơi được gọi là trường đua ngựa này đối với người thành phố mà nói đều là chốn nghỉ ngơi giải trí, về bản chất thì chẳng khác mấy quán karaoke, câu cá hay cơm đồng quê. Một dãy phòng được dựng xung quanh đường đua, mỗi phòng đều kê ghế mây, bàn trà, trường đua cung cấp đồ uống, hạt dưa và đồ ăn. Khi tôi và Mễ Đinh đi vào căn phòng đã được đặt trước, đúng lúc nghe thấy Vương Nhuệ hỏi Lâm sao không đi cưỡi ngựa. Lâm trả lời rất khách khí rằng gần đây không muốn đi cưỡi ngựa lắm.

Trong mắt mọi người, Lâm chính là hình mẫu của một công tử nhà giàu, tuấn tú, trẻ trung, tao nhã, đặc biệt là khi anh mặc áo phông. Chỉ có tôi là từng nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của anh, ở cái nơi xa xôi đó.

Hiểu biết của Vương Nhuệ về cưỡi ngựa đều đến từ mấy lần bị ngã khi được người chăn ngựa dắt đi trên thảo nguyên, nghe Lâm nói như vậy, anh ta bất giác mìm cười, bao dung như nụ cười của người đàn ông nhiều hơn vài tuổi. Lâm lại im lặng, hôm nay hình như tâm trạng của anh rất không tốt, trông mặt lúc nào cũng u uất. Tôi lén liếc nhìn anh mấy lần, có lần anh đột nhiên ngước mắt lên, thế là bốn mắt lần nữa lại chạm nhau, tôi lập tức nhìn đi chỗ khác, vờ như không có chuyện gì. Anh vẫn tiếp tục nhìn tôi, cho tới một giây trước khi anh Vương kịp nhận ra và quay đầu lại, anh mới nhìn đi chỗ khác. Mễ Đinh ở phía sau huých vào khuỷu tay tôi, nháy mắt, muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy những tiếng hò reo, kèm theo tiếng vỗ tay bên ngoài.

Bị thu hút bởi tiếng hò reo, mọi người đều nhìn ra bên ngoài vách kính, chỉ thấy một con ngựa trắng như tuyết, nhanh như chớp từ trong chuồng ngựa lao ra, một cô gái khoác trên người bộ đồ cưỡi ngựa kiểu anh đang ngồi trên lưng nó. Ngựa phi “lộp cộp”, cát bay tứ tung, khi đi qua chỗ vòng, cô gái hơi cúi người xuống, tôi không trông thấy cô ta làm động tác gì, nhưng con ngựa đột nhiên tăng tốc, khiến cho những người xung quanh reo hò ầm ĩ.

Con ngựa chạy ba vòng quanh sân, càng phi càng nhanh, cuối cùng thì lướt vèo vèo như một luồng sáng trắng, ngay cả tôi cũng bất giác thầm than phục, tài cưỡi ngựa của Hassan và Lâm rõ ràng là hơn hẳn cô gái này, tốc độ cũng nhanh hơn, nhưng tư thế mềm mại, uyển chuyển thì không thể sánh bằng.

Ánh sáng trắng một lần nữa lại lướt qua, sau đó dừng lại trước mặt chúng tôi. Đang chạy nước đại mà có thể dừng đột ngột, không chỉ đòi hỏi ngựa được huấn luyện chuyên nghiệp mà người cưỡi và con ngựa phải có sự phối hợp ăn ý cao độ với nhau thì mới có thể làm được, nếu mới luyện tập vài năm thì hoản toàn không thể có được bản lĩnh như thế này. Cô gái kia ngay đến tóc mai cũng không bị rối, liếc mắt qua tất cả mọi người, sau đó dừng lại chỗ tôi.

Bỗng Lâm nói: “Đừng gây rối nữa!” Giọng điệu nặng nề như muốn thể ngăn cản đối phương. Tôi nhìn Lâm, không hiểu gì cả, lúc này, anh vẫn nhìn chằm chằm về phía cô gái đó. Bất chấp thái độ của anh, cô ta giơ roi ngựa lên chỉ về phía tôi, khóe miệng vẫn mỉm cười, nói: “Lên ngựa, chúng ta đấu với nhau một trận!”

“Hả?”

Lâm chỉ thẳng vào cô ta, quát: “Xuống ngựa!” Ngữ khí của anh đã trở nên nghiêm khắc.

Cô gái vẫn ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười, nói: “Mong muốn lớn nhất của người học cưỡi ngựa chẳng phải là thi đấu sao? Anh luôn không chịu thi đấu với em, trong khi kĩ thuật cưỡi ngựa của Mễ Lạp lại do đích thân anh chỉ dạy, vậy thì em và cô ấy thi đấu một trận cũng coi như được thỏa tâm nguyện, phải không, Ngải Mễ Lạp?”

Tôi sửng sốt, Lâm kể với cô ta là đã dạy tôi cưỡi ngựa sao? Việc đó có gì hay mà kể chứ. Ánh mắt đầy thắc mắc của Vương Nhuệ đưa qua đưa lại giữa tôi và Lâm.

Cô gái tiếp tục tươi cười. “Lâm, tại sao anh không đồng ý? Anh Vương không phản đối, anh còn lo gì chứ?”

Lâm nhất thời cứng họng, Mễ Đinh thì vô cùng ngỡ ngàng.

Nói xong, cô gái nhảy xuống khỏi lưng ngựa, không cần bục đỡ, dáng vẻ vô cùng nhanh nhẹn, lại khiến mọi người hò reo. Cô ta bước tới chỗ tôi, nghiêng đầu thì thầm: “Có đấu không? Ngải Mễ Lạp? Nếu cô thắng, mấy chuyện ghê tởm bên thùng rác đó, tôi coi như chưa từng xảy ra.”

Tôi quay phắt sang nhìn cô ta, thì ra cô ta đã thấy tất cả, đã biết tất cả.

“Nếu như tôi thua thì sao?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Nếu cô thua…” Cô ta chằm chằm nhìn tôi, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Chuyển nhà.”

Tôi nhíu mày. “Nếu tôi không chuyển nhà?”

“Vậy tôi sẽ nói chuyện với anh Vương, tôi nghĩ bạn trai của cô chưa biết những chuyện bẩn thỉu của cô với người đàn ông khác đâu nhỉ?” Mặc dù trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lời nói sắc sảo, nghe mà rùng mình.

Thấy tôi và cô ta cúi đầu thì thầm to nhỏ với nhau, Lâm không khỏi lo lắng. Tôi nhìn anh, lòng bàn tay nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi, dứt khoát đáp: “Được, tôi đấu.”

“Ngải Mễ Lạp!” Lâm gọi tôi, như thể không tin vào tai mình.

Nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng này, cô gái quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Vương Nhuệ nãy giờ chỉ im lặng, giờ thấy tôi đồng ý, cũng vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Mễ Lạp, sao em…”

Tôi an ủi anh: “Em từng học cưỡi ngựa, anh đừng lo.”

Cô gái nhìn Vương Nhuệ, khẽ nói: “Danh sư xuất cao đồ, yên tâm đi anh Vương.” Sau đó, cô ta lại quay sang nhìn tôi: “Phải không, Mễ Lạp?”

Tôi im lặng.

Cô ta nheo mắt, nói: “Vậy lát nữa gặp lại!”

Đợi cô ta đi rồi, Mễ Đinh mới chạy tới, khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy, chị, Mèo Ba Tư phát hiện ra gian tình của chị rồi sao?”

Lòng nặng trĩu, tôi quát con bé: “Em không nói lung tung thì sẽ chết sao?”

Lâm bước tới, gọi: “Mễ Lạp!”

Tôi hạ thấp giọng, nói: “Không sao”, rồi nhìn về phía Vương Nhuệ, mỉm cười an ủi: “Anh ở đây đợi em, em đi chuẩn bị.”

Anh Vương dáng vẻ đầy băn khoăn, chỉ “ừ” một tiếng.

Cái gọi là “chuẩn bị” chẳng qua là đi chọn một cái yên phù hợp mà thôi, tôi chẳng quen con ngựa nào ở đây cả, nếu có Bạch Nhi ở đây thì tốt biết mấy!

“Bảo bọn họ chuẩn bị Sao Bắc Cực cho em.” Lâm ở phía sau đột nhiên nói.

Tôi quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.

“Sao Bắc Cực, một con ngựa màu hạt dẻ.” Lâm không để ý ánh nhìn càng lúc càng kì lạ của Vương Nhuệ, tiếp tục nói: “Nó và Bạch Nhi có tính cách rất giống nhau, trước khi ra trường đua, phải đi vài vòng nước kiệu trước.”

Vương Nhuệ chen ngang, hỏi: “Bạch Nhi là ai?”

Tôi không biết phải nói sao. Bạch Nhi là ai ư? Nói Bạch Nhi là con ngựa cái nhỏ mà Lâm đã dùng để dạy tôi những kĩ thuật cưỡi ngựa sơ cấp khi còn ở thôn Gama, cũng là con ngựa đã đưa tôi ra khỏi dãy Karakoram ư? Nếu anh ta hỏi tôi thêm nữa thì tôi biết trả lời thế nào đây?

Mễ Đinh bước tới, khoác tay tôi, mỉm cười, nói: “Đi, em đưa chị đi thay quần áo!” Dứt lời, con bé kéo tôi đi. Cứ tưởng con bé sẽ hỏi gì đó, nhưng nó lại không hỏi gì cả.

Trong chuồng ngựa, người chăm sóc ngựa đã nhận được thông báo và dắt Sao Bắc Cực ra. Tôi trầm tư đội mũ, chỉnh yến ngựa, sau đó vỗ lưng ngựa mấy cái. Người chăm sóc ngựa nhìn tôi, nói: “Cậu Lâm rất quý con ngựa này, chưa từng cho người khác cưỡi.”

Mễ Đinh làm như rất vô tình hỏi: “Anh Lâm có con ngựa nào tên là Sao Thiên Lang không?”

Người chăm sóc ngựa tròn mắt kinh ngạc, hỏi: “A, điều này mà cô cũng biết sao? Nghe nói Sao Thiên Lang được nuôi ở London, chưa đưa tới đây lần nào, hai con ngựa này vốn là một đôi đấy.” Nói rồi, anh ta vỗ vỗ đầu của Sao Bắc Cực. Tôi lảng tráng ánh mắt như thấu rõ gian tình của Mễ Đinh, không nói một lời nào.

Đến khi chúng tôi trở ra, ngoài sâ đã chật cứng người. Biết tin có hai cô gái muốn so tài cưỡi ngựa với nhau, tất cả những người có mặt trong trường đua đều xúm lại. Mèo Ba Tư đã đợi sẵn ở vạch xuất phát từ lâu, bên cạnh Lâm và Vương Nhuệ. Tôi thúc ngựa đi tới, đứng cạnh cô ta.

Vương Nhuệ thì thào: “Cứ chạy vài vòng là được, đừng miễn cưỡng.” Tôi gật đầu

Từ lúc tôi bước ra, Mèo Ba Tư luôn nhìn con ngựa của tôi chằm chằm, vẻ mặt rất khó đoán. Tôi nghĩ cô ta thừa biết đây là ngựa của ai, nhưng hiện giờ cũng không thể bận tâm nhiều thứ như vậy nữa.

“Hy vọng cô nói lời sẽ giữ lời, nếu tôi thắng, chuyện cũ sẽ không nhắc lại.” Tôi khẽ nói với cô ta, thực lòng vẫn thấy hơi chột dạ, nhưng cô ta ép tôi như thế này, cũng chỉ còn cách ứng chiến.

Đến lúc này, cô ta mới rời mắt khỏi Sao Bắc Cực, nhìn thẳng về phía trước, cười khẩy, nói: “Cô thắng tôi? Không thể nào.”

Mễ Đinh nghe thấy, chen miệng vào: “Loài người chiến thắng khủng long, tôi vốn cũng tưởng điều này là không thể.”

Tôi bất lực kêu lên: “Ngải Mễ Đinh!”

Mễ Đinh nhún vai, đến gần tôi, hạ giọng nói: “Chị, cố gắng lên! Nhưng nếu tình hình không ổn, thua cũng không thành vấn đề.”

Tôi gật đầu, không nói thêm nữa.

Mấy nhân viên bắt đầu dọn dẹp đường đua, những người không liên quan đều rời khỏi đường đua, khoảng mùi mấy phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Người chăm sóc ngựa cầm còi, hỏi: “Thưa cô, có thể bắt đầu được chưa?”

Mèo Ba Tư không nói gì, còn tôi thì hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi!”

Tiếng còi vang lên, hai con ngựa đều lao vút lên như tên bắn. Tôi một tay ghì chặt dây cương, một tay vung roi thúc ngựa. Điều khiến tôi kinh ngạc là Sao Bắc Cực cứ như thể được sinh ra để dành cho tôi vậy, mỗi một bước chạy, mỗi lần vào cua, nó đều phối hợp rất ăn ý với tôi, tuy là lần đầu tiên cưỡi nhưng người và ngựa như thể những người bạn đã lâu năm rồi. Tôi vốn tưởng với kĩ thuật nửa vời của mình, chắc lúc ra thi đấu sẽ bị bỏ xa phía sau, nhưng Sao Bắc Cực rất giỏi, có thể giúp tôi bám sát, chỉ cách đối phương có một thân ngựa. Bất luận Mèo Ba Tư có hò hét, chèn ép thế nào, thậm chí vung roi liên tiếp, cũng không thể kéo dãn khoảng cách giữa cô ta và tôi.

Sau hai vòng đua, sự phối hợp của tôi và Sao Bắc Cực càng ăn ý, dần dần đuổi kịp đối phương. Một thân ngựa, nửa thân ngựa, một đầu ngựa, rồi thành chạy song song nhau, thấy khoảng cách tới vạch đích càng lúc càng gần, tôi hỏi Mèo Ba Tư: “Nếu hòa thì tính sao?”

Cô ta không đáp mà hỏi lại: “Phải rồi, Ngải Mễ Lạp, cô vẫn chưa biết tên tôi phải không?”

Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ta.

Lúc này, ngựa sắp vào vòng cua cuối cùng. Cô ta hơi quay đầu lại, cười rạng rỡ, nói: “Tôi tên là Laila.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.