Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 11: Chương 11: Lăn Lộn Khắp Nơi Tìm Chẳng Thấy, Tình Cờ Vô Ý Phát Hiện Ra




Chúng tôi lên ngựa vẫy chào người dân trong thôn và xuất phát.

Trên đường đi, Lâm nhìn tôi hết lần này tới lần khác, cuối cùng lắc đầu, không nói không rằng thúc ngựa đi thẳng một mạch. Điều này khiến tôi vô cùng tiếc nuối, đã chuẩn bị đầy một bụng những lời giải thích, vậy mà tất cả đều trở nên vô ích.

Từ Gama tới Changga có vô số đường đi, nhưng lại chẳng có đường nào ra dáng một con đường đúng nghĩa, chỉ biết là từ điểm A tới điểm B, còn cụ thể đi như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn đường và thời tiết. Hôm nay Bạch Nhi rất ngoan, vững vàng cõng tôi đi theo đoàn, tới chiều, tôi cảm thấy mình đã vượt qua vô số núi non.

“Đó chỉ là lên dốc xuống dốc thôi”. Dela không nhịn nổi lên tiếng phản bác. Sống ở thôn Gama lâu như vậy, tôi đã học được rằng không nên tranh luận với người Gama đâu là núi, đâu là đồi. Thực ra tôi nghĩ với những đường núi hẹp như thế này, cưỡi lừa là lí tưởng nhất, nhưng vùng chảo Broughton không nuôi lừa, chỉ có ngựa và dê.

Suốt một tiếng đồng hồ đầu tiêm tôi ngồi trên lưng ngựa, Dela luôn rì rầm cầu nguyện tôi đừng làm Bạch Nhi nổi giận, một giờ sau cậu ta mới yên tâm hơn một chút, bắt đầu nói nói cười cười với Ceda. Vì còn nhỏ nên Ceda cưỡi chung một con ngựa với cậu ta. Kangkun rất kiệm lời, là người đi sau cùng, cậu ta ích nhất cũng tỏ ra rất có trách nhiệm, nhưng điìu lúc tôi vẫn thấy lo ngay ngáy vì có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lâm đang nói chuyện với Dela, tôi nhoài người sang, chen miệng vào: “Đèo ở đâu vậy? Sao đi cả ngày mà vẫn chưa thấy!”. Trời đã chuyển sang màu bảng lảng, tạ ơn Thánh Allah, hôm nay tôi không bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, nhưng khắp người vẫn nhức mỏi vô cùng.

“Đèo nào?” Dela quay đầu lại hỏi tôi.

“Đèo để đi qua núi ấy.”

“Cô muốn hỏi đỉnh Gasherburn sao? Ở đằng sau, sáng nay chúng ta đã đi qua rồi.”

“Không phải, tôi muốn hỏi khi nào chúng ta có thể vượt qua những ngọn núi trước mặt để nghỉ ngơi.” Tôi vừa giải thích vừa chỉ về phía những vách đá dốc đứng cách chúng tôi chưa tới vài trăm mét.

“Nhanh thôi.” Kangkun ở phía sau đáp. Hình như Dela định phản bác nhưng liếc nhìn Kangkun rồi lại thôi.

Hoá ra “nhanh thôi” của vậu ta có nghĩa là hai giờ sau, chúng tôi khó khăn lắm mới đi tới gần chân dãy núi đó, nhìn thấy giữa các vách núi có một đoạn đường nhỏ, phải xuống ngựa rồi vừa kéo vừa đẩy để dẫn ngựa qua. Bóng tối đã nuốt chửng chúng tôi từ lâu, con đường núi gập ghềnh như sóng nước, tối đen như mực

Tôi có phần ớn lạnh hỏi: “Tối nay ngủ ở đây, ngày mai hẵng qua núi không được sao?”

“Không được, chỗ này không an toàn.” Lại là Kangkun trả lời. Lâm và Dela đưa mắt nhìn nhau nhưng người thông thuộc con đường này nhất là Kangkun, mọi người trong đoàn chỉ còn cách im lặng tiếp tục đi về phía trước.

“Vậy bật đèn pin lên được không?”

“Qua chỗ này rồi mới được bật.”

Lần này, không cần tôi hỏi, Lâm đã lên tiếng trước “Tại sao?”

“Khu vực này có thổ phỉ, nếu có ánh sáng, chúng sẽ tưởng có thương nhân đi qia.”

Hoá ra đám thổ phỉ mà người ta hay nói tới là có thật. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, tôi vừa đi vừa đẩy mông của con Bạch Nhi. “Bạch Nhi ngoan nào, vượt qua dãy núi này, tao sẽ mua kẹo cho mày ăn.”

Càng đi đường càng gập ghềnh, khúc khuỷu, tới một ngã rẽ hẹp và sâu, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo chói tai, lúc nào tôi đang dắt Bạch Nhi đi, đường hẹp đến mức mặt tôi áp sát vào vách đá, bước nào cũng loạng choạng.

Bạch Nhi bị tiếng huýt sáo làm cho giật nảy mình, chồm lên lao về phía trước. Tôi vẫn nắm chặt dây cương nên bị nó kéo theo luôn, nhưng phía trước lại có ngã rẽ nên tôi bị ngã rồi theo quán tính rơi ra ngoài vách núi xuống một vực sâu đen sì. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó “phụt” một tiếng, sợi dây cương mà tôi vẫn nắm chặt trong tay thít lại, giữ tôi ở tư thế treo lơ lửng mấy mét dưới miệng vực. Tay tôi bị thít đau nhói, bốn bề vẫn đen như mực. Có người đang tức giận quát tháo ở phía trên: “Mày làm cái gì vậy hả?” Đó là Dela, sau khi nghe thấy tiếng động lạ phía sau, cậu ta quay lại kiểm tra và giờ thì đang chất vấn Kangkun. Tiếng huýt sáo chói tai lúc nãy chính là của Kangkun

Tiếng gọi của Lâm thấp thoáng lúc gần lúc xa, Ceda thì sợ hãi gào khóc như xé nát cả màn đêm, và cả tiếng hí hoảng loạn của đám ngựa. Tôi muốn đáp lại tiếng gọi của Lâm nhưng không thể thốt nên lời. Bạch Nhi lắc đầu loạn cả lên, muốn thoát khỏi sợ dây cương thít chặt ở cổ. Bỗng nhiên, trước mắt tôi tối sầm lại, hình như có người trèo xuống vực, ngay sau đó, cánh tay rắn chắc của Lâm với xuống, nắm lấy lưng áo của tôi và kéo lên

Tôi trèo lên con đường nhỏ hẹp như ruột gà mà mình vừa bị ngã, toàn thân run lẩy bẩy. Lên đến nơi, Lâm ôm chặt tôi vào lòng, tôi nghe thấy tim anh ta đập mạnh như trống đánh. “Trời ạ, tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng…” Anh ta tưởng tôi sẽ giẫm lên vết xe đổ của Abbas. Tôi ôm chặt lấy anh ta, an ủi anh ta và cũng là để trấn an mình. “Tôi không sao, Lâm, tôi không sao rồi.”

Đúng lúc đó, Dela thụi cho Kangkun một quả, mắng: “Mày huýt sáo cái gì chứ? Sẽ chết người đấy, mày có biết không hả?”

Giọng nói đều đều của Kangkun vang lên trong bong tối: “Ngựa đi nhầm đường, tao chỉ gọi nó lại thôi.”

Dela vẫn chưa nguôi giận, quát:”Gọi cái gì mà gọi…”

Tôi lên tiếng can ngăn: “Dela , đừng đánh nhau, mọi viêc đợi ra khỏi đây rồi nói.” Nơi này tối đen như mực, đường núi lại dốc như thế, đánh nhau trong bóng tối, hậu quả rất khó lường. Dela thở dài, nói: “Được, ra khỏi đây rồi tao sẽ tính sổ với mày.” Sau đó là tiếng ngựa hí vang, xem ra cậu ta đang an ủi đám ngựa bị giật mình

Kangkun không thấy nói năng gì cả.

Tôi vùng ra khỏi vòng tay của Lâm, nói: “Không sao, tôi tự đi được.”

Cánh tay của Lâm nới lỏng được một chút, trong đêm tối, tôi có thể cảm nhận được anh ta vẫn đang cúi đầu nhìn tôi chăm chú.”Cô tự đi được thật chứ?” Lâm hỏi với vẻ đầy lo lắng

Tôi “ừm” một tiếng, bỗng thấy phải cảm ơn bóng tối vì nhờ có nó nên không ai nhìn rõ được nét mặt của nhau. Vậy mà bàn tay của Lâm vẫn đặt đúng lên trán tôi, xoa nhẹ, anh ta nói: “Vậy cô đi trước tôi, nhớ là phải bám sát vào vách đá đấy.” Dứt lời, anh ta cầm lấy sợi dây cương trong tay tôi, xem ra vẫn chưa yên tâm lắm.

Tới khi chúng tôi tới được một khu vực có ánh trăng yếu ớt nhưng đủ làm người ta yên lòng thì cũng quá nửa đêm, may là vượt qua dãy núi này thì tới một đồng cỏ rộng mênh mông. Chúng tôi tìm một nơi tương đối bằng phẳng để dựng lều nghỉ ngơi. Dựng lều xong, Dela lại định tìm Kangkun tính sổ, nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi nghĩ đợi tới khi mình xây cho thôn Gama một ngôi trường thì Kangkun nhất định sẽ tha thứ cho tôi, còn bây giờ, có nói gì cũng vô ích.

Sáng hôm sau, Kangkun bỗng dưng biến mất và bốc hơi cùng cậu ta không chỉ có đám ngựa mà gần như là toàn bộ số lương thực mà chúng tôi mang theo. Trên đất chồng chéo những dấu chân người và chân ngựa, xem ra Kangkun sớm đã lên kế hoạch, chỉ để lại cho chúng tôi một túi nước. Tình hình này, chúng tôi bắt buộc phải tới Changga mua them lương thực. Theo kế hoạch, đêm đầu tiên chúng tôi chỉ cần ngủ tạm ở một thôn nhỏ gần Changga thôi, ngày hôm sau là có thể tới nơi trực thăng hạ cánh, nhưng bây giờ thì tiêu rồi, biến cố liên tiếp xảy ra.

Lâm sa sầm mặt, còn Dela tức tới mức mặt đỏ bừng bừng, trong đoàn chỉ có Cela tuổi còn nhỏ không biết ko buồn là gì.Hai người đàn ông bàn bạc đối sách, Dela không thông thuộc địa hình bằng Kangkun, chỉ nhớ mang máng đường tới Changga. “Đường lên Hoa Sơn chỉ có một”, chúng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài tới Changga trước.

Tôi nhớ trước khi xuất phát, Wughi từng dặn là không được vào Changga vì nơi đó không an toàn, nhưng bây giờ thấy hai người kia đều đang trong cơn tức giận, tôi đành phải chờ thời cơ thương lượng sau. Hơn nữa, tôi đoán Wughi dặn không được vào Changga chẳng qua là vì những quy định tôn giáo nghiêm ngặt của người Pakistan đối với phụ nữ, nào là phụ nữ trưởng thành bắt buộc phải trùm chăn kín đầu, không được để lộ tóc ra ngoài, nào là ra phố phải có đàn ông đi theo, nếu không sẽ là phường không đoan chính, người người đều có thể bỡn cợt, vân vân…

Nhưng dù sao cũng chỉ ở Changga có một đêm, mà tôi còn có chiếc khăn choàng siêu đại mà Sila tặng nữa cơ mà, quấn chiếc khăn này lên cổ tôi, tôi sẽ trà trộn vào đám phụ nữa địa phương, biến giả thành thật rồi ung dung theo Lâm đi vào Changga.

Quang cảnh phía trước thay đổi nhanh như chuyển cảnh trong phim, chớp mắt, vùng núi Karakoram cằn cỗi và thảo nguyên hoang dã mênh mông đều biến mất, tôi bắt đầu bước lên những con đường đúng nghĩa, xung quanh bắt đầu xuất hiện cây cối, nhà cửa và các đoàn người. Tôi thấy không chỉ có người Balti mặc Shalwar kameez, người Kyrgyzstan mặc những chiếc áo dài trắng sang trọng và uy nghiêm, mà còn có những người Wazir đi chân trần trong mùa đông lạnh giá, và cả những người Pashtun với ánh nhìn lạnh thấu xương.

Tôi hơi hơi yên tâm, bất luận cách ăn mặc thế nào, nhìn thoáng qua có thể thấy trên phố có khá nhiều phụ nữ mặc áo Burqa kín mít từ đầu đến chân, trông như những chú chim cánh cụt lẽo đẽo đi theo những người đàn ông, tuy nhiên cũng có không ít phụ nữ để lộ khuôn mặt trắng trẻo của mình, chiếc khăn quàng chỉ quấn lỏng lẻo trên cổ. Mặc dù dưới con mắt của phụ nữ hiện đại, họ mặc như thế vẫn rất kín đáo, nhưng ít ra cũng không quấn mình thành một các xác ướp, có vài cô còn kẻ mắt màu đen sẫm, che miệng cười thầm mỗi khi được cánh đàn ông ngắm nhìn.

Tôi chỉ cho Lâm mấy cô gái, anh ta chỉ liếc một cái rồi quay lại nhìn tôi, quát: “Quấn khăn kín vào cho tôi nhờ!”

“Họ cũng đâu có quấn!” Tôi cãi.

Lâm trừng mẳ nhìn tôi với vẻ rất cổ quái, định nói nữa nhưng lại thôi

Lúc này, chúng tôi đã đi vào khu vực trung tâm của Changga, sự hỗn loạn càng lúc càng rõ rệt hơn, chúng tôi đành phải xuống ngựa đi bộ, xuyên qua một mê cung di động bao gồm những người phu khuân vác, những chiếc xe lửa chở đầy khoai tây, và đương nhiên còn có cả những sạp hàng trên phố. Tiếng rao bán, mời chào vang lên tứ phía.

“Có cần tìm khách sạn không? Khách sạn vừa sạch sẽ vừa tiện nghi!”

“Có cần vác hành lí không?”

“Có cho ngựa đây…ai mua có cho ngựa không?”

Tôi cứ tưởng tiếng Balti của mình đã đủ để hù doạ người khác rồi, vậy mà vẫn chẳng hiểu được câu nào cả, thế là nháo nhác hỏi: “Họ đang nói gì vậy?”

Lâm lại nhìn tôi với ánh mắt cổ quái không đổi, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Mấy người đó đang hỏi tôi có cần các cô gái không.”

Tôi há hốc miệng, ôi mẹ ơi, người ở đây cởi mở đến vậy sao? Tức là những cô gái không quấn khăn kín đều là những người làm trong “ngành dịch vụ”?

“Nhưng tôi từ chối rồi. Lần này không tiện.” Lâm bình thản bổ sung

Tôi khựng lại một lát mới hiểu ra sự “không tiện: này chính là do mình gây nên, đành cười trừ, quay sang hỏi Dela: “Sao lại đông người thế này?”

Dela đáp: “Sắp tới lễ hội Ashura, người ở các thôn trại gần đây đều tới mua đồ.”

Ceda quá mệt nên nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy thế, cô bé thò đầu ra khỏi lòng Dela, hét lên: “Oa, tới lễ hội rồi, em muốn ăn thịt!”

Dela đưa cho cô bé một hạt dẻ, nói: “Em chỉ biết ăn thôi!”

Lễ hội Ashura hay còn gọi là “Lễ Thánh Nguyệt”, là một lễ hội tôn giáo truyền thống có tính chất hành xác. Những người đàn ông trưởng thành sẽ tập trung tại lễ diễu hành, vừa đi vừa không ngừng dùng các vũ khí sắc bén như xích sắt, thậm chí cả dao…quất, đập lên người mình, việc làm này có mục đích tưởng niệm Hussein, cháu trai của đấng tiên tri Mohammed, đã gặp nạn trong cuộc thánh chiến,

Nhưng với trẻ con, mọi lễ hội đều là lễ hội ẩm thực.Khi Ceda nói ra câu này, tôi hào hứng định phụ hoạ theo, nhưng thấy Dela đưa cho cô bé mỗi một hạt dẻ, tôi vô thức bĩu môi hậm hực.Lâm nhìn tôi, cười mà như không cười, sau đó quay lại nói với Dela: “Đằng nào cũng vào Changga rồi, tối nay, chúng ta tìm nhà hàng ngon nhất ở đây đánh chén một bữa cái đã.”

Tôi lập tức reo lên mừng rỡ: “Ye!” Tên tiểu tử này thi thoảng cũng biết hiểu lòng người khác đấy chứ, thật là đáng yêu. Còn Ceda thì kích động tới mức mặt đỏ bừng, thúc giục: “Tới khuchợ, trong khu chợ có cá nướng! Còn có cả kem, bánh sữa ngựa và kẹo hoa quả nữa!”

Cá nướng? Tôi lập tức nhìn về phía Dela, ở cái nơi giống như trong truyện Nghìn lẻ một đêm này còn có cả cá nướng sao? Không đùa đấy chứ, sau khi thưởng thức trà Bạch Ngọc thối kinh người, thuốc lá hôi kinh khủng và thịt dê nặng mùi như bị ôi thiu, sự xuất hiện bất ngờ của cá nướng đã chiếm hữu toàn bộ khát vọng của tôi. Cá nướng muôn năm! Thượng Đế, Bồ Tát, Thánh Allah ơi, đây có phải sự thật không vậy? Con có thể được ăn cá nướng sao?

Dela nhìn thấy biểu cảm như con sói đói thấy mồi trong mắt tôi, khẳng định: “Ừm,ngoài cá nướng ra còn có cả cá hun khói.”

Trong quá khứ, Changga nằm trên đoạn đường tất yếu phải đi qua của con đường tơ lụa, tự cổ đã là vùng đất tranh chấp của bình gia. Hiện giờ, về mặt lí thuyết, nó thuộc về Pakistan, nhưng thực tế các hộ dân sống trong thị trấn thuộc các bộ tộc khác nhau, cho nên đồ ăn thức uống cũng vô cùng phong phú, hội tụ đủ các món ăn đặc sản của các dân tộc. Trong khu chợ không chỉ có cá nướng, thịt nướng, cơm bốc mà thậm chí còn có hoa quả - thứ rất lâu rồi tôi không nhìn thấy, mặc dù chỉ có hai loại là hạnh nhân và táo nhưng tôi đã mãn nguyện tới mức phát khóc rồi. Nhanh chóng giành được một chiếc bàn nhỏ, Lâm gọi cá nướng,một vài loại bánh nướng và trà. Trong lúc chờ đợi, tôi để ý thấy xung quanh vô cùng ồn ào náo nhiệt. Ở bàn ngay sát chúng tôi có một người đàn ông cao lớn đang nói liến thoắng, đám đông vây quanh, ai ai cũng cảm thấy thích thú. Các quán trà, các quán ăn nhỏ ở Pakistan cũng là nơi tập trung và lan truyền tin tức tới tận hang cùng ngõ hẻm, người dân gọi một cốc trà rồi ngồi cả ngày buôn chuyện là việc rất bình thường.

Giọng người đàn ông oang oang cất lên: “Nếu không, anh nghĩ sao anh ta có thể ngang vain gang vế với đại nhân Hardel?”

“Chỉ dựa vào việc cướp vợ của đại nhân sao?” Người bên cạnh trợn tròn mắt kinh ngạc, hỏi lại “Chính là cướp vợ sao?”

Ai cướp vợ của ai? Tôi dỏng tai nghe, thích nhất là được nghe mấy tin đồn ở chợ

Người đàn ông nhổ nước bọt phì phì xuống đất, nước bọt lập tức bắn tung toé, mọi người vội dùng tay che thức ăn lại, nhưng không một ai bỏ đi. “Anh tưởng là cướp một đám đàn bà mông to khỏi tay một lão già goá vợ rụng răng sao, đó là đại nhân Hardel đấy! Đó là tiểu thư Laila của gia tộc Mufti, người con gái đẹp nhất vùng Trung Á này đấy!”

Lời này vừa được thốt ra, xung quanh nhất loạt cười ồ lên. Người kể chuyện mang nét mặt không vui nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng không dám nổi nóng. Người đàn ông kia thấy ông ta tức giận mà không dám nói thì càng dương dương tự đắc, giọng nói thô lỗ của ông ta vang khắp cả quán. “Mọi người đều biết chuyện năm đó tiểu thư Laila đã bỏ trốn cùng với cậu Hai ngay trước ngày cưới đại nhân Hardel, nhưng lại không biết cậu Hai thực ra chính là khách được đại nhân Hardel mời tới dự đám cưới. Trước ngày cưới ba ngày, anh ta và tiểu thư Laila mới gặp nhau lần đầu tiên.”

Cậu Hai? Tôi giật mình bởi hai chữ này, vội quay sang nhìn Lâm. Anh ta đang im lặng rót trà cho tôi, mí mắt cụp xuống, thái độ bình thản. Tôi lập tức nghĩ bụng: “Ồ, cậu Hai này chắc là một người khác, không phải anh ta.”

Tiếng ồn ào lại vang lên, một người nói: “Vậy tiểu thư Laila chắc hẳn rất xinh đẹp, nên tên tiểu tử đó mới dám to gan đến thế.” Một người khác nói: “Một trong ba đại mĩ nhân của vùng Trung Á, sao có thể không khiến người ta chết mê chết mệt được. Nếu là tôi, sợ rằng cũng…”

Bên cạnh tôi đột nhiên vang lên tiếng cười giễu cợt, là của Lâm. Không biết tôi có nhìn nhầm hay không nhưng nụ cười của anh ta đầy vẻ tự phụ và khinh miệt

Người đàn ông kể chuyện lớn tiếng nói: “Khà khà, các anh đều đoán nhầm cả rồi. Tiểu thư Laila đúng là một mĩ nhân, nhưng có đẹp đến mấy cũng sao sánh kịp với vẻ phong tình của cậu Hai? “Lâm ở Waz, dâu ở Broughton, tuyết ở Karakoram”, các anh nghĩ câu ca dao này từ đâu mà có chứ? Tướng mạo của cậu Hai nhà họ Ngô, cả Trung Á này không ai có thể sánh được, cho nên lần bỏ trốn này là do tiểu thư Laila bị cậu Hai mê hoặc, nên mới bỏ chồng bỏ con mà đi đấy.”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều ồ lên, bỗng một người chen ngang: “Mẹ kiếp, nói vớ vẩn! Tiểu thư Laila đoan trang hiền thục, sao có thể làm việc như thế chứ, lại còn bỏ chồng bỏ con…” Đó là một người thanh niên dong dỏng cao, anh ta tức giận đùng đùng, trợn mắt nói tiếp: “Năm đó, khi đính hôn với đại nhân Hardel, tiểu thư mới có mười lăm tuổi. Băng thanh ngọc khiết thì lấy đâu ra con chứ!”

Người đàn ông kể chuyện nhín vai, nói: “Cứ cho là không có con đi, nhưng băng thanh ngọc khiết… khà khà người con gái băng thanh ngọc khiết sao có thể bỏ trốn cùng người đàn ông khác chứ!”

Anh chàng kia liền đập mạnh tay xuống mặt bàn, quát lên: “Ông nói cái gì?”

Tôi lại liếc nhìn Lâm lần nữa, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta. Lâm chỉ vào con cá nướng vừa được bê ra, nói: “Nóng đấy, ăn cẩn thận kẻo bỏng.”

Được rồi, những lời bàn tán này thực sự không có chút liên quan gì tới anh ta cả.

Người kể chuyện cao lớn không chút sợ hãi trước việc anh càng kia nổi giận, cầm cốc trà lên uống một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Đã qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa có tin tiểu thư Laila và cậu Hai thành hôn, cũng không thấy cô ấy quay trở về Pakistan, tại sao chứ? Chính là vì cô ta không còn mặt nũi nào quay về, cậu Hai chần chừ không muốn cưới cô ta, còn cô ta lại đắc tội với gia tộc Hardel, làm thế nào đây, chỉ còn cách trốn đi chứ còn gì nữa.”

Người thanh niên vung tay ném chiếc đĩa về phía người kể chuyện, nhưng vì không chuẩn nên nước canh bắn lên vài người. Đúng là tai bay vạ gió, phút chốc đã có mất người nổi giận đùng đùng, nhào tới chỗ anh ta. Lâm thấy tình hình không ổn, vội một tay cầm con cá nướng, một tay kéo tôi tránh ra cửa, còn Dela thì bảo vệ Ceda.

Tôi bị Lâm lôi đi xềnh xệch, chỉ còn nước chạy theo anh ta, suýt chút nữa thì đụng phải nhân viên phục vụ của quán. Không lâu sau, người thanh niên kia bị ném ra ngoài cửa, Lâm kéo tôi ra sau lưng, người thanh niên ngẩng đầu lên, có vẻ lại định xông vào tiếp, nhưg khi anh ta trông thấy Lâm thì đột nhiên khựng lại, ngây người nhìn.

Tôi tưởng chỉ khi nhìn thấy những cô gái nóng bỏng trong bộ bikini thì đàn ông mới có bộ dạng ngớ ngẩn như vậy, nhưng hoá ra không phải. Lâm hơi chau mày, quay người kéo tôi đi, nhưng lại bị người thanh niên ngăn lại. “Người anh em, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào?” Anh ta đã hoàn toàn quên mất chuyện mình đang đánh nhau, chỉ chằm chằm nhìn Lâm và hỏi. Lâm dùng bộ mặt lạnh lùng để cảnh báo anh ta không nên tới gần, đồng thời nghiên người né tránh sự lôi kéo của anh ta một cách không hề khách khí, sau đó kéo tôi đi. Tôi cố gắng quay đầu lại nhìn, thấy người than niên đó vẫn đang thẫn thờ đứng bên ngoài quán cá nướng, như thể bị người ta điểm huyệt vậy.

Nghe nói tất cả những người có nhanh sắc khuynh thành đều như vậy, nam hay nữ đều phải chết mê chết mệt. Tôi cười gian xảo, trêu: “Này, anh ta thích anh rồi!”

“Tôi thích phụ nữ.” Lâm nhíu mày, nói rồi chỉ vào miệng tôi, tiếp: “Miếng này đừng có ăn! Bị cháy hết rồi.”

“Không sao.” Tôi vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói. Nướng cháy cũng vẫn là cá, quán cá nướng này nhộn nhịp như vậy, không biết bao giờ mới được quay lại.Nhưng đột nhiên miệng lại trống không, thì ra Lâm đã bóp chặt lấy quai hàm của tôi, rồi lôi miếng cá từ trong miệng tôi ra, nói: “Những thứ bị cháy rồi thì đừng có ăn!”

Tưởng tượng cản những ngón tay thon dài và bóng mịn của anh ta đang kẹp miếng cá nướng vẫn còn dính nước bọt của mình, tôi bất giác rung mình, lòng thầm gào thét: “Lâm, anh có thể đừng làm mấy hành động kì quặc thế này được không? Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi…”, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Anh ta hỏi: “No chưa?”

“Vẫn… vẫn chưa no.”

Lâm cười, cầm cốc trà đưa lên sát miệng tôi, “Uống đi cho dễ nuốt, đừng đẻ nghẹn đấy.”

Bái phục anh luôn đấy! Trong lúc luống cuống như vậy vẫn bê được cá nướng, dắt tay tôi, còn tiện thể cầm theo cốc trà nữa.

Tôi khựng lại, cúi đầu nhìn miệng cốc trà. Lâm tiến sát lại, ra lệnh: “Há miệng ra.” Tiếng nói của anh ta gần tới mức làm tôi sợ.

Ngỡ ngàng cúi xuống, ngỡ ngàng há miệng, tôi cố gắng không chạm môi vào miệng cốc.

“Không sao, tôi chưa uống đâu.” Lâm ôn tồn nói.

Tôi chối quanh: “Tôi không có ý đó.”

Đợi tôi uống nước xong, Lâm cầm cốc xoay nửa vòng, đặt môi vào chỗ đối diện với môi của tôi ban nãy. Anh ta cúi đầu xuống, hàng lông mi như cánh bướm rập rờn, máu tôi đột nhiên xộc thẳng lên não, vẫn chưa kịp tiêu hoá cái cảm xúc như bị sét đánh này thì đã thấy anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, cặp môi mỏng gợi cảm ngậm vào miệng cốc trắng tinh, rồi chậm rãi liếm láp.

Tôi muốn... chảy máu mũi!

Thấy tôi đột nhiên ôm lấy mũi, Lâm nhếch môi cười, khẽ gọi: “Lạp Nhi.”

Ánh mắt của Dela đảo qua đảo lại giữa tôi và Lâm, thấy mặt mũi tôi đột nhiên đỏ bừng, Lâm thì tư thái phong lưu, cậu ta không thể nhìn tiếp được nữa, bèn kéo Ceda dậy, nói: “Chúng ta đi loanh quanh một lát đi.” Sau đó, cũng không đợi chúng tôi trả lời, cậu ta đã quả quyết lánh đi. Nhìn theo bóng dáng Dela và Ceda biến mất trong đám đông và làn khói mờ, tôi từ từ bặm môi lại.

Bao nhiêu ngày sớm tối đối diện với Lâm, nhìn những thay đổi gần đây của anh ta, nếu tôi vẫn không biết anh đang nghĩa gì thì chẳng phải là đã sống hoài sống phí bao nhiêu năm rồi sao; nhưng tôi nghĩa sắp chia tay rồi, có những việc rồi sẽ tan theo mây khói, nói cho cùng, suốt quãng đường gian nan, nếu có nảy sinh tình cảm dựa dẫm với người bạn đường âu cũng là việc rất bình thường, nhưng cũng chỉ là dựa dẫm thôi. Hai người chúng tôi, tạm thời không nói tới việc có môn đăng hộ đối hay không, chỉ riêng sự chênh lệch tuổi tác đã là một vấn đề rồi

Không phải là tôi không khao khát tình yêu, chỉ là sống trên đời phải biết mình là ai chứ. Lâm có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, xem ra gia thế cũng sung túc, người đàn ông như thế này, ngay cả khi còn là một thiếu nữ trẻ trung, tôi cũng sẽ tự giác cách xa ba trượng. Có ai không muốn trèo cao, nhưng có thể vững vàng đứng trên ngọn cây cao thì cần phải có định lực và nghị lực lớn tới mức nào, tôi không thể tưởng tượng được.

Trong khi đó, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bị người ta gọi là “Bạch cốt tinh”, không xe, không nhà, không sổ tiết kiệm, tôi không đủ sức để đùa với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, những cô gái nhưu tôi cũng cần sự ổn định chứ không phải lãng mạn.

Tôi khẽ hắng giọng, nói: “Lâm này…”

Lâm nhíu mày, đưa tay sờ trán tôi, hỏi: “Gần đây sao cô cứ ho suốt vậy? Bị cảm à?” Ngón tay anh ta hơi lạnh nhưng rất mềm mại.

Tôi khẽ ngửa đầu ra sau, tránh cái chạm tay của anh ta. Anh ta có phần ngạc nhiên.

Phải nói thế nào đây? Nhưng bất luận thế nào vẫn phải nói! Tôi lại hắng giọng, Lâm vẫn nhìn tôi không chớp mắt, ánh nắng giữa trưa rọi xuống gương mặt anh ta, sống mũi cao thẳng, cặp mắt đen láy. Lâm thực sự rất đẹp trai. Tôi cắn răng, khó nhọc nặn ra từng chữ: “Lâm…anh là một người bạn đồng hành tuyệt vời.”

Lâm khẽ nheo mắt.

Tôi gắng gượng nói tiếp: “Rất cảm ơn sự chăm sóc của anh trên đường đi, sau này chúng ta có thể làm bạn của nhau không?” Thực ra tôi thừa biết một khi đã nói ra câu này thì đừng mong làm bạn bè gì nữa.

Một tia nhìn lạnh giá phóng ra từ đôi mắt của Lâm: “Cô nói cái gì?”

Tôi bất giác co rúm người lại. “Bạn…là những người bạn rất rất tốt của nhau đó… ha ha ha…” Rõ là nói thừa.

“Bạn?” Anh ta châm rãi hỏi lại.

“Ừm, bạn.” Tôi chột dạ. Đây là lựa chọn tốt nhất đối với cả hay, kì thực làm “chị em” cũng không phải là không thể, có điều chữ “chị em” và “bố nuôi” đều là những chữ có ý nghĩa vô cùng ám muội, “bạn bè” vẫn là từ đơn giản và thuần khiết nhất.

Vẻ kinh ngạc biến mất, một lớp sương mỏng phủ lên đôi mắt của Lâm. “Bạn!” Anh ta nhắc lại. Tôi cười trừ, chỉ muốn chết quách đi cho xong, sao lại thấy lòng bàn tay ướt rượt mồ hôi, hồi hộp đến nghẹt thở thế này? Cảm giác này sao lại xa lạ đến vậy?

“Đây chính là điều cô muốn ư?” Lâm nhả từng chữ, rõ ràng và chậm rãi với thái độ lạnh lùng. “Có điều…” Nửa câu sau còn chưa kịp ra khỏi miệng, đầu kia con phố đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai. Tất cả mọi người đều bị tiếng thét này làm cho giật mình, bất luận đang làm gì đều dừng cả lại, quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng hét. Cả con phố sau vài giây yên lặng bắt đầu náo loạn, trên đời không thiếu những kẻ thích hóng chuyện, có người đã co chân chạy về phía phát ra tiếng hét, lại có người phất khích gào thét: “Cướp cô dâu, đằng kia đang cướp cô dâu kìa!”. “Ở đâu?”, “Ở đằng kia, nhanh lên, nhanh đi xem thôi.”

Sự chú ý của tôi lập tức bị phân tán. “Có đám cưới sao?” Sớm không cưới muộn không cưới, đúng vào thời khắc quan trọng này có người làm đám cưới, quá tốt rồi! Tôi giả vờ ngẩng đầu kiễng chân nhìn về hướng đám cưới, chiếc khăn choàng đã rơi xuống vai từ lâu tôi cũng không bận tâm, ngay cả ánh mắt sắc như dao của Lâm, tôi cũng không buồn để ý.

Một ông lão ở bên cạnh nghe thấy, quay đầu lại, nhìn tôi một lượt từ đầu xuống chân, nói: “Cháu là người nước ngoài phải không? Cướp cô dâu không có nghĩa là kết hôn đâu.”

Tôi vỗi vã hỏi lại: “Không có nghĩa là kết hôn? Vậy có nghĩa gì ạ?”

Ông cụ nhìn tôi, bụm miệng cười rồi lại nhìn Lâm đứng bên cạnh, nói: “Cháu gái, cháu cũng phải cẩn thận đấy.”

Cướp cô dâu là phong tục cổ xưa ở Changga. Ở đây, cướp cô dâu không hẳn là một nghi thức trong hôn lễ mà là cướp theo đúng nghĩa đen, bất kể cô gái đó có đồng ý hay không, cứ thấy vừa mắt là cướp về nhà, sau đó ép buộc cô gái đeo khăn voan trắng tượng trưng cho sự đồng ý lên đầu, thế là coi như đã thành công. Phong tục này bắt nguồn từ văn hoá bộ lạc của thế kỷ mười chin, để duy trì nòi giống, để có vũ khí nam nhi phải cướp dê, cướp ngựa và cướp phụ nữ.

“Còn có viẹc này nữa sao?” Tôi mất ba giây để tiêu hoá thông tin này, sau đó phẫn nỗ nói: “Đây rõ ràng là bắt cóc trắng trợn.”

Ông lão nhún vai. “Nhưng đây là truyền thống của chúng tôi.”

Phép vua thua lệ làng, hơn nữa đây lại là Changga. Lúc này, có thể nhìn thấy giữa đám đông có hai người đàn ông lực lưỡng đang nhấc một cô gái trẻ lên, ép cô ta ngồi vào chiếc ô tô đang nổ máy. Đám đông đồng loại nhường đường, chiếc xe nghêng ngang phóng vút đi, để lại tiếng gào khóc gọi mẹ của cô gái.

“Lẽ ra cô ấy phải gọi cảnh sát chứ, gọi mẹ thì có tác dụng gì!” Tôi nắm chặt tay lại, cảm thấy bất bình thay/

Ông lão nhìn tôi rồi hỏi Lâm: “Đây là vị hôn thê của cậu à?”

Tôi đang định nói không phải đã nghe thấy Lâm đáp: “Vâng, cháu hi vọng là vậy.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta, anh ta cũng cúi xuống chăm chú nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, vẫn là tôi hoảng loạn và quay mặt đi trước.

“Vậy thì mau cưới về nhà đi. Tránh đêm dài lắm mộng!” Ông cụ cười hì hì trước vẻ bối rối của tôi, nói.

“Vâng, cháu cũng nghĩ như vậy. Có điều, hình như cô ấy có chút do dự, vừa nãy còn từ chối cháu nữa.” Nói tới đây.Lâm lại quay sang nhìn tôi rồi hạ giọng hỏi: “Có phải không, Lạp Nhi?”

Bị một anh chàng nhỏ tuổi hơn gọi là “Lạp Nhi”, tôi run lập cập.

Ông cụ cười khà khà, nói: “Cô gái xấu hổ rồi.”

Lâm “hừ” một tiếng. “Cô ấy còn lâu mới xấu hổ, cô ấy đang lẩn tránh đấy ạ”, nói rồi Lâm cầm lấy tay tôi, Tôi gạt tay anh ta ra, quay người lao vào đám đông. Lâm không đuổi theo nhưng tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh ta ở phía sau. Tôi chạy theo đám đông vài bước rồi đành phải dừng lại, quay đầu muốn nhìn xem thái độ của anh ta lúc này như thế nào, lạnh lùng hay là… Mặt tôi nóng bừng lên, không ngờ vừa dừng lại, tôi đã cảm thấy có một ánh mắt kì lạ đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ngoái đầu nhìn theo hướng đó. Bên kia phố, sau đám đông rộn ràng ồn ã, một người đàn ông râu rậm, đầu quấn khăn, cưỡi trên một con tuấn mã đen bóng, vóc người vạm vỡ, mắt sắc như chim ưng, áo choàng phấp phới đang nhìn tôi. Bị tôi phát hiện, anh ta mỉm cười, hơi nhấc cánh tay lên, gật đầu chào. Không biết tại sao tôi lại thấy sống lưng ớn lạnh.

Lâm chạy tới, thấy tôi đang nhìn đi tận đâu, liền hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Tôi nép sát vào người anh một cách vô thức, khẽ nói: “Người đàn ông ở phía đối diện rất kì quái.”

Lâm nhìn theo ngón tay tôi chỉ một hồi rồi hỏi: “Người đàn ông nào?”

“Chính là người đó, cái người cưỡi con ngựa màu đen đó, ở chỗ kia kìa.” Nhưng chỗ đó đã không còn người đàn ông nào nữa. Tôi không chịu bỏ cuộc, dáo dác nhìn quanh. “Ban nãy vẫn còn mà, chính là ở chỗ đó, người đàn ông đó rất cao lớn.”

Lâm có vẻ không vui, nói: “Tôi đang ở đây, cô còn nhìn những người đàn ông khác làm gì!”

Nói cái gì vậy? Ban nãy, người đàn ông đó nhìn tôi chằm chằm như thể chim ưng rình môi vậy. Changga quả đúng như lời Wughi đã nói, nên rời đi sớm thì hơn.

Dela dắt theo Ceda thở hổn hển, không biết từ đâu rẽ đám đông chay về. Vừa thấy tôi và Lâm, cậu ta đã đẩy Ceda vào lòng tôi, vừa chửi thề vừa đưa mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm vũ khí để đánh nhau.

“Sao vậy?” Tôi và Lâm đồng thanh hỏi.

“Kangkun, tên khốn đó đang ở đằng kia. Anh Lâm, anh đi theo tôi! Đi tóm cổ nó, nhanh lên!” Nói xong, Dela đã tìm được một thứ vũ khí vừa tay, một cặp kẹp gắp than, chắc là để làm bánh naan, sau đó sốt ruột quay người chạy luôn. Lâm thì đang có vẻ do dự.

“Anh đi cùng xem sao. Tôi ở đây đợi hai người, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện.” Tôi nói với anh ra.

Lâm vẫn chần chừ.

“Mau đi đi! Nếu không đi, hai người đó sẽ đánh nhau to đấy.”

Cuối cùng anh ta cũng nghe lời, trước khi đi còn dặn: “Vậy cô không được rời khỏi đây đâu đấy”

“Ừ”

Nghe tôi đáp xong, anh ta mới quay người đuổi theo Dela.

Bóng Lâm vừa khuất, Ceda len lén nhìn tôi mấy lần như thể muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tôi trừng mắt hỏi con bé: “Có chuyện gì thế?”

Ceda lắc đầu lia lịa. “Không có gì, không có gì. Em chỉ đang nghĩ nếu anh Lâm và chị lưu luyến từ biệt nhau thêm một lúc nữa, sợ rằng anh Dela sẽ bị dần ra bã mất.”

Tôi nhảy dựng lên: “Ý của em là không chỉ có một mình Kangkun sao? Cậu ta có đồng bọn à, mấy người?”

“Một đống. Còn có một người cưỡi con tuấn mã màu đen rất đẹp nữa…” Ceda vội đáp.

Không đợi Ceda nói hết, tôi đã kéo cô bé lao theo hướng đi của Lâm, vừa chạy vừa hỏi: “Họ đang ở đâu? Dẫn chị đi.”

Khu chợ của Changga giống như trong truyện Nghìn lẻ một đêm miêu tả, đông đúc phức tạp kinh người. Sạp bán đồ sắt ngay sát gian hàng trang sức đá quý, gian hàng trang sức lại ngay cạnh quán bán cá nướng, ngoài ra còn có xen kẽ khá nhiều hộ gia định, đường phố toả đi khắp hướng, quanh co ngoắt ngoéo, đường nào cũng không chỉ rõ hướng, quay đi quay lại vài vòng chúng tôi đã lạc đường.

“Rốt cuộc họ đi hướng nào, đường nào?” Sau hơn nửa giờ đồng hồ, khi con đường đang đi đột nhiên chia thành nhiều nhánh nhỏ, mỗi nhánh đều hướng về một con đường nhỏ hẹp sâu hun hút, tôi đành phải dừng lại, hỏi Ceda.

Mù đường xem ra cũng là do trời định, Ceda mở to đôi mắt tròn xoe, do dự hỏi lại tôi: “Ở bên trái phải không?” Tôi đã tới chỗ này bao giờ đâu, sao lại hỏi tôi? Nhưng lối đi bên trái tối tăm không ánh sáng mặt trời, lại nằm giữa hai toà nhà cổ hoành tráng, đứng ở chỗ này ngay đến toà thánh đường xanh nổi tiếng nhất ở Changga cũng không nhìn thấy được.

Có tiếng vó ngựa vọng đến từ một góc nào đó, tôi quay lại nhìn thì không thấy gì cả, nhưng không hiểu sao lại thấy thấp thỏm, tim đập thình thịch không cách gì chế ngự nổi, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh cô gái bị bắt cóc ở trên phố đó. Thực ra tôi chẳng có gì phải lo lắng cả, vì dù sao tôi cũng là người nước ngoài, không ai dám bắt cóc tôi giữa đường giữa phố cả, nhưng,,,

Tôi vội vã kéo Ceda lùi ra khỏi ngã rẽ, quay lại. Con đường này rất ít người qua lại, chỉ có một cửa hàng, bên ngoài có đặt một tắm biển giống như biển quảng cáo, trên có dòng chữ “Aubu Race” viết tay, tiếng nhạc nhẹ vọng ra qua cánh cửa gỗ sơn dầu đang khép hờ. Tôi kéo Ceda thận trọng đẩy cửa ra, hỏi: “Xin hỏi có ai trong đó không?”

Đây là một quán ăn được trang trí khá tinh tế, bên trong có kê vài chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ theo phong cách phương Tây, trải khăn kẻ ca rô, trên chiếc đèn chùm còn trang trí các đài hoa, tuy trong quán không sáng lắm nhưng tôi vẫn bị thu hút bởi một bức tranh ghét khổng lổ. Nhìn qua có thể thấy đây là một bức tranh vẽ cảnh chiến đấu, có rất nhiều dũng sĩ đang cưỡi ngựa, cầm kiếm và khiên, người thủ lĩnh được khắc hoạ vô cùng sinh động, khí thế một người giữ ải, vạn người cũng khó qua bùng bùng hiện lên.

Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng tôi: “Đó là tổ tiên của ta.”

Tôi quay phắt người lại, chưa kịp nhìn rõ đối phương đã vội lên tiếng: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi đường, đã làm phiền anh rồi.” Chưa xin phép đã tuỳ tiện vào nhà người khác là một hành vi rất bất lịch sự, mặc dù đây là một quán ăn nhưng hiện giờ không phải thời gian mở cửa.

Người đàn ông đó đứng ngược sáng, cất giọng nói trầm trầm: “Không sao”, rồi đặt bàn tay phải lên ngực trái, khẽ gật đầu, đáp lễ: “Thưa tiểu thư tôn quý, ta là Hassan Naboo Hardel, nơi này lúc nào cũng chào đón cô.”

Tôi sửng sốt, Hardel? Cái tên này rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, còn cả nghi thức đặt tau lên ngực trái này nữa. Changga hỗn tạp nhiều dân tộc, mỗi dân tộc đều có lễ nghi của riêng mình, ví dụ như nghi lễ vỗ vai của người Balti, còn nghi lễ đặt tay lên ngực trái này là của người Pashtun, nhưng người Kyrgyzstan cũng có nghi lễ giống như thế này. Người đàn ông ở trước mặt tôi đây là người dân tộc nào nhỉ? Mà thôi, dù là người dân tộc nào thì cũng may là anh ta nói tiếng Anh rất chuẩn, chính xác là khẩu ẩm của người gốc London, và cử chỉ thì rất lịch sự, nho nhã.

Tôi cũng đặt tay lên ngực trái chào và lắp bắp nói: “Tôi là Ngải…Ngải Mễ Lạp” sau đó bắt chước anh ta khẽ cúi đầu, chào xong mới nhớ ra lễ tiết của phụ nữ và đàn ông hình như không giống nhau, nhưng cụ thể không giống nhau thế nào thì tôi không rõ. Ceda đứng bên cạnh ngửa cổ nhìn trời, tỏ vẻ không quen biết người phụ nữ này. Anh chàng Hardel khẽ cười, thế là tôi buột miệng thốt ra một câu: “Mong Thánh Allah phù hồ anh!”

Anh ta càng cười lớn hơn, tôi vốn còn một câu nữa có thể nói lưu loát hơn, đó là: “Nếu như Thánh Allah đồng ý”, có điều khi dạy tôi câu này, Lâm từng giải thích câu nói này chỉ dùng khi đối phương đang băn khoăn một vấn đề mà không có câu trả lời, là chiêu để từ chối khéo, lúc này mà dùng thì rõ ràng là không thích hợp. Tiếng cười sảng khoái của người đàn ông trước mặt hoà lẫn với âm nhạc ở trong phòng, tôi chỉ còn cách im lặng. Sau vài giây bối rối, cuối cùng anh ta cũng ngưng cười, hơi nghiên người, chìa tay ra nói: “Nào, tiểu thư tôn quý, ta dẫn cô đi tham quan nơi này.”

Tôi ngập ngừng: “Không cần đâu, không cần làm phiền anh, tôi…”

“Không phiền! Ta rất vui vì cô đã mở cánh cửa của ta, Ngải Mễ Lạp.”

Tôi cảnh giác lùi lại một bước, nhã nhặn nói: “Cám ơn, bạn tôi đang đợi tôi ở ngoài kia, chúng tôi phải quay về sớm.”

Bây giờ tôi mới nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông này: mũi sao, mắt sâu và sắp như mắt chim ưng, trên gương mặt nhỏ dài là bộ rậm rạp khiến người ta thấy mà giật mình, đúng là người ban nãy đã chằm chằm nhìn tôi. Sau khi nhận ra đối phương, tôi càng thêm muôn phần cảnh giác. Ceda nhìn ra có điều bất ổn, ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ nghi ngại.

Hassan đứng bất động, hai tay khoang trước ngực, sừng sững như một ngón núi, nhưng giọng nói lại rất đỗi dịu dàng. “Ban nãy, chẳng phải cô nói muốn hỏi đường sao? Cô muốn về đâu, ta có thể dẫn cô đi.:

Tôi lại lùi thêm một bước nữa, gót chân đã chạm vào bậc cửa. “Hì hì…không cần đâu, tội đột nhiện nhớ ra đường về rồi.”

Hassan hỏi lại: “Thật không? Cô chắc chắn không cần ta dẫn dường?”

“Không cần đâu.” Tôi kiên quyết từ chối.

Anh ta mỉm cười, không nài nỉ thêm nữ. “Cũng được, vậy hẹn gặp lại, Mễ Lạp.”

Không ngờ anh ta lại để tôi đi như vậy, có lẽ do tôi đã nghĩ quá lên rồi. Nhưng cái anh chàng Haussan này tốt nhất không bao giờ gặp lại nữa thì hơn. Tôi bước qua cửa, không bận tâm tới việc phải lịch sự nữa, kéo tay Ceda co cẳng chạy đi. Chưa được bao xa, bỗng một bàn tay lao tới túm lấy vai tôi. Khiến tôi giật mình suýt nữa hét ầm lên. “Mễ Lạp, là tôi, sao lại hoảng hốt thế? Sao hai người lại chạy ra đây?” Là Lâm và Dela, tôi thở phào.

Lâm nhìn mặt tôi rồi tỏ vẻ hốt hoảng, anh ta giơ tay sờ trán tôi, hỏi: “Cô vừa gặp ma à? Sao mặt mũi lại thế này?” Nói rồi anh ta vội kéo tôi vào lòng. Chưa bao giờ tôi thấy cảm kích sự ấm áp của anh ta như lần này. Như thể cảm nhận được sự dựa dẫm của tôi. Lâm cúi nhìn tôi và hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi phải không? Sao tay cô lại lạnh như thế này?”

Tôi lắc đầu không nói, nhưng vẫn nắm chặt tay anh ta như nắm lấy sợi dây cứu mạng. Lần đầu tiên thấy tôi nắm chặt tay mình như thế, Lâm hơi sửng sốt, tới khi tôi định thần lại thì nhận ra năm ngón tay của anh ta đã trượt xuống dưới một chút, từ nắm chặt bàn tay chuyển thành đan vào tay tôi, nhưng lần này tôi thực sự không muốn buông tay ra.

Khi chuẩn bị rẽ vào một con phố khác, tôi không kìm được quay đầu lại liếc nhìn dòng chữ “Aubu Race” một lần nữa, cánh cửa gõ hình vòng cung vẫn khép hờ, âm nhạc vẫn réo rắt, người đàn ông áo đen tên Hassan đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng hình như có một ánh mắt sắc lạnh phóng ra từ phía sau cánh cửa hình vòng cung đó, bám riết tôi như một bóng ma. Tôi kéo Lâm đi như muốn chạy trốn.

Ở phía trước, Ceda đang hỏi Dela: “Hai anh tìm thấy tên khốn Kangkun không?” Lâm và Dela đều bình yên vô sự, có vẻ như đã tốn công vô ích. Quả nhiên Dela phẫn nộ nói: “Không, hắn đã không còn ở chỗ đó. Hừ, Kangkun, đừng để tao nhìn thấy mày nữa.”

Lâm trầm ngâm nói: “Tìm Kangkun cũng không phải việc cần kíp nhất lúc này, chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã.”

Dela nhìn khuôn mặt trắng bệch của tôi, hiểu ý gật đầu. “Được, đi tìm nhà nghỉ trước đã.”

Thực ra thị trấn Changga cũng không lớn lắm, so với Thượng Hải, diện tích của nó không bằng một nửa, nhưng so với Gama thì phồn hoa quá sức tưởng tượng. Cả thị trấn được xây dựng giữa những dãy núi nhấp nhô hiểm trở, tạo cảm giác đồi núi trập trùng, ngoằn ngoèo uốn lượn.

Khi chúng tôi quay về khu chợ để dắt ngựa mới phát hiện là đang đi xuống, tức là ban nãy chúng tôi đã chạy tới điểm cao nhất của khu chợ Changga, gần thánh đường xanh.

Giống như tất cả các thị trấn xa xôi khác, chợ ở Changga tan rất sớm, chỉ vừa mới đi một lát, các hàng quán bán đồ ăn náo nhiệt nhộn nhịp ngút trời ban nãy đều đã đóng cửa. Sau khi lấy ngựa, chúng tôi vội vã tìm một nơi trú chân. Changga không phải là một địa điểm du lịch nổi tiếng, cũng không phải là nơi có tuyến đường giao thông trọng yếu nến rất ít khách du lịch, chỉ có đúng hai khách sạn. Khó khăn lắm chúng tôi mới gõ cửa vào được một khách sạn, nhận phòng và đi nghỉ, Riêng Ceda đã ngủ chẳng biết trời trăng gì trên lưng Dela từ lúc nào rồi.

Căn phòng đơn sơ vô cùng, nền nhà bằng xi măng, một chiếc giường gỗ cứ khẽ đụng là kêu cót két, cửa sổ cũng rất nhỏ, may mà bầu trời đêm vẫn lấp lánh ánh sao và toà thánh đường xanh vẫn toả sáng rực rỡ. Chúng tôi lấy hai phòng sát cạnh nhau.

“Đừng mở cửa sổ!” Lâm kiểm tra một lượt căn phòng của tôi rồi dặn đi dặn lại. Anh ta và Dela ở một phòng, tôi và Ceda ở một phòng. Nhìn Ceda đang nằm trên giường ngủ ngoan như một chú lợn con, tôi lưỡng lữ giây lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Chả là nãy giờ tôi cứ do dự không biết có nên kể cho Lâm chuyện về Hassan hay không, nhưng nếu kể thì biết bắt đầu thế nào đây,nói là tôi đã xọc vào quán ăn của người ta và người đàn ông đó trông rất hắc ám sao? Nhất định Lâm sẽ nói tôi quá nhạy cảm, nhưng không biết tại sao đêm nay tôi cảm thấy vô cùng bất an.

Dela ở phòng bên cạnh không hiểu là vì chuyện chăn đệm hay có việc gì khác mà gào ầm lên gọi Lâm. Lâm trả lời, trước khi đi không quên dặn dò lần nữa: “Nhớ đóng cửa lại.” Tôi dù thấp thỏm không yên nhưng vẫn bật cười khúc khích, cứ thế này, anh ta sẽ nhanh chóng biến thành một bà già lắm lời mất thôi. Thấy tôi đột nhiện cười toe toét, Lâm trừng mắt với tôi rồi mới đi.

Anh ta vừa đi khỏi, mặt tôi đã xị xuống. Thẫn thờ một lúc, tôi quyết định tự túc là hạnh phúc, bèn khệ nệ bê chiếc ghế duy nhất trong phòng ra chặn ở cửa, sau đó lại hứng đầy một chậu nước đặt lên trên ghế, đến lúc này mới yên tâm hơn một chút, tôi cởi áo khoác và trèo lên giường.

Ceda ngủ rất say, tiếng ngáy khe khẽ mang tới một cảm giác tĩnh mịch. Tôi cũng từ từ nhắm mắt lại, Hassan cũng mặc, Kangkun cũng mặc, dù sao ngày mai, tôi cũng rời khỏi nơi này rồi.

Đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy một tiếng “xoảng”, tôi giật mình bật dậy, thì ra chậu nước trên ghế đổ ụp xuống đất do cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Là Lâm. Anh ta vẫn quần áo chỉnh tề, thái độ bình tĩnh, thản nhiên đẩy cánh cửa gõ ra, vừa đi vào vừa khinh khỉnh nói: “Đặt một chậu nước là có thể chặn được người xấu sao? Ai nghĩ ra cái trò này vậy hả?”

Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngước đôi mắt mơ màng nhìn anh ta, sau đó liếc nhìn cửa sổ, rèm cửa vẫn không hề lay động. Lúc này chắc đã khuya lắm rồi, “em Lâm” không ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ mà lại chạy tới phòng tôi làm gì chứ? Còn làm hỏng cả thiết bị phòng vệ mà tôi vừa khổ sở lắp đặt nữa.

Lâm bước tới cạnh giường, cúi xuống vỗ vào mặt Ceda, nói: “ĐI sang phòng bên ngủ cùng anh Dela của em đi.” Ceda đang ngái ngủ, đầu tóc rối bù, không nói không rằng lăn luôn xuống giường, mặc dù mắt vẫn chưa mở hẳn nhưng con bé vẫn loạng choạng bước, sau đó đi thẳng sang căn phòng bên cạnh, còn không quên tiện tay khép cửa lại.

Trong phòng, Lâm thản nhiên tháo giày, rất thản nhiên trèo lên giường, rồi thản nhiên giải thích: “Tôi cứ cảm thấy tối nay không được yên tâm lắm nên đã bàn với Dela rồi, mỗi phòng có một người đàn ông vẫn an toàn hơn.” Dừng lại một lát, anh ta nói tiếp: “Ít nhất cũng an toàn hơn một chậu nước, cô nói có phải không?”

Tôi cố gắng hoàn hồn, vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt là thế nào.

Lâm khẽ cười, nói: “Không nói gì là coi như đã đồng ý nhé!” Nói rồi, anh ta tự ý chui vào chăn.

Tôi dụi dụi mắt, xác định bóng đen người dài chân dài bên cạnh đúng là Lâm chứ không phải Ceda nửa đêm bị đột biến gene, sau khi bình tĩnh trở lại, tôi giơ tay đẩy anh ta, nói: “Này, dậy đi, thế này không được đâu.”

Lâm không những không dạy mà còn nắm lấy cổ tay tôi rồi chậm rãi nói: “Chẳng phải lúc trước vẫn thế này sao?”

Tôi bỗng thấy ngượng ngùng, cũng phải, lúc ở nhà của Wughi, trong phòng cũng chỉ đặt hai tấm phản cách nhau có ba mét. Bây giờ, nếu nằm yên thì ở giữa cũng có thể chừa ra một khoảng một mét. Ba mét và một mét hình như cũng đâu có gì khác nhau, nếu lúc này tôi đuổi anh ra đi, vậy bao nhiêu ngày cùng ra cùng vào một phòng ở Gama sẽ giải thích thế nào đây? Nhưng…Tôi chớp chớp mắt, nhớ tới người đàn ông mặc áo đen cưỡi ngựa đen mới gặp, bất giác sờ lên trái tim nhát như thỏ đế của mình, cuối cùng thấy tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Thế là tôi bèn dịch người vào trong, nằm xuống.

Tuy nhiên, Lâm nằm rất gần tôi. Mặc dù đã tự nhỉ cả ngàn lí do nhưng tôi vẫn không sao ngủ được. Từ lúc tới Karakoram, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đêm dài đến thế, mà tôi vốn rất hiếm khi mất ngủ. Chết tiệt!

Đột nhiên Lâm quay người sang, nhìn thẳng vào tôi. Quá bất ngờ, tôi chỉ biết đờ người ra. Tư thế nằm nghiên này vô cùng nguy hiểm, gần trong gang tấc, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, thế là tôi lại nhích ra sau, nhưng phía sau là tường rồi, chỉ còn cách địch bất động ta bất động.

Lâm chớp chớp mắt, khẽ nói: “Nếu không ngủ được thì nói chuyện một lúc nhé?” Thì ra anh ra cũng không ngủ được. “Đợi tới được Chitral, tôi sẽ mua vé máy bay chuyến sớm nhất để quay về London, mặc dù đối với tôi, các môn học ở trường đại học cũng không quan trọng, nhưng dù sao vẫn phải hoàn thành.”

“Ờ” Tôi đáp gọn lỏn, vì ngoài chữ này ra tôi không biết nên nói gì nữa. Sau khi chia tay, anh ta sẽ quay về Cambridge tiếp tục sự nghiệp học hành còn dang dở, còn tôi phải quay về Thượng Hải tìm việc làm. Có người nói mỗi con người là một đường thẳng, có thể giao nhau hoặc chạy song song với những đường thẳng khác, từ nay về sau, e rằng đường thẳng của tôi và Lâm sẽ chẳng bao giờ giao nhau nữa. Tôi im lặng, so với cái thế giới hiện thực sắp sửa phải quay về đó, những ngày này có thể ví với cuộc sống trên thiên đường, đương nhiên không phải nói về vật chật, vì ở đây khó khăn, lạc hậu ngoài sức tưởng tượng, nhưng ở thế giới này không cần phải gánh nợ tiền nhà, cũng không cần đánh nhau vỡ đầu mẻ trán để tranh giành tiền thưởng cuối năm, càng không có một đống gái ế văn phòng tầm thường, chỉ cần hàng ngày đi dạo trong khu chợ, đợi người đàn ông nào đó cướp cô dâu là được. Cho nên bạn thấy đấy, nguyên thuỷ cũng có cái hay của nguyên thuỷ.

Lâm rất lâu không lên tiếng, đúng lúc tôi tưởng anh ta đã ngủ thì đột nhiên anh ta hạ thấp giọng, hỏi: “Cô tới Cambridge thăm tôi được không?”

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Ngoài việc học hành, tôi còn một vài công việc cần thu xếp.” Nói tới hai chữ “công việc, anh ta hơi khựng lại. “Ít nhất trong hai tháng tới tôi đều rất bận, vậy thì sẽ có hai tháng không được gặp cô, cho nên cô tới thăm tôi có được không?”

Hai tiếng “được không?” vừa như mong chờ vừa như nài nỉ, giữa đêm khuya tĩnh lặng lại càng có sức mê hoặc vô cùng. Đầu óc tôi bỗng dưng trống rỗng, anh ta có biết mình đang nói gì không vậy? Tôi đến Cambridge thăm anh ta ư, tôi là gì của anh ta chứ? Không phải tôi không hề rung động, Lâm trẻ trung, khôi ngô tuấn tú như vậy cơ mà. Đi Cambridge, một đề nghị hấp dẫn làm sao, là Cambridge mà Từ Chí Ma từng miêu tả là “Vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo một áng mây trời”(*) ư? Là Cambridge quanh năm ẩm ướt, có cây xanh mướt ư?... Tôi lắc đầu, gạt mọi suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu. “Tôi…tôi nghĩ lúc chiều tôi đã…đã nói rất rõ rồi mà.”

(*) Từ Chí Ma là một trong những nhà thơ theo trường phái lãng mạn nổi tiếng của Trung Quốc vào đầu thế kỉ hai mươi. Câu thơ này trích trong bài Tạm biệt Cambridge.

Lâm nắt chặt tay tôi, nói: “Chuyện của tôi, có cơ hội tôi sẽ nói hết cho cô biết, hơn nữa tôi đủ khả năng bảo vệ cô. Mễ Lạp, đừng từ chối tôi.”

“Tôi từ chối anh không phải vì nguyên nhân này.” Tôi rút tay ra rồi không biết phải đặt ở chỗ nào cho hợp, đành giấu ra sau lưng, hơi co người lại. Khi tôi co người lại, chiếc giường gỗ lại phát ra một tràng những tiếng cót két, giờ lưng tôi đã dính sát vào tường.

“Vậy thì vì sao?” Lâm cố tình tiến sát lại chút nữa, bất giác, hơi thở của anh ta đã quấn lấy tôi. Luống cuống, tôi vô thức nhổm người dậy, giơ một cánh tau ra ngăn lại. “Này, đừng có tiến thêm nữa.” Một người lùi, một người tiến, cái giường nát bắt đầu lung lay, tiếng cót két dữ dội càng khiến tôi hoảng sợ, run rẩy.

Lâm giả vờ không nghe thấy, tôi vừa đặt tay lên vai anh ta, anh ra bèn thuận thế kéo tôi vào lòng, đồng thời giơ tay ôm chặt lấy eo tôi. Cả người tôi lọt thỏm trong lòng anh ta. Cái giường càng được thể phát ra những tiếng kêu kinh thiên động địa như thể sắp sập đến nơi.

Tôi giãy giụa, khẽ quát: “Buông ra!”

Không ngờ Lâm càng ôm chặt hơn, thì thầm sát tai tôi: “Em thực sự chỉ muốn làm bạn với anh thôi sao?”

“Đương nhiên!” Tôi nghĩ cách giải cứu mình khỏi tay anh ta. “Này, buông tôi ra! Hình như cái giường này…”

Lâm vẫn điềm tĩnh nói: “Làm bạn ư, sao có thể thế được?”

Tôi ngẩng lên định hỏi tại sao, nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy trước mắt tối sầm, một giây sau, miệng tôi đã bị bịt kín lại. Trong giây lát, đất trời xoay chuyển, anh ta…bịt miệng tôi…bằng môi của mình!

Lâm hôn tôi một cách cuồng nhiệt. Tôi tự nhủ: “Thôi xong rồi!”, kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt. Không dám tin cũng đúng, hoang mang không biết làm gì cũng đúng, tóm lại là lúc này, cả người tôi cứng đờ như một khúc gỗ, chỉ cảm thấy sự việc không thể cứu vãn được nữa rồi. Cảm xúc của tôi vô cùng hỗn độn, có chút ngỡ ngàng, có chút hoang mang, nhưng nhiều nhất vẫn là muốn khóc, tại sao lại muốn khóc, ngay bản thân tôi cũng không rõ, chỉ biết tôi không có dũng khí đẩy anh ta ra, mà cũng không muốn đẩy ra.

Nụ hôn của anh ta đã khiến tôi chết mê chết mệt, giây phút này, tôi đã chấp nhận số phận, cho phép mình được chìm đắm trong đó, không kháng cự, không lẩn tránh nữa. Tôi rụt rè đáp lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Một lúc sau, Lâm khẽ buông môi tôi ra, vừa thở hổn hển vừa kết luận, giọng nói rất khẽ nhưng đầy vẻ chắc chắn: “Em thích anh.”

Tôi ra sức phủ nhận: “Không phải!” nhưng giọng vừa yếu ớt vừa dịu dàng, nghe như thể muốn nhận còn giả vờ từ chối.

“Không phải?” Anh ta khẽ cười. hỏi: “Không phải sao em lại ôm anh?”

Bây giờ tôi mới nhận ra tay mình đang bám chặt vào eo của anh ta, rõ ràng ban đầu là chống ở trước ngực để tự vệ, nhưng về sau… về sau sao lại thành ra thế này? Chắc là trong lúc xao động, tôi đã không làm chủ được mình…

Bỗng chốc tôi thấy xấu hổ và tức giận vô cùng, những lời lẽ từ chối cương quyết và hùng hồn lúc chiều vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà chỉ sau vài giờ ngắn ngủi, tôi đã lạc mất hồn trong cặp môi của anh ta rồi!

Nhân lúc tôi hoảng hốt, Lâm một lần nữa cúi xuống hôn tôi một cách mạnh mẽ, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Cuối cùng tôi cũng hoàn hồn, lất hết sức đẩy anh ta ra rồi luống cuống trèo ra phía ngoài. Lâm hơi bất ngờ nên bị tôi đẩy ra, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, sau đó anh ta giơ tay ngăn lại, gọi: “Lạp Nhi!”

Tôi càng cuống quýt bỏ trốn. Thấy tôi đã leo tới canh giường, Lâm dùng lưc mạnh hơn, cho nên nháy mắt tôi đã bị anh ta ôm lấy eo, kéo về. Dưới sự kìm kẹp của Lâm, tôi ra sức giãy giụa, không nhịn nổi thét lên: “Lâm, buông tôi ra, chúng ta chỉ là bạn!”

Anh ta khựng lại, hỏi: “Em thực sự chỉ muốn làm bạn của anh sao?”

Tôi tuyệt vọng gật đầu, “Đương nhiên rồi. anh ít tuổi hơn tôi, hơn nữa…” Chưa dứt lời, tôi đã cảm thấy bàn tay Lâm nhanh như chớp luồn vào trong áo. Tôi giật bắn người, toàn thân cong như con tôm, thét lên một tiếng.

Bàn tay của anh ta nóng hổi, cảm giác tê dại lan khắp người tôi như luồng điện. Tôi hoảng hốt né tránh nhưng chỉ tốn công vô ích, Lâm không hề có ý dừng lại.

Tôi hoảng loạn run rẩy, nói: “Lâm, buông tay ra! Anh là đồ khốn! Buông tay ra!”

“Chẳng phải em muốn làm bạn sao? Để xem bây giờ thì còn làm thế nào được đây! Tối nay, anh sẽ khiến em phải bỏ hẳn ý nghĩ này đi!” Giọng anh ta khàn khàn, nghe thật dữ tợn.

Tôi gần như phát khóc, van vỉ: “Lâm, tôi sau rồi, không làm bạn thì thôi. Anh buông tôi ra đi!”

“Xoạt” một tiếng, áo tôi rách tung, không cho tôi có thời gian che chắn, Lâm đã đè lên người tôi, vội vã cúi xuống hôn tôi. Toàn thân tôi bỗng chốc nổi da gà, tôi nghẹn ngào kêu lên.

Anh ta cũng cởi hết quần áo từ lúc nào rồi, cơ thể nóng bỏng đè lên người tôi, còn bày tay thì càng không chịu yên phận. Vào thời khắc cuối cùng trước khi bị chế ngự, tôi cắn răn dùng chút tỉnh táo cuối cùng để vung dao găm lên, tuy bản thân cũng cảm thấy chiêu này có tác dụng mới là lạ. Quả nhiên dao dăm vừa giơ lên thì Lâm chỉ hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó là một tiếng “rầm” rất lớn, chiếc giường gỗ khốn khổ cuối cùng đã không chịu nổi sự giày vò, đổ nghiêng xuống.Lâm ôm tôi lăn từ trên giường xuống nền đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.